ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Long Đại đưa An Nhược Thần vào lầu Tử Vân.

Lúc ôm nàng đến trên giường mới nhận ra nàng đã hôn mê bất tỉnh. Sai người gọi đại phu Ngụy Hàng Châu trong quân đến khám cho nàng. Trong khoảng thời gian im ắng đợi đại phu, Tông Trạch Thanh và cả Tạ Cương đứng trong phòng cùng cau mày trợn mắt nhìn An Nhược Thần thiêm thiếp đến phát sầu.

"Phải giải thích vì sao cướp tân nương đi còn khó hơn cả việc giải thích chuyện nhận được mật báo lục soát mật thám đấy." Tạ Cương nói.

"Hay là nói nhặt được lúc đi tuần đêm?" Tông Trạch Thanh suy nghĩ lý do.

"Nhặt rồi vì sao không trả lại?"

"Đợi hỏi rõ xem nàng vì sao lại bị thương nặng ngã ở trên đường rồi mới đưa về thôi."

"Vì sao không lập tức thông báo cho An phủ, rồi vì sao không đưa đến nha môn?"

"..." Nhất thời Tông Trạch Thanh không biết phải đối đáp ra sao, lông tóc dựng lên giậm chân đáp: "Nàng ta không tỉnh, đưa cái gì mà đưa, đương nhiên ai nhặt được trước thì hỏi trước, hỏi rõ rồi nói sau."

"Lúc hoàng thượng ban cho ngươi cái tên Hổ Uy tướng quân, liệu có biết ngươi ầm ĩ thế không?" Tạ Cương lạnh nhạt nói.

"..." Tông Trạch Thanh nghẹn họng, tung một đấm ra, lại thấy An Nhược Thần ở trên giường mở mắt.

"Tướng quân." Giọng nàng yếu đến độ không nghe ra nổi.

Tông Trạch Thanh vội nghiêm mặt chững chạc bước lên: "An cô nương, cô tỉnh rồi đấy à."

Có một bàn tay đưa đến từ phía sau, đẩy hắn sang một bên: "Không phải gọi ngươi đâu."

Tông Trạch Thanh bị gạt ra ngoài thì khá tủi thân, cô nương người ta gọi tướng quân nhưng lại không nói được câu nào. Được rồi, thấy Long Đại và An Nhược Thần đối mắt nhìn nhau thì đích xác tiếng kêu "tướng quân" kia không phải gọi hắn rồi.

Tông Trạch Thanh rướn cổ lên nhìn, sợ sẽ bỏ lỡ chuyện hay ho.

Long Đại mở miệng trước, "Cô không đến đúng hẹn, lão Tưởng không nhận được người. Ta đã điều tra chuyện nhà cô rồi, có phải tứ muội của cô đã mất tích rồi không? Ngày cưới của cô đổi thành ngày mai rồi? Tối nay cô trốn đi như thế nào, có tính toán gì không?"

Mặt An Nhược Thần đầy vẻ khiếp sợ. Tông Trạch Thanh thầm trách đại tướng quân, tại sao lại không thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ, dẫu gì cũng phải nên trấn an mấy câu như "hôm nay cô đã an toàn rồi" trước đi chứ, làm gì có chuyện vừa mở miệng đã nói chuyện chính như vậy đâu, lại còn mang theo khẩu khí thẩm vấn nữa chứ.

"Ông Tưởng không nhận được người?" An Nhược Thần giật mình, bắt đầu hốt hoảng, "Vậy muội muội tôi đâu? Mất tích là có ý gì?"

"Cô để muội muội cô đến cậy nhờ lão Tưởng sao?" Long Đại nghe nàng nói thế thì lập tức đoán được.

"Ông ấy không thấy muội muội ta, hay là chưa hề thu nhận con bé?"

"Không thấy."

An Nhược Thần nhắm hai mắt.

Long Đại nói: "Ta vốn có ý định như thế này. Sau khi cô đi rồi, chuyện mất tích sẽ lan truyền trong thành, ta bố trí manh mối giả, Tạ tiên sinh sẽ cho là cô núp đâu đó ở ngoại ô. Chuyện trước đó chúng ta công khai nhận định hắn ta đã tự tử, hắn lại cho là mình có kế sách thỏa đáng, hẳn sẽ lơ là. Mà nếu hắn đoán cô đã bị quân đội che giấu, với cái tính đa nghi của hắn, sẽ cho rằng cô đã nắm được điểm yếu gì đó của hắn, nếu không quân đội cũng không tội gì phải giúp cô ẩn náu. Dù gì Từ bà mối cũng đã chết, nàng ta đã nói gì với cô, đã cho cô cái gì, Tạ tiên sinh cũng không có cách gì kiểm chứng được. Cho nên hắn sẽ lại tìm cô để ra tay. Một khi như vậy, bọn ta có thể lập tức bắt được hắn ngay trong một lần hành động. Mà vì có sát thủ muốn mưu hại cô, sống chết của cô còn chưa rõ, qua thời gian dài, quan phủ không tìm được cô, cũng không thấy thi thể, mười thì có đến tám chín phần sẽ phán cô đã chết. Như vậy cô ở nơi đất khách cũng có thể sống quay ngày yên bình Nhưng hôm nay cô lại không trốn đi, kế hoạch trước đó không thể không thay đổi."

Quả thật Tông Trạch Thanh rất muốn thở dài, Long đại tướng quân đúng là người gỗ thô lỗ. Dụ bắt cô nương người ta cũng không thể dùng chiêu này được. Hẳn phải nên giữ hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân, để cô nương cảm kích trong lòng chứ. Lúc này lại là hai lần cứu giúp, nhỏ giọng nhẹ nói, nói ân đức ân huệ gì đó đi, hãy nói là nhất định sẽ tìm muội muội giúp cô hay gì đó đi, còn sợợ An cô nương không vào nơi dầu sôi lửa bỏng, lấy thân báo đáp... À, thôi thì không cần lấy thân báo đáp đâu, vào nơi dầu sôi lửa bỏng bắt mật thám giúp là được rồi. Bây giờ mà vạch trần nội tình, giúp nàng chạy trốn cũng là muốn lợi dụng chuyện này để bắt giặc, không phải đã khiến lòng cô nương nhà người ta nguội lạnh rồi sao?

Quả nhiên An Nhược Thần mở to mắt, rưng rưng nói: "Thì ra là thế. Tôi còn tưởng... tôi còn tưởng là, muội muội ta đã đuổi kịp đoàn xe ông Tưởng, còn tướng quân biết tôi không đi được..."

Cho nên tưởng rằng tướng quân cố ý đến giải cứu nàng? Tông Trạch Thanh lại lần nữa thầm than Long Đại không lợi dụng cơ hội tốt này để diễn vai ân nhân tốt bụng. Tông Trạch Thanh liền xen lời vào: "Đúng là biết được cô bị vây hãm, nên mới nghĩ cách đi cứu cô đấy."

Kết quả là cả hai đương sự không ai để ý đến hắn, đến một ánh mắt cũng không buồn ném cho hắn. Trái lại Tạ Cương lại trừng mắt nhìn hắn, như đang trách hắn nói nhiều.

An Nhược Thần hỏi: "Bây giờ tướng quân có kế hoạch gì?"

"Đây cũng là câu ta nên hỏi cô, cô đang bị trọng thương như thế này, làm sao trốn ra được?" Nếu có người khác can thiệp vào chuyện này, vậy hắn cũng phải xử trí cho khớp.

An Nhược Thần chớp mắt, nhớ lại thời gian qua, bản thân có thể hồi phục tinh thần chống đỡ cho đến tận lúc này toàn là vì đã nghĩ tứ muội chạy trốn thành công, nhưng thì ra tứ muội không đi được, bây giờ còn không biết đang lưu lạc phương nào. Nước mắt An Nhược Thần chực trào ra, nàng giơ tay gạt lệ, lúc này mới phát hiện ra mười ngón tay của mình đều đã bị thương vì đào đất. Nàng mở to mắt nhìn đầu ngón tay, nhớ đến tứ muội từng đào hốc vì muốn giúp nàng chạy trốn, mà hôm nay nàng nhờ cái hốc đó mà thoát ra được, còn tứ muội lại không biết tung tích đâu.

Nước mắt lại lần nữa chảy ra, nhưng An Nhược Thần biết bây giờ không phải lúc để khóc, nàng ra sức lau sạch nước mắt, nói: "Cha tôi từng nhốt tôi vào phòng chứa củi. Trong phòng có không ít đồ linh tinh vặt vãnh, cũng có vài thanh dao bổ củi bỏ hoang hay lưỡi dao bị gãy cán. Tôi tìm hai cái cán nhỏ, giấu ở trong người."

Long Đại lẳng lặng nhìn nàng.

"Tôi bị thương nặng, ngày nào cũng ngủ say, có rất nhiều người làm đều bị phái ra ngoài đi tìm tứ muội, số người canh chừng tôi không nhiều, hơn nữa mai chính là ngày cưới, nên bọn họ cũng sơ suất không đề phòng, đi ngủ từ sớm. Tôi dùng dao bổ củi cạy cửa sổ bò ra ngoài. Tứ muội của tôi..." An Nhược Thần hít mũi, "Tứ muội tôi có nói là con bé từng đào hốc ở chân tường hậu viện, chỉ là không đủ to. Tôi đến chỗ kia, tìm được lỗ hốc, lại dùng dao lấy tay tiếp tục khoét, khoét đủ để tôi có thể chui ra..."

Mạng treo một đường, rồi gặp được tướng quân. An Nhược Thần quay đầu sang, đối mắt với cái nhìn của Long Đại.

"Nên không có ai giúp cô? Chuyện này không có người khác biết?"

"Vâng."

"Đã không có người tiếp ứng, vậy cô định bò ra rồi thì làm gì tiếp?"

An Nhược Thần nói: "Bọn họ phát hiện ra còn sớm hơn tôi dự liệu, hoặc có thể do tôi chậm chạp quá. Tôi vốn nghĩ là, bọn họ sẽ lục soát bên viện của tôi trước, chỗ tứ di nương chắc phải muộn lắm mới lục soát. Với cả người gác cổng sẽ chứng minh tôi không đi ra ngoài, tôi đang bị thương, không trèo tường đượng, tất bọn họ sẽ cho là tôi không ra ngoài được, chẳng qua đang trốn ở trong viện nào đó thôi. Như thế tôi sẽ có thời gian."

"Có thời gian làm gì?" Tông Trạch Thanh không nhịn được hỏi.

"Có thời gian cho tôi chống đỡ đến nha môn, tôi muốn đánh trống báo án..." Không có cáo trạng, không xin được thư kiện, muốn gặp quan báo án, chỉ đành phải đánh trống.

Long Đại nhướn mày, nàng thật đúng là cái gì cũng dám làm.

Tông Trạch Thanh giật mình há to miệng: "Đánh trống báo rằng phụ thân cô không thu xếp một mối hôn sự hợp ý cô, cũng vì thế mà đánh đập cô?"

Tạ Cương liếc xéo hắn, Tông Trạch Thanh phất tay, "Được rồi được rồi, cái gì hoàng thượng cũng biết hết. Đừng ngắt lời nữa, để nghe An cô nương nói thế nào."

Rõ ràng chính ngươi ngắt lời còn gì? Tạ Cương cũng lười để ý đến hắn.

An Nhược Thần cắn môi: "Tôi muốn báo lên với thái thú đại nhân, tôi từng lén thấy được hành tung của mật thám trong thành Trung Lan, là nhân chứng quan trọng. Hy vọng có thể gặp mặt tướng quân."

Khóe môi Long Đại nhếch lên.

"Vốn định tốt nhất đến lầu Tử Vân phủ nha của tướng quân báo chuyện này, nhưng mà xa quá, tôi đang bị thương nặng, không đi đến nổi. Nha môn thì gần đây hơn, tôi gắng sức chống đỡ thì có thể đến được." An Nhược Thần rất căng thẳng, không biết liệu ý định này có làm Long Đại mất hứng không. Nhưng nàng không thể giấu diếm gạt hắn được, vậy là bèn cúi đầu nói tiếp, "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, tôi không nghe lời, còn can hệ đến chuyện lừa muội muội rời nhà, tuy tôi thương tích đầy mình, nhưng nha môn không quản được chuyện này. Đúng như tướng quân nói, chuyện trong nhà, không một ai quản lý được. Cha tôi có thể nói đủ lý do ông ấy dạy dỗ ra đứa con gái mất dạy vô lễ trong vòng nửa canh giờ, tôi còn chưa chết, chẳng qua là bị thương, có vị đại nhân nào chịu quản đây? Tôi sẽ bị đuổi về nhà, trời vừa sáng là bị ném lên kiệu hoa, đổi nơi chốn, đổi người dạy dỗ tôi. Nhưng nếu tôi là nhân chứng quan trọng, liên quan đến bí mật quân sự, dựa theo luật nha môn thì không thể không giữ tôi lại, để chuyển cho tướng quân xử lý. Không chỉ có tướng quân, vì tôi đánh trống báo quan ở quận phủ nha môn, nên thái thú đại nhân cũng phải giám thị tôi chặt chẽ. Tình hình như thế, nhất định tạm thời hôn sự không thể tiến hành. Kéo dời thêm một chốc thì sẽ có thêm cơ hội sống."

Tông Trạch Thanh lén nhìn biểu cảm của Long Đại, rồi lại nhìn An Nhược Thần. Bà nội nó chứ, đúng là xem thường cô nương này rồi. Chợt nghĩ đến lời Long Đại nói trước đó, chỉ cần gặp An Nhược Thần thì những vấn đề kia của hắn nên tìm lý do gì, tất cả có thể giải quyết được. Mà quả thật đúng như vậy.

"Ta đoán hẳn cô cũng đã nghĩ xong một cuốn "Mật Thám Truyện", có thể ti mỉ bàn bạc với các vị đại nhân hơn nửa canh giờ, để đám bọn họ không hể không thận trọng, lập tức thúc ngựa chiến báo tin mời ta đến." Long Đại nói.

Là thật hay giả vậy, là nói bậy đấy à? Tông Trạch Thanh chỉ thiếu nước trợn trắng mắt. Đợi đã, tướng quân huynh đang đùa bỡn cô nương đấy sao? Nhưng giọng điệu đứng đắn như thế, dễ khiến người khác hiểu lầm lắm.

Mặt An Nhược Thần đỏ bừng: "Chuyện này, tuy tôi ngu dốt, nhưng cũng biết đạo lý nói nhiều sai nhiều. Tướng quân vừa biết được Tạ tiên sinh kia giả chết, nhất định là có kế hoạch rồi. Dĩ nhiên tôi sẽ không nhiều lời, sẽ chờ đến lúc tướng quân đến, nghe xem tướng quân nói thế nào mới có thể tùy cơ ứng biến."

"Nếu cô không nói được gì thì làm sao thái thú đại nhân có thể tin cô? Nếu không tin cô thì làm thế nào có thể gọi ta đến? Cô nói thử xem, cô định sẽ nói gì với thái thú đại nhân?"

An Nhược Thần cắn môi, quả nhiên tướng quân sợ nàng làm hỏng chuyện. Nàng thấp giọng nói: "Thì nói, Từ bà mối là mật thám."

"Nhất định thái thú đại nhân sẽ hỏi cô có bằng chứng gì." Long Đại bảo.

"Tôi chính là bằng chứng." An Nhược Thần ngẩng đầu lên, nói như đang báo án thật: "Từ bà mối lo liệu chuyện hôn sự của tôi với Tiền phủ của huyện lệnh huyện Phúc An. Tôi gả qua đó chính là làm mẹ kế của huyện lệnh đại nhân. Từ bà mối từng nhiều lần ám chỉ với tôi, nói đợi tôi qua cửa thì đừng quên nàng ta. Còn nói sau khi gả đến Tiền phủ nhất định sẽ gặp đủ chuyện nhức đầu do các phòng tranh sủng với hỉ nộ ái ố của Tiền lão gia, nàng biết tôi ở nhà không được sủng ái, dặn đến lúc đó sợ là nhà mẹ cũng sẽ không phối hợp với tôi. Nhưng nàng sẽ để tôi được sống tốt, chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe theo lời nàng ta chỉ điểm."

"Sau đó thì sao?"

"Mới đầu tôi không hiểu ý nàng ta lắm, nhưng cũng e sợ cuộc sống làm vợ người ta sau này sẽ không được êm đềm. Mẹ tôi ở nhà chính là vì không đấu lại được các phòng mà cuối cùng đổ bệnh ra đi, nên tôi cũng muốn thỏa hiệp với Từ bà mối, xem kết quả nàng có thể phối hợp với tôi thế nào. Nhưng nàng ta cũng rất cẩn thận, chỉ hàn huyên với tôi về chuyện thường ngày, giãi bày tâm sự, tôi hỏi nàng rốt cuộc có thể để tôi sống tốt thế nào, nàng mới nói nữ tử ngoài dung mạo mỹ miều ra thì còn phải dựa vào chút tâm cơ, có thể vì phu gia mà mưu lợi, để phu gia cảm thấy ngươi có ích, ngươi sẽ có được nhiều sủng ái hơn. Hơn nữa còn có thểnhờ vào điều đó để nắm chút quyền thế trong nhà. Nàng ta nói tôi còn nhỏ tuổi, đến lúc đó nàng sẽ từ từ dạy tôi. Nàn còn bảo tôi nghĩ kỹ đi, vì sao nhị di nương trong nhà tôi lại được sủng ái nhất, có thể chấp chưởng việc nhà như vậy, còn không phải vì nhà mẹ nàng ta dâng lên cho cha tôi không ít chỗ tốt nên mới như thế sao. Tôi cảm thấy nàng ta nói rất đúng, nhưng cũng có điều hoài nghi, nàng ta chỉ là một bà mối, tôi lại không cho được nàng ta ích lợi gì, vì sao nàng ta lại muốn giúp tôi. Nàng ta không nói rõ, chỉ nói đến lúc đó tôi nhớ nàng ta là được rồi, cũng có thể giúp nàng ta làm ít chuyện là được."

Tông Trạch Thanh lén lút quan sát tướng quân, nói chẳng khác gì thật, là thật đấy à?

An Nhược Thần nói tiếp: "Sau đó có một lần, tôi thấy Từ bà mối đang nói chuyện với một hán tử trên đường, không thấy rõ mặt hán tử nọ, chỉ nghe bọn họ nói gì mà cô nương không nghe lời thì diệt khẩu đi, lại nói kho lương trường ngựa gì đấy, nghe vậy tôi liền hoảng hốt. Sau đó liền dò xét hỏi Từ bà mối, khi đó tôi đã nghĩ, nếu nàng ta có thể giúp được tôi trong cuộc sống sau này, thì tôi cũng phải bày tỏ ý với nàng ta, lấy lòng nàng ta, nhưng nếu thật sự có nguy hiểm thì tôi cũng phải nhanh chóng phủi sạch, phòng chọc vào mầm tai họa. Tôi hỏi thử xem Từ bà mối liền nói với tôi, đúng là nàng ta có ít mối quan hệ, đang làm ít đại sự, cho nên cần người giúp một tay. Sau khi tôi gả vào Tiền phủ là có thể trở thành người đắc lực giúp nàng ta, đến lúc đó chỗ tốt sẽ không thiếu phần tôi. Tôi hỏi kỹ rốt cuộc phải làm những gì, tôi hơi ngốc nên sợ không làm được chuyện nàng ta đã dặn, muốn biết rõ trước để có thời gian mà chuẩn bị. Trước đó nàng trò chuyện với tôi cũng khá hợp ý, lại cảm thấy tôi nghe lời, cũng không rêu rao khắp nơi bí mật lén lút gặp nàng ta, nên cũng không chỉ trích gì mà còn khen tôi chín chắn hiểu chuyện. Nàng ta nói nàng làm mai cho không ít nhà, cũng giúp rất nhiều cô nương vô tích sự tìm được chốn về, có không ít a hoàn thê thiếp trong nhà giàu vẫn luôn giữ liên lạc trao đổi tin tức với nàng ta, điều nàng ta cần tôi làm chỉ đơn giản thế thôi, bảo tôi không cần phải hoảng hốt gì cả, rất dễ."

An Nhược Thần nói đến đây thì dừng lại, Tạ Cương đang định hỏi "sau đó thì sao" thì thấy tướng quân tự mình đi rót một ly nước, đưa cho An Nhược Thần. An Nhược Thần cám ơn, nhận lấy ly nước uống một ngụm lớn. Tay nàng run run, trên mười ngón tay dính toàn bùn và máu. Tông Trạch Thanh mềm lòng, bước lên trước hai bước nâng ly giúp nàng, đút chút nước còn lại cho nàng.

Long Đại tỉnh rụi thu bàn chân đang định bước lên về, lùi ra sau một bước. Chắp tay sau lưng, nghiêm túc nhìn An Nhược Thần đang "ngốn nga ngốn nghiến" cốc nước.

Lúc này vệ binh ở ngoài cửa báo Ngụy đại phu đã đến. Long Đại cho gọi ông ta vào, đại phu già bước vào hành lễ, sau đó theo dặn dò đi lên khám cho An Nhược Thần, rồi đương nhiên đẩy Tông Trạch Thanh qua một bên, rồi lại đương nhiên mời hắn và Tạ Cương cùng ra ngoài.

Tông Trạch Thanh đi ra ngoài phòng mà vẫn còn nghĩ lời An Nhược Thần đã nói, hắn cảm thấy những câu giải thích kia rất có sức thuyết phục. Lúc ấy Từ bà mối chết rất kỳ quái, tuy là tự tử nhưng quan phủ lại không tìm được lý do, chỉ đành vội vã kết án. Mà trong buổi hội thề chúng, An Nhược Thần và Tạ Kim không quen không biết, lại bị quấy rối truy kích, Tạ Kim đã chết, thân phận cũng có rất nhiều khả nghi, chỉ là không có bằng chứng manh ối, cuối cùng thái thú đại nhân cũng chỉ lấy lý do Tạ Kim dụ dỗ lừa gạt để kết án. Bây giờ An Nhược Thần báo như thế, tất nhiên thái thú đại nhân sẽ coi trọng, và dĩ nhiên cũng sẽ báo lại bên quân đội bọn họ.

Chỉ là An Nhược Thần nói những chuyện kia rồi thì sẽ thế nào? Thái thú đại nhân cũng sẽ không vì nàng có công báo tin mà hủy bỏ hôn sự, có lẽ cũng chỉ biết đa tạ một tiếng, rồi sau đó lại đưa nàng về nhà tiếp tục thành thân. Dĩ nhiên đến tướng quân cũng đành chịu...

Nghĩ đến đây, bỗng Tông Trạch Thanh kịp phản ứng lại: "Tại Cương, nam nữ thụ thụ bất thân quả đúng là đạo lý, ta chịu thua rồi, nhưng vì sao chỉ có ta với ngươi bị đuổi ra ngoài, mà tướng quân vẫn còn ở lại trong phòng?"

"Tướng quân mà thích nhìn sao? Tự huynh ấy sẽ biết lấy lễ đối đãi, xoay người không nhìn tránh hiềm nghi." Tạ Cương nói giọng đứng đắn.

"Ha!" Tông Trạch Thanh chợt thấy như mình bắt được thóp của Tạ Cương, "Ý là nói ngươi thích nhìn, vô lễ vô sỉ, nên mới bị đuổi ra ngoài?"

"Không, ta là ra đây giám sát ngươi, đề phòng ngươi nhìn lén."

"..." Lại bêu xấu chê bai nhân phẩm của hắn nữa rồi, không thể nhịn được nữa!

Sau khi Ngụy đại phu đi ra, lúc đi ngang qua hai vị tướng quân đang ồn ào gây hấn với nhau thì nói: "Lão phu đã để lại thuốc trị thương cho hai vị đại nhân ở trong phòng rồi." Dứt lời liền rời đi.

Tông Trạch Thanh và Tạ Cương tạm dừng, ý là bảo bọn họ yên tâm đánh nhau đi sao? Bỗng bất ngờ tung quyền về phía đối phương, rồi sau đó cả hai đồng thời vọt đến cửa phòng, đứng ngoài cửa trố mắt nhìn nhau.

"Có thể vào được không?"

"Tướng quân có gọi đâu. Ngươi đẩy cửa đi."

Tông Trạch Thanh lại muốn xù lông: "Vì sao tướng quân không gọi mà lại để ta đẩy cửa hả."

"Ngươi da dày, chỉ ngươi mới làm được chuyện này."

Tông Trạch Thanh liếc Tạ Cương một cái, làm được cái rắm á. Từ trước đến giờ hắn toàn tuân theo quy củ, chỉ dựa vào lệnh mà hành sự.

Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Long Đại gọi. Tông Trạch Thanh không nhịn được nữa, mặt đầy tò mò hưng phấn dán tai lên vách cửa. Nhưng còn chưa kịp dán chắc thì bị một người xô ra. Tạ Cương nghiêm túc đứng đắn dán tai lên cánh cửa.

Tông Trạch Thanh ra sức trợn mắt nhìn hắn. Nhưng phải nhịn thôi, làm loại chuyện này không thể quấy rầy tướng quân được, tạm tha cho hắn vậy. Thế là liền chen người đến cùng nghe lén.

Mơ hồ nghe thấy An Nhược Thần trong phòng đang nói gì đó, chỉ là giọng nàng yếu quá, không nghe rõ nội dung là gì. Nhưng Tông Trạch Thanh cũng đại khái đoán được là đang nói chuyện gì. Hắn nháy mắt với Tạ Cương: Cô nương này đúng là hao tổn tâm trí muốn thuyết phục tướng quân thu nhận nàng ta quá mà, tướng quân đầu gỗ như thế sẽ xử lý chuyện này thế nào đây?

Tạ Cương cũng ném lại cho Tông Trạch Thanh một ánh mắt, chứa đầy ý chê bai. Tông Trạch Thanh nhướn mày, nhất định tên này không hiểu ánh mắt ban nãy của hắn rồi. Hắn cau mày, lại cho thêm một cái nhìn: Đừng có nghĩ lệch lạc, rõ ràng là đang thảo luận chuyện quân cơ quan trọng đứng đắn, cướp lấy tân nương trước thềm kiệu hoa của người ta, chuyện này mà rơi vào tay người có ý xấu thì tướng quân gặp phải chuyện phiền phức rồi, không phải đùa giỡn đâu. Vậy mà ngươi còn chê trách, rốt cuộc là chê cái gì?

Tạ Cương không thèm để ý đến hắn.

Tông Trạch Thanh không nhịn được nữa, cảm thấy dùng mắt thôi là chưa đủ, đang định mở miệng hỏi thì bỗng trong phòng im bặt không ai nói chuyện.

Trong nháy mắt, cả Tạ Cương và Tông Trạch Thanh đều đứng nghiêm, sắc mặt nghiêm chỉnh điềm nhiên như không một bộ bình tĩnh.

Cửa mở ra, Long Đại nhìn hai người họ một cái rồi nói: "Đi vào."

Tạ Cương và Tông Trạch Thanh cùng đi vào.

Nhìn một cái, xiêm áo trên người An Nhược Thần vẫn như cũ, lại không băng bó xử lý vết thương. Tông Trạch Thanh thầm than trong lòng, Long đại tướng quân ơi, quả nhiên huynh đúng là khúc gỗ, tại sao không có lấy chút thương hoa tiếc ngọc vậy chứ.

Long Đại nói: "An cô nương đã nghĩ rõ, cũng đã đồng ý với ta sẽ giúp một tay dụ bắt mật thám."

Tông Trạch Thanh vội hỏi: "Vậy chúng ta sẽ giữ nàng ấy lại?" Hắn cảm thấy An cô nương này là một cô nương tốt, nếu có thể giúp được nàng tránh xa miệng cọp thì hắn cam tâm tình nguyện.

"Đưa nàng đến phố quận phủ nha môn, đi đường nhớ cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ra hành tung của các ngươi."

Tông Trạch Thanh ngạc nhiên. Định vất An cô nương lại nha môn ư?

Long Đại nhìn An Nhược Thần: "Nàng ấy muốn đánh trống báo quan, cứ để nàng ấy đi đi."

Hai người Tông Trạch Thanh và Tạ Cương cùng đưa An Nhược Thần đi.

Tông Trạch Thanh dẫn mấy người tuần đêm đi trước mở đường, bảo đảm trên đường không có ai. Tạ Cương và An Nhược Thần ngồi mọt xe ngựa đi theo sau từ đằng xa. Dọc đường đi An Nhược Thần cứ khẽ nhíu chân mày, môi mím chặt như đau ở đâu đó. Tạ Cương bèn nhẹ giọng nói: "Tướng quân làm việc thì tự có đạo lý, không chữa thương cho cô và không để cô nghỉ ngơi quá lâu là để tránh người ta nghi ngờ, dù gì thì cô cũng vừa thoát ra khỏi phủ là chạy thẳng đến nha môn."

An Nhược Thần vội vã gật đầu, đương nhiên nàng hiểu điều này. "Đại phu đã nói không ảnh hưởng gì đến tính mạng, lại còn cho tôi một viên thuốc giảm đau để uống. Tôi có thể chịu đựng được."

Tạ Cương lại nói: "Ắt thái thú đại nhân sẽ hỏi rất cẩn thận, lúc cô đáp lời đừng cuống cũng đừng sợ, cứ từ từ mà nói, nghĩ trong đầu cho kỹ đã. Tuy có thể thái thú đại nhân tin chuyện cô báo quan mà đến làm to chỗ tướng quân, nhưng cô phải hiểu rằng, cho dù là nhân chứng, báo quan xong rồi thì cũng phải quay về nhà, huống gì ngày mai cô sẽ xuất giả, lại gả cho phụ thân của huyện lệnh. Nhất định thái thú đại nhân sẽ báo cho nhà cô, cũng sẽ thông báo với Tiền huyện lệnh và Tiền lão gia, lý do cô có lại không đủ, cho dù là thái thú hay là tướng quân, thì không ai có cách nào thu nhận cô cả. Cho dù có vì thẩm án mà giam cô thêm mấy ngày thì sau đó cô vẫn phải về nhà."

An Nhược Thần lại gật đầu: "Xin đại nhân cứ yên tâm, tôi hiểu rõ ý của đại nhân rồi. Dù cuối cùng tôi không thể thoái hôn như ý muốn thì cũng chỉ trách mình tôi thôi, không liên quan gì đến tướng quân. Tướng quân và các đại nhân đã cứu tôi, để tôi còn có thể ngồi yên ổn được vào giờ phút này là tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Bất luận kết quả ra sao, tôi cũng rất biết ơn chúng đại nhân. Chỉ là một ngày tôi còn chưa chết thì ngày đó tôi sẽ không từ bỏ." Nói đến đây, An Nhược Thần nhịn đau mà quỳ xuống ngay trong xe, không gian quá nhỏ nên nàng không dập đầu được, chỉ nói: "Đại nhân, vừa rồi thời gian quá gấp rút nên tôi không thể cầu xin tướng quân được, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi có cơ hội nói riêng với đại nhân, tôi cầu xin đại nhân thay tôi chuyển lời đến tướng quân, tôi mặt dày, lại muốn cầu tướng quân một chuyện. Nếu cuối cùng tôi xảy ra chuyện gì bất trắc thì xin tướng quân hãy giúp tôi tìm muội muội. Tứ muội của tôi, tên là An Nhược Phương, chỉ mới mười hai tuổi. Là tôi đã bỏ cô bé. Chính tôi bảo muội ấy đi cậy nhờ đoàn xe của ông Tưởng, rõ ràng muội ấy còn nhỏ như thế, không quen đường đi lối về, nhưng tôi lại để một mình muội ấy bỏ nhà mà đi. Tôi không thể chăm sóc kỹ cho muội ấy, nay lại không biết muội ấy sống chết ra sao, lòng tôi rất khó chịu. Cầu xin đại nhân, cầu xin tướng quân, giúp tôi tìm muội ấy."

Tạ Cương nhìn nàng một hồi lâu: "Cô không xin tướng quân cho cô thêm cơ hội rời đi mà lại đồng ý tương trợ dụ bắt mật thám, chỉ là vì muốn tìm muội muội?"

An Nhược Thần cắn môi, gật đầu: "Đúng là tôi không có mặt mũi nào thỉnh cầu chuyện đó, nhưng quả thật cũng không có biện pháp nào khác. Cầu xin đại nhân giúp tôi một tay."

"Được rồi, ta đồng ý với cô. Nếu cô thật sự không thể thoát thân, sau khi gả vào Tiền phủ, chắc hẳn cô cũng không có cách nào thường xuyên ra ngoài được, cũng khó nhờ cậy phu gia tìm người được. Chuyện tìm muội muội, cô đúng là hữu tâm vô lực. Ta sẽ chuyển lời lại với tướng quân, ta đồng ý sẽ đi tìm tứ muội của cô. Chỉ cần một ngày không nhận được tin cô bé chết là sẽ đi tìm đến cuối, cô cứ yên tâm đi."

Hốc mắt An Nhược Thần nóng lên, nức nở nói: "Ở đây bất tiện, trong lòng tôi xin dập đầu vì đại nhân." 

Tạ Cương nhìn ra ngoài xe ngựa: "Cũng sắp đến chỗ rồi, ta phải thả cô xuống ở con đường này, cô hãy tự mình rẽ vào đường chính, đi đến chỗ nha môn. Nha sai canh cửa có thể thấy cô từ đằng xa, cô sẽ không sao đâu."

An Nhược Thần căng thẳng nhéo ngón tay, gật đầu.

"Ta sẽ dõi theo cô trong bóng tối, cô thuận lợi vào cửa nha phủ rồi thì lúc đó ta mới đi. Cô nhớ cho kỹ, thái thú đại nhân làm việc cẩn thận, không phải là người thích đao to búa lớn, đối với ông ta mà nói, không gây ra họa, không rước phiền toái quan trọng hơn nhiều. Tuy ông ta có nghĩa sư đồ với Tiền Bùi, năm đó cũng nhờ Tiền Bùi tiến cử mà vào quận phủ làm chủ bạc, sau lại có quan hệ với Tiền Bùi mới giải quyết được nhiều tranh chấp với Nam Tần, lập được công lớn, sau khi Mông thái thú qua đời mới lên làm thái thú của quận Bình Nam này. Nhưng đó đã là chuyện của 20 năm trước rồi. Thời gian dài như thế, tình thế đã sớm có thay đổi. Huống hồ lúc Diêu Côn ba mươi tư tuổi mới sinh được một mụn con trai, nhưng lòng ông ta cũng chỉ hướng đến mỗi mình phu nhân trong nhà, không nạp thiếp tìm vui, không đến nơi trăng hoa, như vậy nhất định không ưa gì mấy chuyện dâm tà của Tiền Bùi."

An Nhược Thần lắng nghe, biết Tạ Cương đang chỉ điểm cho mình.

"Cô phải biết thái thú đại nhân là người thế nào thì mới có thể thuyết phục ông ấy được. Từ bà mối chết kỳ quặc, vụ án của Tạ Kim đứt đoạn không rõ ràng. Chắc chắn thái thú đại nhân rất không vững tâm. Đã nhiều lần ông ta thương nghị với tướng quân, muốn đẩy chuyện này đến chỗ tướng quân, nhưng tướng quân truy vấn quá chi tiết, thái thú đại nhân lại không lấy được bằng chứng, là vụ án dân gian hay quân sự quan trọng, rất khó mà nói được."

An Nhược Thần đã nghe rõ. Thái độ của Long tướng quân nửa giả nửa thật, cũng muốn mượn thái thú đại nhân để che chở, thái thú đại nhân điều tra ngoài sáng, còn tướng quân lại tra xét trong tối.

"Hôm nay cô đi báo án chuyện mật thám, hẳn là đúng mong muốn của thái thú đại nhân. Ông ta chỉ mong đẩy chuyện này qua cho quân đội, tránh sau này để lại cái thóp không làm tròn bổn phận với người dưới. Cô cứ nửa thật nửa giả mà nói, cũng có thể tiếp được những chuyện kia, nhưng cô đừng làm quá, cứ nói như đã nói với tướng quân là được."

An Nhược Thần vội vã gật đầu.

"Còn về phần hôn sự, Tiền Bùi là người thế nào trong lòng thái thú đại nhân đều hiểu rõ, tại sao lại quyết định mối hôn như thế trong lòng thái thú đại nhân cũng hiểu rõ, đừng khóc sướt mướt để người khác đồng cảm, làm thế trái lại lại còn khiến ông ta thêm chán ghét. Điều ông ta muốn là làm sao để bản thân bớt phiền toái, nhứ không phải là một dân nữ đến báo án lập công đòi giải trừ hôn sự để chuốc hậu họa."

An Nhược Thần lại vội gật đầu.

Lúc này xe ngựa đã dừng lại. Tạ Cương nhìn ra bên ngoài, bọn họ đã dừng lại ở chỗ khuất trong con hẻm nhỏ yên tĩnh. Đã đến nơi rồi. Tạ Cương xuống xe ngựa, rồi lại đỡ An Nhược Thần đi xuống.

An Nhược Thần vừa chạm đất liền quỳ xuống, liên tục dập đầu kêu vang với Tạ Cương.

"Đại ân đại đức của đại nhân, nhất định tiểu nữ không dám quên. Đại nhân cứ yên tâm, bất luận là như thế nào, tôi nhất định sẽ không để liên lụy đến tướng quân cùng các đại nhân."

"Đi đi." Tạ Cương thấp giọng nói.

An Nhược Thần lại dập đầu mạnh một lần nữa, rồi sau đó chống người dậy, lê đôi chân bị thương đi đến đầu hẻm. Vết thương của nàng rất nặng, tuy đã uống thuốc nhưng đi lại vẫn khá là vất vả. Nàng không ngoái đầu lại, làm như sau lưng không có xe cũng không có người, một mình bước vào ánh trăng.

Nàng đi ra đầu hẻm, rẽ vào đại lộ thông đến quận phủ nha môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi