ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Khi Lưu Tắc lại gần thì câu nói tắt ngúm đi, Triệu Giai Hoa đứng dậy đón phu quân, ân cần hỏi tình hình thái thú đại nhân thẩm án, liệu có manh mối hành tung gì của đứa bé không.

An Nhược Thần nhìn Triệu Giai Hoa hoán đổi giữa vẻ mật thám xảo quyệt và hiền thê từ mẫu một cách tự nhiên như thế, thật sự là phục sát đất.

Đôi vợ chồng Lưu Tắc đứng đó thấp giọng thảo luận về vụ án, Tạ Cương cũng đi vào. Hắn nhìn hai vợ chồng này, sau đó đưa mắt hỏi An Nhược Thần.

An Nhược Thần đứng lên, hít sâu một hơi.

"Nếu lúc phán đoán ra được rốt cuộc nhốt nàng ta vào thù thẩm tra nghiêm ngặt hay cứ để nàng ta ở ngoài dụ địch, bên nào có giá trị hơn, thì đó chính là thời cơ thích hợp để bắt giữ."



Lời của Long Đại quanh quẩn bên tai. An Nhược Thần đi về phía Tạ Cương, cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khá căng thẳng.

Nàng đưa ra quyết định, khẽ lắc đầu với Tạ Cương.

Tạ Cương làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Thái thú đại nhân cũng đã tra hỏi xong rồi, tạm thời còn chưa có manh mối rõ ràng."

An Nhược Thần khẽ hỏi: "Không biết Tạ đại nhân còn có gì dặn dò?"

Tạ Cương im lặng một hồi. An Nhược Thần đoán có lẽ hắn đang nhĩ có nên tiếp nhận phán đoán của nàng hay không.

"Đi về trước đi." Tạ Cương nói như vậy.

An Nhược Thần không biết lòng mình thấy nhẹ nhòm hay càng căng thẳng nữa. Nàng đi theo Tạ Cương ra ngoài, lúc bước ra ngưỡng cửa thì ngoái đầu lại nhìn, Triệu Giai Hoa mải nhìn Lưu Tắc, còn Lưu Tắc thì như cảm nhận được ánh mắt quna sát, cũng quay đầu nhìn An Nhược Thần.

An Nhược Thần làm lễ với y, Lưu Tắc liền đáp lễ.

Xoay người, rời đi.

Để lại vợ chồng Lưu Thị ở sau lưng.

Trong lầu Tử Vân, An Nhược Thần bẩm báo tỉ mỉ quá trình nói chuyện với Triệu Giai Hoa.

Tạ Cương và Long Đại cùng trầm tư.

"Nàng ta bảo chúng ta điều tra Lưu Tắc, điều tra lai lịch của nàng?" Tạ Cương cau mày.

"Đúng là đã nói như vậy." An Nhược Thần bất an, nói như thể chỉ trích tướng quân và chúng đại nhân không điều tra cẩn thận. Lúc trước nàng đã hỏi thăm thử rồi, quá trình điều tra ấy khá tốn công trắc trở. Từ bà mối không thường đi xa, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến đưa cô nương về, chuyện này cũng rất nhiều người biết. Nói là thân phận ba con xa, không ai nghi ngờ. Nhưng đám Tạ Cương thật sự truy xét quan hệ bà con của Từ bà mối cho đến cùng, chứng nhận thân phận này không có thật. Lại truy hỏi lần tìm đến phu xe kiếm sống ở quận ngoài, tra ra được lầu Phẩm Hương ở huyện Phong An. Mỗi một khâu đều kiểm nghiệm rõ ràng.

Tạ Cương lập tức đi ra ngoài, gọi trinh thám trước đó phụ trách điều tra Triệu Giai Hoa vào.

Mật thám cẩn thận báo lại một lần quá trình điều tra lúc trước, cùng với những người có liên quan từng tiếp xúc. "Triệu Giai Hoa đúng là Điền Nhân của lầu Phẩm Hương, nàng ta là hồng bài của lầu Phẩm Hương, không ít quý công tử vì nàng ta mà vung tay bỏ ra nghìn vàng. Nên mặc dù nàng ta đã rời khỏi đó ba năm, nhưng các ma ma vẫn còn nhớ. Đặc trưng giọng nói dáng vẻ khí chất, tất cả đều khớp cả. Còn nữa, đúng là Từ bà mối từ xa đến chuộc thân nàng ta, đám ma ma có ấn tượng rất sâu, ngay đến dáng vẻ của phu xe kia các nàng vẫn còn nhớ. Ma ma trong lầu nói, mới đầu Từ bà mối cứ vòng vo, chỉ nói là từ quận Bình Nam đến, chứ không nói cụ thể ở đâu, nhưng đám ma ma nghe phu xe nói thành Trung Lan thế nào ra sao thì mới biết được."

Tạ Cương còn bổ sung thêm với trinh thám: "Lúc ấy cũng cho rằng Điền Nhân là đầu bảng, dễ có ngàn vàng, nhất định sẽ có không ít công tử ái mộ rủ lòng thương xót, nhưng vì sao lúc đó lại đồng ý để cho Từ bà mối chuộc thân, đồng ý thay tên đổi họ, gả cho một người đàn ông xa lạ nàng ta không quen biết. Điều này khá khả nghi."

Trinh thám gật đầu: "Ma ma nói Điền Nhân là cô nhi, mười tuổi đã bị bán vào lầu Phẩm Hương. Sau đó thì cũng giống những cô nương khác, tập đàn luyện khúc, mãi nghệ bán thân, không có chuyện gì đặc biệt. Đặc biệt nhất chính là bà tử đã đến, nói là muốn chuộc thân nàng ta. Thuộc hạ xác nhận tin tức là đúng, liền tức tốc quay về báo."

Long Đại nói: "Đi thêm lần nữa. Mang theo bức họa của Lưu Tắc, hỏi xem Lưu Tắc có phải là một trong những vị khách kia không. Còn nữa, thân phận của những người khách khác như thế nào, Điền Nhân có quan hệ với họ ra sao, có rất thích hay rất ghét không. Sau khi Điền Nhân rời đi với Từ bà tử, đã có chuyện gì xảy ra nữa? Còn cả bối cảnh của lầu Phẩm Hương và lai lịch của các ma ma nữa."

Trinh thám cung kính nhận lệnh.

Tạ Cương nói thêm: "Nhớ để ý đến trang sức đặc biệt, ví dụ như chuông..."

Nhất thời trinh thám ngẩn ra: "Trong lầu Phẩm Hương, có một căn phòng thích dùng chuông để trang trí, âm thanh lanh lảnh tinh tang, rất dễ nghe."

Tạ Cương và Long Đại cùng nhìn nhau.

An Nhược Thần không nhịn được cướp lời hỏi: "Căn phòng kia có gì đặc biệt? Là phòng của người nào?"

Trinh thám nói: "Là của một cô nương trong lầu Phẩm Hương, thuộc hạ không thấy nàng ta có liên quan gì đến vụ án nên cũng không để ý lắm."

"Phải cẩn thận điều tra kỹ cái này." Tạ Cương dặn.

Trinh thám nhận lệnh lui xuống. An Chi Phủ phấn khởi, chẳng lẽ chuyện này có bước tiến rồi?

Long Đại nhìn vẻ mặt nàng, nói: "Đừng có vui mừng quá sớm."

"Biết rồi biết rồi, nhưng dù sao cũng bắt đầu hành động rồi, so với đoán tới đoán lui không biết làm gì thì còn tốt hơn."

Long Đại nghe thế thì nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

An Nhược Thần nhìn thấy cả trong mắt, thầm nghĩ lời nàng có gì sai sao?

"Cô đã thấy chữ viết của nàng ta chưa?" Long Đại hỏi.

An Nhược Thần vội gật đầu, nàng biết ý Long Đại nói chính là tờ giấy "trong thành có mật thám" mà Long Đại nhận được khi mới dẫn quân vào thành, nàng vẫn còn nhớ bút tích kia, lúc đi thăm dò các cô nương cũng tìm cơ hội nhìn xem, nhưng không tìm được người có bút tích giống nhau.

"Là nàng ta sao?"

An Nhược Thần lắc đầu. Nàng đã thấy chữ của Triệu Giai Hoa lúc ký tên in dấu ở nha môn, chữ viết không giống nhau. Triệu Giai Hoa cũng không có nghiêm túc tập viết, nên chữ không đẹp lắm. Đúng rồi, nàng ta còn nói mình không biết nhiều chữ lắm, cho nên không phải là nàng ta.

"Tướng quân, nàng ta nói nàng ta chỉ có thể bất chấp mọi thứ, có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi không?" An Nhược Thần vẫn không nắm được ý cho lắm, "Có cần bắt nàng ta về thẩm vấn không?"

"Không phải cô đã quyết định rồi sao?"

An Nhược Thần chột dạ nhìn Tạ Cương, có Long tướng quân và Tạ đại nhân ở đây, nàng tự quyết như thế thì có đáng tin không?

"Nàng ta đang bắt chước cô." Long Đại nói.

An Nhược Thần sững sốt, không sai, mất tích rồi bất chấp gì chứ, nàng còn vì đạt được mục đích mà tranh thủ thăm dò tướng quân, nghĩ như vậy, thật đúng là giống như diễn kịch.

"Vì sao nàng ta lại làm như vậy?" 

Long Đại nói: "Có một khả năng là nàng ta đang ám chỉ mình cũng giống như cô. An quản sự, cô thấy thế nào?"

"Thông minh đáng tin." An Nhược Thần mau chóng đáp.

Tạ Cương đặt nắm tay lên mép ho khẽ, rõ ràng là cố nhịn cười. Còn lông mày của Long Đại cũng nhướn cao.

An Nhược Thần trưng ra bộ mặt đoan chính mà vô tội, nàng nghiêm túc đấy, chẳng lẽ nàng sai sao?

"An quản sự." Long Đại mở miệng tính nói, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của nàng quá sức dễ thương, Long Đại đành phải ngả người ra sau, cách xa nàng một chút, lúc này mới nói: "Là người bị hại. Thân bất do kỷ, không có đủ sức."

"Cô có tướng quân làm chỗ dựa. Còn ta chỉ có thể bất chấp tất cả."



An Nhược Thần nhớ lại bản thân lúc trước, khi ấy khắp người đầy vết thương, nhưng vẫn liều mạng cố bò ra từ lỗ chó, hạ quyết tâm, cho dù có lết đến tàn chân cũng phải đi đến nha môn, gõ lên trống đại minh oan.

Bằng tất cả mọi giá - sự quyết tâm trong vô vọng nhưng lại không chịu từ bỏ, nàng hiểu rất rõ.

"Ngày mai tôi sẽ lại đi tìm nàng ta."

Long Đại gật đầu, "Cứ lôi kéo nàng ta, vì cô mà làm việc." 

"Lôi kéo?" Là giống như Từ bà mối, lấy nhược điểm khống chế nàng ta, để nàng ta làm người chỉ điểm cho mình?

"Trên chiến trường, hai quân giao tranh, sẽ xem người xuất chiến bên đối phương mà cử ra người ứng chiến. Lựa chọn ai làm đồi thủ, đều có mưu lược suy xét cả. Theo đó mà xem trường hợp của Triệu Giai Hoa và cô, nàng ta mưu đồ đã lâu, khá là hiểu cô. Cô ta chọn cô là có nguyên nhân cả. Không phải nàng ta nói với cô là mình đứng ở phía cô sao? Cô cứ kiên định, thử thăm dò xem điều nàng ta muốn là gì, rồi lôi kéo nàng ta. Những thứ này chắc cô hiểu, cô ứng phó với ta, Từ bà mối ứng phó với những cô nương kia, đều như vậy cả."

An Nhược Thần đỏ mặt không phục: "Tôi nào có ứng phó tướng quân chứ?" Rồi theo bản năng vội vàng lén liếc nhìn Tạ Cương, tại sao có thể chê bai nàng với người ngoài, à không, ở trước mặt người bên cạnh thế chứ.

"Ừ, vậy thì là ta ứng phó với cô."

An Nhược Thần: "..."

Bị nghẹn lời, hoàn toàn không phản bác được. Quả thật tướng quân là ứng phó với nàng, bây giờ có thể cảm nhận được rồi!

An Nhược Thần được Long Đại chỉ rõ và đích thân làm mẫu cho biết cái gì gọi là ứng phó, ngày hôm sau vô cùng hăng hái phấn chấn đi tìm Triệu Giai Hoa.

Ngày hôm nay, cần phải có chặt chém thu hoạch.

Chỉ là An Nhược Thần không ngờ rằng, đi đến đó, đừng nói là thu hoạch gì, đến mặt cũng không thấy đâu.

Nàng bị từ chối không đón tiếp.

Người canh cổng của Lưu phủ nói hôm qua tiểu thư mất tích, phu nhân kinh hãi đau buồn, sau khi từ nha môn về liền ngã bệnh, không có cách nào gặp khách được.

Câu nói dối này cũng y hệt như An Chi Phủ tuyên bố mình là người tốt.

Vẻ mặt thất kinh của An Nhược Thần không phải là giả, thật sự ngạc nhiên hôm qua Triệu Giai Hoa còn ung dung bình tĩnh, thế mà hôm nay đã biến thành con rùa đen rúc đầu.

Nàng ta cố ý tránh mặt nàng, hay là bị mất tự do?

Điểm khác biệt này cũng vượt ra khỏi dự tính của nàng, hoàn toàn không phải là kết quả nàng có thể nghĩ đến.

Tình hình này rất không ổn, khá là không ổn. Tim An Nhược Thần bắt đầu đập mạnh. Không phải lúc này nàng sẽ mất đi manh mối Triệu Giai Hoa chứ? Nàng đã sai rồi, đáng lẽ hôm qua phải bắt Triệu Giai Hoa về mới phải.

An Nhược Thần cố gắng bình tĩnh, dáng vẻ ân cần hỏi thăm bệnh tình của Triệu Giai Hoa, liệu có mời đại phu không, vân vân. Canh cổng cũng đáp là có mời đại phu sắc thuốc, nhưng phu nhân nằm liệt giường dưỡng bệnh, không tiện tiếp khách.

Làm sao đây? Quay về xin tướng quân điều binh xông vào ư? Nhưng đối phương đã dám đáp trả nàng như thế, thì tất sẽ có chuẩn bị kỹ.

An Nhược Thần đứng ở trước cửa Lưu phủ mà đầu ốc trống rỗng, sau đó nàng hỏi: "Thế Lưu lão bản đâu? Liệu có thể gặp y được không?" 

"Lão gia đang ở tửu lâu, nếu cô nương muốn gặp lão gia thì phải đến tửu lâu tìm rồi." Canh cổng chỉ về phủ trạch ở phía Nam, tửu lâu Chiêu Phúc chính là nằm ở hướng ấy.

An Nhược Thần rời đi.

Quả nhiên Lưu Tắc đang bận rộn trong tửu lâu, thấy An Nhược Thần thì vẫn khách khí lễ độ, nói hôm nay có nhiều khách quý đặt bàn quá, một mình chưởng quỹ không quản xuyến nổi, y đành phải đích thân ra chào. Phu nhân bị bệnh, con gái thì vẫn còn đang tìm, y cám ơn An Nhược Thần đã quan tâm.

Quả thật trong tửu lâu rất đông khách, chúng tiểu nhị chạy trước chạy sau, cảnh tượng rất bận bịu. An Nhược Thần cẩn thận quan sát Lưu Tắc, mắt y đoan chính, mặt mũi có vẻ hơi mệt, giống như một nam nhân bình thường dù trong nhà có bận rộn thì vẫn phải xốc lên tinh thần mà xử lý buôn bán.

Nhưng bởi vì lời của Triệu Giai Hoa và chỉ điểm trước đó của Long Đại, An Nhược Thần nghi ngờ nam nhân này.

An Nhược Thần nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ cũng không phải lúc để lộ nghi ngờ kinh động đến Lưu Tắc. Triệu Giai Hoa diễn kịch trước mặt Lưu Tắc, nhất định là có nguyên do. Nếu nàng ta thật sự đứng về phía nàng, trên tay có bằng chứng thật, thì hôm qua phải nên nhân dịp nói bắt giữ Lưu Tắc chứ không phải là điều tra Lưu Tắc. Hơn nữa nàng ta còn nói nếu bắt mình thì nàng ta sẽ không giúp được gì, những tin tức mà nàng không biết ấy cũng sẽ không có.

"Ta chính là manh mối. Nhớ mỗi câu ta nói."



An Nhược Thần quyết định tin tưởng Triệu Giai Hoa. Tối thiểu dựa theo lời Triệu Giai Hoa nói, nàng càng nghiêng về tin tưởng nàng ta hơn.

"Ta vừa đến phủ viếng thăm, nhưng canh cổng nói tôn phu nhân bị bệnh, không thể gặp khách. Lưu lão bản cũng biết tôn phu nhân có duyên với ta đấy, tứ muội ta cũng mất tích, đến nay vẫn chưa tìm về được. Lần trước ta vô tình gặp được Nhân Nhi, trong lòng rất xúc động, không ngờ hô qua Nhân Nhi lại gặp phải tai vạ bất ngờ này, nỗi đau trong lòng ta trước đó cũng giống tôn phu nhân bây giờ. Ta nghĩ ta có thể khuyên giải bầu bạn cùng tôn phu nhân, để nàng chóng vơi đi nỗi buồn, điều này cũng có lợi với bệnh tình. Cho nên xin Lưu lão bản cho ta cơ hội gặp tôn phu nhân một lần."

Lúc An Nhược Thần nói lời này, nàng nghiêm túc nhìn Lưu Tắc, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi