ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Lục đại nương xoay người lại nhìn nàng ta. Lý Tú Nhi thôi cười, sắc mặt trắng bệch. Do dự một lúc lâu mới nói: "Mắt của ma ma khá kén chọn, không bằng đến nhã gian ở phía sau ngồi uống chút trà, đợi ta lấy vài loại vải tốt hơn đến cho ma ma chọn kỹ."

"Cũng được." Lục đại nương biết điều, không hề khách khí mà khoát tay, tỏ ý Lý Tú Nhi dẫn đường đi.

Đương nhiên Lý Tú Nhi không dẫn Lục đại nương đến nhã gian, hai người tới một góc ở hậu viện, còn chưa đứng yên thì Lục đại nương đã nhỏ giọng nói: "Triệu Giai Hoa chết rồi. Người tiếp theo chính là cô. Trong lòng ta không đành lòng, nên đến đây cứu cô."

Từ cửa hàng đến hậu viện chỉ chừng một trăm bước ngắn ngủi, trong đầu Lý Tú Nhi đảo qua mấy ý nghĩ, tưởng tượng đủ khả năng mà người này đem đến, nhưng lại không ngờ là tin này.

Sét đánh giữa trời quang.

Lục đại nương nhìn vẻ mặt nàng ta, nói: "Bình tĩnh lại đi, ở đây còn có người qua lại, đừng làm người khác nghi ngờ."

Lý Tú Nhi vội cúi đầu, từ từ lấy lại sức, lúc ấy mới lên tiếng: "Bà là người phương nào?"

Lục đại nương nói: "Sau khi Từ bà mối chết, bọn họ muốn tìm người thay thế, có điều ta không ngu ngốc như Từ bà mối."

Lời nói mơ hồ, nhưng Lý Tú Nhi đã nhanh chóng cắn câu, "Các ngươi yên tâm, ta luôn kín miệng như bưng, điều này Từ bà mối biết."

"Từ bà mối chết rồi."

Lý Tú Nhi vội nói: "Ta không có gì để tiết lộ với người ngoài cả, ta cũng không biết gì."

"Vô tội như Triệu Giai Hoa? Triệu Giai Hoa cũng đã chết rồi."

Lý Tú Nhi đứng bất động tại chỗ, nuốt nước bọt đánh ực, đấu tranh nói: "Ta cũng không quen nàng ta. Chẳng qua Lưu phu nhân thường đến đây may y phục mà thôi, cũng như các vị khách khác."

"Vậy nếu không quen, tại sao lại biết khuê danh của Lưu phu nhân? Cô lén lút lấy tiền của nàng ta, sao có thể giống các vị khách khác được?"

Lý Tú Nhi hoảng sợ, ngón tay run lên, vội vàng nắm hai tay lại, cắn môi.

Lúc này Lục đại nương nói: "Không phải ta đến để đối phó với cô. Mà ta đến để cứu cô. Chuyện này chưa xong đâu, chết một người thì sẽ còn người khác, chẳng lẽ cả cuộc đời này chúng ta cứ bị bọn họ khống chế như thế? Xảy ra chút bất trắc, không còn giá trị lợi dụng là chết oan ngay?"

Lý Tú Nhi mất hồn mất vía, vẫn đang đấu tranh: "Ta không biết bà nói gì cả. Ta không quen bà."

"Triệu Giai Hoa chết rồi. Khi còn sống nàng ta chỉ qua lại với cô, cô nghĩ xem mình còn có thể sống được bao lâu nữa?"

"Nàng ta chưa hề qua lại với ta, mà là An Nhược Thần, hai người các nàng mới là có liên quan đến nhau. Ta tận mắt trông thấy, các nàng hẹn gặp ở chỗ ta để liên lạc. Nhưng những chuyện khác thì ta không biết."

"Cô đừng lãng phí thời gian nữa." Lục đại nương trầm giọng nói: "An Nhược Thần ở lầu Tử Vân, vệ binh canh giữ nghiêm ngặt, còn cô thì sao? Có ai bảo vệ? Mẹ cô và nghĩa muội của, có ai bảo vệ không? Cô chết rồi, ai đến phụng dưỡng mẹ cô đây? Nghĩa muội kia của cô cũng không phải nơi chốn tốt đẹp gì, liệu có bỏ bà ta lại, cuỗm tiền tài chạy mất không. Mắt mẹ cô không thấy đường, cho dù là đi ăn xin cũng chịu được mấy ngày chứ."

Những điều này liên tục đâm vào chỗ yếu của Lý Tú Nhi. Nàng ta bịt miệng, đè nén sợ hãi nghẹn ngào của bản thân.

Lúc này Lục đại nương mới ngó nghiêng xung quanh, rồi bước lại gần nàng ta, nhỏ giọng đọc một địa chỉ, sau đó nói: "Trước khi đến đây ta đã đi xem rồi, có thể tạm lánh mấy ngày. Cô không tin ta, ta vẫn cứ muốn cứu mạng cô, không thể để hết người này đến người khác chết được."

Lý Tú Nhi nhìn bà đầy ngờ vực, Lục đại nương lại hỏi: "Trên người cô có tiền ngân không?"

Lý Tú Nhi cắn môi: "Đã đưa cho mẹ ta hết cả rồi."

Lục đại nương đưa một đĩnh bạc đến, "Cô cầm trước cái này đi."

Lý Tú Nhi nhìn đĩnh bạc kia mà động lòng. Nàng ta đưa tay nhận.

Lục đại nương hỏi lại: "Nơi ta nói cô đã nhớ chưa?"

Lý Tú Nhi gật đầu.

"Đừng để người khác nghi ngờ, lát nữa cứ ra ngoài như bình thường, đến tối tìm lý do nói với Khương lão bản là phải rời đi mấy ngày. Cứ nói mẫu thân bị bệnh hoặc là ở chỗ khác. Nếu phát hiện có kẻ khả nghi lại gần thì mau trốn đi. Đừng đến chỗ mẹ cô, sẽ dẫn nguy hiểm đến đấy. Đến chỗ ta nói, đặt một giỏ trúc ở ngoài cửa, tự khắc ta biết cô đang ở đó. Sẽ đưa đồ ăn đến cho cô. Đợi sau khi xử lý chuyện xong, an toàn rồi, ta sẽ thông báo cho cô về nhà."

Lục đại nương nói cứ như thật, lúc này Lý Tú Nhi đã tin lời bà. Nàng ta hỏi: "Phải mất bao lâu? Đến khi nào mới tính là an toàn đây?"

Lục đại nương nghĩ ngợi rồi nói: "Đợi khi chân tướng cái chết của Triệu Giai Hoa được rõ ràng."

"Rốt cuộc là ai đã giết Lưu phu nhân?"

Lục đại nương hỏi ngược lại: "Cô có biết là ai giết Từ bà mối không?"

Lý Tú Nhi mới nói: "Từ bà mối là tự sát."

"Thật khéo quá, Triệu Giai Hoa cũng là tự sát."

Lý Tú Nhi ngây người ra.

"Các nàng đã nói gì với cô rồi? Những chuyện này sẽ hại đến tính mạng của cô đấy."

"Không có gì cả. Từ bà mối chỉ bảo tôi thăm dò tin tức, ngoài ra không làm gì khác."

"Từ bà mối đã sớm qua đời, trọng điểm là Lưu phu nhân kia. Cô tự tiện mang chuyện trong tổ chức truyền ra ngoài, cô đúng là to gan."

Lý Tú Nhi sợ hãi kêu lên: "Ta không hề làm!"

Lục đại nương nhìn xung quanh, Lý Tú Nhi cảnh giác, vội hạ giọng giãi bày: "Ta không làm. Là nàng đến tìm ta. Nàng nói nàng biết ta là người của Từ bà mối, Từ bà mối chết rồi, sẽ không còn ai phối hợp với ta nữa, nhưng nàng có thể giúp ta. Ta cần tiền cho mẫu thân chữa bệnh, thế nên mới giúp báo tin với nàng ta, mua xe ngựa gì đó."

"Báo tin gì? Mua xe ngựa làm gì?"

Lý Tú Nhi do dự.

Lục đại nương la nàng ta: "Đã đến bước này rồi cô, có muốn mạng nữa hay không hả! Cô nói cho ta rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn thì ta mới có thể xử lý sạch sẽ hậu hoạn giúp cô được. Ta cũng không muốn bị cô làm liên lụy."

Lý Tú Nhi run bắn lên vì sợ, vội nói: "Nàng ta muốn tiếp xúc với An Nhược Thần, cũng muốn biết sau Từ bà mối sẽ là ai liên lạc với ta. Nhưng chưa có ai đến cả, còn bà rề rà mãi không đến, sau đó An Nhược Thần đến, ta liền nói cho nàng ta biết. Nàng bảo ta tìm người mua xe ngựa, bố trí mấy rương hàng bên trong, vận chuyển xiêm y vải vóc. Những thứ kia đều là nàng mua cả, bảo ta nói là khách thương ở ngoài quận đưa hàng đến. Nhưng lúc nào chuyển đến ai sẽ vận chuyển thì ta không biết, cũng không quản. Chỉ cần tìm thợ mộc làm xe xong, thua phu xe tốt là được."

"Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Xe ngựa kia ở đâu?"

"Khoảng một tháng sau khi Từ bà mối chết, nàng liền đến tìm ta. Sau đó bọn ta luôn giữ liên lạc, nhưng số lần không nhiều lắm. Nàng cho ta tiền, ta làm việc cho nàng. Xe ngựa đặt ở cửa hàng xe Diêu Ký, đợi khi làm xong thì ta sẽ đưa hàng đến cho nàng ta, rồi sau đó sẽ không xen vào nữa."

"Còn gì nữa không?" Lục đại nương hỏi.

"Không có."

"Thật không?" Lục đại nương sầm mặt.

"Quả thật không có. Nàng ta rất cẩn thận, số lần bọn ta gặp mặt cũng không nhiều. Nàng cũng không cho ta đi tìm nàng ta, sợ người khác thấy ta với nàng gặp nhau." Lý Tú Nhi cẩn thận ngó nhìn xung quanh, "Ta phải đi làm việc đây, rời đi quá lâu sẽ khiến tướng công nghi ngờ."

Lục đại nương kéo nàng ta lại: "Nhớ lời ta nói, mấy ngày nay phải tránh đi. Nếu không có chỗ nào đi thì hãy đến chỗ ta đã nói mà nấp."

Lý Tú Nhi gật đầu, rồi nhanh chóng quay vào lại trong cửa hàng. Đợi khi nàng ta bận rộn xong quay lại tìm người, thì đã không thấy bóng dáng Lục đại nương đâu.

***

Giải tiên sinh đứng cạnh cây táo ở vườn rau sau am Tịnh Tâm, nhét một tờ giấy vào bên dưới cây nến trong lồng đèn đỏ. Trên giấy không viết chữ gì, chỉ có nét gạch chéo. Ý bảo hủy bỏ hành động tối nay. Hắn biết Tịnh Duyên sư thái có thể đọc hiểu. Dựa theo cách đã hẹn, Giải tiên sinh treo đèn lồng lên cây táo.

Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy táo trên cây không còn nhiều lắm, Giải tiên sinh không nhịn được nhìn thêm hai lần. Hắn đi quanh cây táo một vòng, lại cúi đầu nhìn xuống tàng cây. Luôn cảm thấy có điều không đúng, nhưng hắn không chỉ ra được.

Chỉ là hắn một lòng tin rằng phải suy xét kỹ lưỡng trong mọi chuyện thì mới thành được, nếu trực giác không đúng, nhất định phải kiểm tra lại.

Giải tiên sinh lại nhìn am Tịnh Tâm, bước đến toan leo tường vào, bỗng cửa sau két một tiếng mở ra.

Tịnh Duyên sư thái đang đứng ở sau cửa.

"Sư thái." Giải tiên sinh mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mặt Tịnh Duyên sư thái không biểu cảm. Khi mở cửa đột nhiên thấy một người to lớn đứng ở đó thì cũng không có vẻ kinh hãi lắm. Bà ta ngước mắt nhìn đèn lồng trên cây, hỏi: "Sao thế?"

"Tạm thời kế hoạch có thay đổi."

"Không giết nữa?" Giọng bình thường hệt như "hôm nay không cần mua rau nữa?".

"Đúng thế."

"Đổi tới đổi lui, các ngươi tưởng giết người là trò đùa à?"

Cơ mặt Giải tiên sinh giật giật, rốt cuộc là ai xem giết người là trò đùa chứ.

Tịnh Duyên sư thái không màng đến phản ứng của hắn, nói: "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi lấy đèn lồng xuống đi, không cần treo nữa. Không tiễn." Tịnh Duyên sư thái dứt lời, cũng chẳng xoay người bước đi. Chỉ đứng đấy nhìn.

Giải tiên sinh có chút phẫn nộ, nhưng lại không thể nói gì. Đành lấy đèn lồng xuống thả dưới tàng cây, vỗ hai tay như phủi đi tro bụi không tồn tại, rồi như lơ đãng hỏi: "Hai hôm nay sư thái không ra ngoài."

"Không hề."

"Trong am có người ngoài đến không?"

"Có hương khách?"

"Có nhân vật nào khả nghi không?"

"Trừ ngươi ra thì không có ai." td bình tĩnh đáp.

Giải tiên sinh không vui, không nhịn được hỏi: "Đúng là sư thái không dễ nói chuyện chút nào."

Tịnh Duyên sư thái đáp: "Muốn tìm kẻ dễ nói chuyện thì đi lầu xanh đi, nơi đây là am miếu."

Giải tiên sinh bị chặn họng rất không thoải mái, am miếu?! Hừ, còn dám tự mình nói đây là am miếu đứng đắn sao? Có am miếu nào giết người không chớp mắt thế không?!

"Nếu thấy người nào khả nghi thì thông báo lại cho ta." Giải tiên sinh lười dông dài với bà ta, phất tay áo rời đi.

Tịnh Duyên sư thái bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn biến mất trên đường núi, rồi xoay người quay vào viện tử.

Trong khe cửa ở trắc tiện trong am Tịnh Tâm, có một con mắt lộ ra, đang quan sát tình hình ngoài trắc viện. Tịnh Duyên sư thái bước đến, người sau cửa lùi ra sau, Tịnh Duyên sư thái mở cửa ra, sau cánh cửa là một cô nương tuổi chừng mười hai mười ba, mặt mày vui vẻ, ngọt ngào cất tiếng: "Sư thái."

Tịnh Duyên sư thái gật đầu như lời đáp rồi đi vào. Tiểu cô nương đi theo bà vào gian phòng nhỏ duy nhất bên trong. Vốn là nơi chứa đồ lặt vặt, nay sửa sang chuẩn bị lại nên có phần sạch sẽ, một giường một tủ một bàn một ghế, nhìn cũng đơn giản thoải mái.

Tịnh Duyên sư thái ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở trong phòng. Bà ta gọi: "Tịnh Nhi, con ngồi xuống, ta có lời muốn nói."

Tiểu cô nương được gọi là Tịnh Nhi ấy ngồi xuống giường. Gương mặt trắng nõn đôi mắt mở to, toát lên vẻ đáng yêu xinh xắn.

Tịnh Duyên sư thái nhìn cô bé, rồi nói: "Con có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

Vào hôm mười lăm tháng mười, bà đang ở cửa thành nam ở thành Trung Lan thì gặp phải tiểu cô nương này, khi đó bà đang chuẩn bị rời khỏi thành thì tiểu cô nương đi đến âm thầm kéo ống tay áo của bà, khẽ nói: "Sư thái, xin hãy cứu con."

Thế là Tịnh Duyên đưa cô bé ra khỏi thành. Trên đường hỏi chuyện, cô bé nói mình không nhớ chuyện gì. Chỉ biết khi tỉnh lại thì mình đang ở trong căn phòng đổ vỡ, đầu rất đau, ở ngoài có hai người cô bé không biết đang nói chuyện với nhau, bảo là muốn bán cô bé vào lầu xanh. Cô bé sợ quá liền trốn đi. Thấy trong phòng có bọc gói đồ, dường như là y phục của cô bé, thế là lấy đeo vào sau lưng rồi chạy thoát từ cửa sổ. Cô bé không nhớ mình là ai, đến từ nơi nào, quá hốt hoảng nên đi lạc đường, bất ngờ chạy đến cửa thành, không nơi nương tựa, gặp được Tịnh Duyên sư thái bèn xin bà cứu mạng.

Tịnh Duyên bèn chứa chấp cô bé, để cô bé náu mình nơi phòng nhỏ bên trong trắc viện này, bình thường không được ra ngoài - đỡ cho những kẻ ấy tìm được cô bé, rồi lại gọi cô bé là Tịnh Nhi.

Tịnh Nhi lắc đầu: "Vẫn không nhớ ra được chút gì cả, đã làm phiền sư thái rồi ạ."

"Không phải ta muốn đuổi con, chỉ là con mất liên lạc với người nhà, vẫn nên mau chóng gặp lại mới phải, nếu không bọn họ sẽ lo lắng lắm."

Tịnh Nhi cắn môi, trong mắt lộ nét hoảng hốt.

Tịnh Duyên sư thái nhìn cô bé nói: "Đừng sợ, ở chỗ này của ta cũng không hề gì, không thiếu con miếng cơm nào đâu."

Tịnh Nhi vội gật đầu cám ơn.

Tịnh Duyên sư thái lại nói: "Có điều gần đây có nhiều cô nương nhà người ta thất lạc quá, nghe nói trong thành Trung Lan cũng có tiểu cô nương nhà họ An mất tích."

Tịnh Nhi cúi đầu, khẽ đáp: "Thật đáng thương, hy vọng nàng ấy cũng gặp được người tốt như ta gặp sư thái."

"Nghe nói tuổi tác cũng khoảng chừng con, là một tiểu cô nương mười hai tuổi."

Tịnh Nhi dè dặt hỏi: "Vậy, giờ An gia thế nào rồi?"

"Ta không rõ lắm. Chỉ nghe trên phố nói thế thôi, không có hỏi kỹ."

"À." Tịnh Nhi gật đầu.

Tịnh Duyên sư thái nhìn cô bé, lại nói: "Nếu con đã không nhớ ra chuyện gì, thế có muốn vào trong thành nhìn xem An gia thế nào không, ngộ nhỡ con chính là người bị giặc phỉ bắt cóc từ An gia..."

Tịnh Nhi vội xua tay: "Không không. Con nhớ ra rồi, hình như con từ ngoài quận đến. Lúc đó ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện, nhắc đến đường xa như thế thật là vất vả, con đoán chắc chắn là ở ngoài quận rồi."

Tịnh Duyên sư thái không lên tiếng.

Tịnh Nhi nghĩ ngợi rồi nói: "Không phải con không muốn tìm người thân, chỉ là con từ ngoài quận đến đây, ắt không phải là tiểu thư của An gia rồi, nếu cứ đi như vậy có khi khiến người ta tưởng con là đồ lừa gạt, hoặc hoặc giả nói rằng những tên tặc kia đã từng thấy con, vậy thì phiền lắm."

Tịnh Duyên sư thái nói: "Có lý. Vậy con yên tâm ở lại đây đi. Đợi sau này nhớ ra người nhà là ai thì sẽ tìm bnj họ sau."

"Đa tạ sư thái." Tịnh Nhi nghĩ ngợi rồi lại hỏi, "À đúng rồi, sư thái, hôm đó lúc ra khỏi thành, hình như có thấy ngọn cờ lớn có viết chữ "Long", không lẽ trong thành này, Long đại tướng quân Long Đằng đang trú đóng ạ?"

"Đúng thế."

"Ôi, con đã nghe về uy danh của Long đại tướng quân đã lâu, thật sự ngưỡng mộ. Nếu sư thái có cơ hội gặp tướng quân, liệu có thể dẫn con đi theo được không?"

Tịnh Duyên sư thái cười: "Ta là người xuất gia, làm gì có cơ hội gặp tướng quân."

"Ồ." Tịnh Nhi không che giấu được thất vọng.

Tịnh Duyên sư thái nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá. Nếu thấy bực bội thì đọc kinh thư đi. Đúng rồi, kinh văn hôm qua ta cho con, đã chép chưa?"

Tịnh Nhi đỏ mặt: "Cái đó, cái đó, không nhớ được chuyện gì nữa rồi, đến cả chữ cũng không viết được."

Tịnh Duyên sư thái cười: "Không sao. Đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát." Tịnh Duyên sư thái trấn an mấy câu, để cô bé tự chơi một lúc rồi đợi đến lúc dùng cơm thì sẽ gọi sau.

Tịnh Nhi đợi Tịnh Duyên sư thái rời đi bèn nhốt mình ngồi trong phòng trầm tư, bỗng dùng sức gõ vào đầu mình, đúng là đồ ngốc, rõ ràng không biết chữ, tại sao lại nói liều là thấy chữ "Long" ở cờ lớn chứ. May mà sư thái không để ý đến sơ hở này.

Tịnh Duyên sư thái quay về phòng mình, đóng kính cửa, cầm thanh kiếm đang lau một nửa ở trên bàn lên tiếp tục lau, lưỡi kiếm sáng bóng, soi được cả gương mặt lạnh như băng của bà. au kiếm xong, bà ta nhấc một viên gạch lên, để lộ một rương gỗ lớn. Bà mở nắp rương ra, đặt thanh kiếm lên bộ y phục dạ hành nằm trong đó. Nếu tối nay không cần giết người thì cất đi.

Nhắc đến không biết chữ, An Nhược Thần cũng trầm tư.

Sau khi Triệu Giai Hoa giết con gái liền đau buồn tự vẫn đã trở thành đề tài nóng hổi ở đầu đường cuối hẻm, nha môn đã kết án rồi, đương nhiên An Nhược Thần không thể giả vờ như không biết. Trước đó nàng đã niềm nở trước động tĩnh của Triệu Giai Hoa, dĩ nhiên phải có phản ứng mãnh liệt đối với cái chết của nàng ta thì mới hợp lý.

Thế là nàng đến nha môn tính xem hồ sơ vụ án, nhưng lại bị chủ bạc Giang Hồng Thanh từ chối. Giang Hồng Thanh nói vụ án này đã quá rõ rồi, không liên quan đến mật thám và quân vụ, hơn nữa An Nhược Thần chẳng qua chỉ là quản sự lầu Tử Vân, không có quyền kiểm tra hồ sơ ghi chép. Nếu muốn xem thì phải đưa công hàm văn thư của quân đội đến.

Thế là An Nhược Thần về lầu Tử Vân tìm trưởng sử Lý Minh Vũ để lấy văn thư đến nha môn xem hồ sơ, Lý trưởng sử cau mày, đầu tiên là nói bận việc nên đuổi nàng đi, sau đó nàng lại đến, hắn hỏi là vị đại nhân nào bảo nàng đến lấy văn thư? Sau một hồi qua lại thì nói đây chỉ là một vụ án nhỏ, đợi tướng quân hoặc Tạ đại nhân quay về rồi xử lý sau. Hắn nghiêm túc nói: "An quản sự đừng quên, lúc tướng quân đi đã dặn như thế nào rồi? An quản sự cứ làm xong bổn phận của mình là đủ rồi, đừng tự tiện hành động."

An Nhược Thần rất ảo não, nàng tính đi tìm Tưởng Tùng, nhưng Tưởng Tùng lại không có ở đây. Thế là nàng đành phải đến Lưu phủ một chuyến, quả nhiên bị người canh cổng cản lại. Lý do của canh cổng cũng hợp tình hợp lý, có quá nhiều nhà đến thăm viếng, nhất thời rối ren, lão gia bận rộn tang sự, không có cách nào tiếp đãi tốt được, e rằng có sai sót sơ suất, nên ngoài người thân ra, tạm thời không tiếp đãi những vị khách quý khác. Đợi khi mọi chuyện đã xong thì lần nữa kính mời các vị cám ơn.

Lúc này An Nhược Thần bày tỏ là mình đến thăm hỏi, nói tuy mình mới quen biết Lưu phu nhân không lâu, nhưng quả thật có duyên, nghe tin dữ mà lòng đau như cắt, hy vọng có thể có cơ hội chia buồn. Canh cổng cam kết nhất định sẽ chuyển lời lại cho lão gia. An Nhược Thần sốt ruột chẳng biết làm thế nào, đành phải quay về lầu Tử Vân.

Rất tốt, biểu hiện của nàng rất bình thường, động tĩnh cũng rất lớn, lần này có lẽ mật thám khắp thành đều biết nàng tắc nghẽn đầu mối, không làm được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi