ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

"Ta mời từ chỗ thái thú đại nhân về, nếu Lưu lão bản đồng ý, ta không ngại đi cùng Lưu lão bản một chuyến nữa." Không ai mời nàng ngồi, nhưng An Nhược Thần vẫn tự mình tìm ghế ngồi xuống.

Lưu Tắc trợn mắt nhìn nàng, không nói câu nào.

An Nhược Thần nhìn thẳng vào y, nói: "Ta không vòng vo với Lưu lão bản nữa. Chuyện là thế này, Long tướng quân sắp về rồi, ta vốn nên đợi tướng quân về rồi báo lại chuyện cho ngài ấy, để ngài ấy sắp đặt xử lý. Nhưng ta sợ Lưu lão bản không có số đợi được tướng quân về." Dĩ nhiên câu này chỉ là dọa y, nàng vốn chẳng biết bao giờ Long Đại mới về, nên nàng mới sốt ruột như thế. Có điều sốt ruột thì sốt ruột, nàng không thể để người khác biết được.

Lưu Tắc cũng ngồi xuống: "Ta không hiểu An cô nương đang nói gì."

"Trước đây khi ta ngả bài với Từ bà mối, nàng ta cũng vờ như không hiểu ta nói gì giống Lưu lão bản vậy đấy. Sau lại, nàng ta chết rồi."

Mặt Lưu Tắc không cảm xúc.

An Nhược Thần nhìn y, nói: "Lời trước đây ta nói với Từ bà mối, bây giờ nói lại một lần với Lưu lão bản. Ta biết ngươi có liên quan đến mật thám, ngươi đang làm việc cho chúng. Nếu ngươi đồng ý tương trợ tướng quân bắt mật thám về quy án, tướng quân có thể bảo vệ được một mạng của Lưu lão bản."

Lưu Tắc lắc đầu: "Nhất định là cô nương có hiểu lầm rồi."

"Ta có hiểu lầm cũng không sao, ta không giết lão bản. Nhưng nếu Giải tiên sinh có hiểu lầm thì không tốt, hắn sẽ giết ngươi."

Lưu Tắc cười nói: "Ta đã nói cô nương có hiểu lầm mà, ta không quen biết ai là Giải tiên sinh cả."

"Vậy lão bản có biết Lý Tú Nhi không? Nàng ta vẫn chưa chết."

"Ta cũng không quen Lý Tú Nhi nào cả." Lưu Tắc xoa trán, "Mấy ngày qua ta bận giải quyết tang sự của phu nhân, thật tình không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Có phải đã có chuyện gì làm An cô nương hiểu lầm hay không?"

"Quả thật ta hiểu lầm quá nhiều." An Nhược Thần nói, "Ví dụ như, ta hiểu lầm rằng tôn phu nhân chưa chết."

Bàn tay xoa trán của Lưu Tắc khựng lại.

"Ví dụ như, ta hiểu lầm rằng tôn phu nhân muốn lột trần tội ác các ngươi làm, ngươi không thể không tạo dựng màn chết giả của nàng ta, tránh Giải tiên sinh ra tay giết thật."

Lưu Tắc buông tay, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "An cô nương đừng đùa quá mức."

An Nhược Thần lắc đầu, bình tĩnh mỉm cười: "Ta biết những điều này là bởi vì, di thư là giả, nguyên nhân cái chết là giả, tôn phu nhân coi con gái như tính mạng của mình, làm sao có thể giết con bé được. Nhưng ngươi không tìm được con bé đúng không? Đã báo án rồi, nếu bên quan phủ không kết án thì ngươi không cách nào chấm dứt được. Tôn phu nhân không chết, ngươi cũng không có cách nào ăn nói với Giải tiên sinh được. Vậy là ngươi dứt khoát cho hai người chung một số phận, ngụy tạo di thư, chỉ một câu bị điên liền muốn che giấu hết thảy. Thật đáng tiếc, ngươi không thể che giấu được."

"Ta nghĩ An cô nương cũng bị điên rồi."

"Con gái ngươi ở trong tay ta."

Rốt cuộc sắc mặt của Lưu Tắc cũng thay đổi.

"Lý Tú Nhi cũng ở trong tay ta."

Lưu Tắc không nói lời nào.

"Ta đoán riêng hai chuyện này cũng đủ để Giải tiên sinh vô cùng mất hứng rồi." An Nhược Thần nói: "Nhưng có lẽ lại là ta hiểu lầm. Ta hiểu lầm Giải tiên sinh bảo ngươi giết Lý Tú Nhi, một là để trừ hậu họa, hai là biểu thị lòng trung thanh. Ta hiểu lầm như thế là bởi vì, muốn bịt miệng thì chỉ cần giết một người là đủ, dù có dựng thành vụ án giặc cướp thì cũng không nên làm liên lụy đến bách tính cả con phố như vậy. Chuyện này Giải tiên sinh đã làm, giống như trước đây hắn đã giết Trần lão bá ở hẻm Bình Hồ Đông vậy. Mà các ngươi đốt sạch cả dãy phố, sát hại nhiều người như thế, cướp của nhiều nhà như vậy, chính là vì để che giấu rằng vốn các ngươi không muốn giết người. Là làm cho Giải tiên sinh xem. Đốt cháy thi thể thành ra như thế, ai mà biết được có phải là Lý Tú Nhi hay không."

Lưu Tắc âm thầm siết chặt quả đấm.

"Nếu Giải tiên sinh biết ngươi không làm được việc, lại còn lừa hắn, ngươi nói xem, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hoặc là thế này, ta đi báo quan, nói Triệu Giai Hoa vẫn chưa chết, để quan phủ đến lục soát nhà ngươi. Bất luận ngươi có chủ ý gì, ta đều có thể phá hỏng được hết. Nếu ngươi còn muốn sống yên ổn, làm Lưu lão bản tửu lâu của ngươi, thì ngươi nhất định phải làm theo những gì ta nói."

Lưu Tắc cười nhạt: "Khẩu khí của An cô nương lớn thật."

An Nhược Thần mỉm cười: "Ta dám đến đây, dĩ nhiên là có chuẩn bị chu toàn rồi. Trước đó vòng vo với ngươi cả buổi là vì ta không có bằng chứng Nhưng hôm nay ta đã nắm được thóp của ngươi rồi, trong tay ta còn có nhân chứng, ta chiếm thế thượng phong. Ngươi nghe cho rõ đây, nếu ta không thể ra khỏi cánh cửa này, thì lập tức quân binh sẽ ập vào bắt cả nhà ngươi đi vấn trảm. Nếu ta đi ra khỏi cánh cửa này, Giải tiên sinh sẽ biết ngươi phản bội hắn. Hắn cũng sẽ tìm đến đích thân ra tay xử ngươi ngay. Ngươi nhìn xem, đúng là chuyện lớn khó khăn. Hình như làm gì thì cũng phải chết cả."

Lưu Tắc mím chặt môi, không khỏi ngầm thừa nhận, An Nhược Thần nói đúng.

An Nhược Thần nhìn y, lại nói: "Nhưng ngươi còn một lựa chọn nữa. Ta ra khỏi cánh cửa này, chán nản uể oải, tức tối bất bình, không điều tra được gì, thấy thi thể của tôn phu nhân nhưng đành bó tay, ta đúng là hổ thẹn với tướng quân. Còn ngươi, treo chuông lên, hẹn Giải tiên sinh đến. Giao hắn cho ta, ngươi liền an toàn."

Lưu Tắc đảo mắt, nhanh chóng suy nghĩ.

"Trước đây Từ bà mối nghe ta đề nghị, nói sẽ về cân nhắc lại. Nhưng cân nhắc quá lâu, kết quả ta cũng không kịp biết rốt cuộc nàng ta lại muốn đi con đường kia."

Đương nhiên Lưu Tắc biết con đường mà Từ bà mối đã đi, là đường chết. Còn y thì không muốn.

"Giải tiên sinh là một kẻ đa nghi." An Nhược Thần lạnh nhạt nhắc nhở y.

Lưu Tắc biết. Nên y rất rõ những điều An Nhược Thần bày ra đó toàn là chiêu độc. Nàng ta còn khó dây dưa hơn cả y nghĩ. Y đã đánh giá thấp nàng rồi, rõ ràng y đã mưu đồ hết toàn bộ, nhưng nàng ta lại giành trước một bước.

Lưu Tắc im lặng rất lâu, rồi mở miệng nói: "Ta không quen Giải tiên sinh."

"Vậy ngươi biết ai?"

"Ở chỗ ta, hắn họ Mẫn, ta gọi hắn là Mẫn công tử."

Đầu An Nhược Thần kêu "ong ong", nhớ lại hôm đó trong tửu lâu Chiêu Phúc, nàng đã đi lướt qua vai "Mẫn công tử" đi rồi nhưng quay lại để mua vịt bát bảo. Là hắn sao?!

"Khoảng hai ba mươi tuổi, ôn hòa nhã nhặn, ngũ quan cân đối, nhìn không có gì đặc biệt, thân người rất cao."

"Đúng thế."

An Nhược Thần hít một hơi, đúng là hắn. Nàng đã đi lướt qua vai hắn, hắn cứ đường hoàng như thế mà đảo qua đảo lại trước mắt nàng.

"Tên đầy đủ của hắn là gì?"

"Không biết."

"Ở đâu?"

"Không biết."

Lưu Tắc đọc được nét nghi ngờ trong mắt An Nhược Thần, bèn nói: "Đúng là không biết. Cho đến giờ toàn là hắn tìm ta, ta từng cho người theo dõi hắn, nhưng cũng bị hắn cắt đuôi được."

"Ngươi đã giúp hắn làm gì?"

"Thăm dò tin tức, xem xét chọn người, quay vòng tiền bạc."

"Dùng tửu lâu và sòng bạc?"

"Đúng thế."

"Các ngươi bắt đầu từ khi nào?"

"Cỡ bốn năm trước."

"Bắt đầu thế nào?"

"Nếu ta còn có thể sống mà gặp Long tướng quân thì chính miệng ta sẽ nói với hắn. Nếu cô nương muốn biết nhiều chuyện hơn thì phải để ta gặp Long tướng quân đã."

An Nhược Thần nhìn chằm chằm Lưu Tắc. Nàng biết đây là điều kiện trao đổi của Lưu Tắc. Muốn tình báo thì bảo đảm y được bình an, nếu y còn có thể sống để gặp Long tướng quân, thì chứng tỏ Giải tiên sinh hay Mẫn công tử, đều không thể giết y.

"Ngươi hẹn hắn ra đi, chúng ta có thể bắt hắn lại."

Lưu Tắc cười nhạt: "Có phải cô nương vốn không biết nên đối phó với hắn như thế nào không? Trong lầu Tử Vân có người của hắn."

"Là ai?" Nói đến đây, An Nhược Thần rất nghiêm túc.

"Ta không biết." Lưu Tắc lắc đầu: "Cô nương có tin không, Từ bà mối làm việc cho ta, nhưng đến chết nàng cũng không biết ta cũng làm việc cho Mẫn công tử. Chính là thế đấy. Ta biết hắn có người trong quân, có người ở nha môn, có người tại phố phường, nhưng ta cũng không biết đó là ai."

"Tại sao?"

"Nếu dò xét thì kết quả là cái chết, vậy vì sao còn phải mạo hiểm nghe ngóng chứ?"

"Làm việc cho hắn, ngươi được lợi gì?"

Lưu Tắc cười: "Cô nương tưởng tửu lâu của ta có thể lớn nhất thành Trung Lan, nổi danh nhất quận Bình Nam, là dựa vào một mình ta ư? Có tiền có bằng hữu thì mới làm việc được. Cô nương không làm thì sẽ có người khác làm. Người khác đã làm, dĩ nhiên phải tiêu diệt kẻ cản đường là cô nương rồi."

"Nếu đã nhờ vào bằng hữu, vậy chắc chắn ngươi không thể nào không biết chút gì về Mẫn công tử được. Không phải một trong công việc của ngươi là xem xét chọn người sao? Từ bà mối không biết ngươi làm gì, nhưng ngươi biết nàng."

"Chuyện ta biết, ta sẽ nói cho Long tướng quân."

"Dù sao ngươi cũng phải cho ta biết một hai cái tên, nếu không sao tướng quân thấy ngươi đáng giá chứ."

"Nếu ta không đáng giá thì cô nương cũng sẽ không ngồi đây. Vậy trái lại cô nương nói cho ta biết đi, cô nương đáng giá chỗ nào. Cô nương chỉ là một tiểu tốt, ta không quan tâm cô nương dùng thủ đoạn gì để tiếp cận Long tướng quân, nhưng cô nương chỉ là một nữ tử, cho dù cô nương có thể làm Long tướng quân mê muội, nhưng vị trí của cô nương ở lầu Tử Vân cũng thế mà thôi. Chỉ là một hạ nhân, cô nương có thể có ích lợi gì?"

"Ta cho là tác dụng của mình đã rất rõ ràng rồi." An Nhược Thần nhìn y chăm chú, "Không phải ta chết thì là ngươi chết. Hoặc chúng ta có thể chọn con đường tốt hơn, để mọi người có thể bình an."

Lưu Tắc từng bước ép lại gần nàng, mặt đầy hung dữ: "Làm sao ta có thể xác định được cô nương đứng bên nào? Mọi người đều bình an ư? Cô nương đang kể chuyện cười đấy à. Năm lần bảy lượt Mẫn công tử giao phó bảo không thể động đến cô, tại vì sao? Có lẽ vì cô vốn là người của hắn, cô ở bên cạn tướng quân, dùng những con cờ là bọn ta đây để lấy sự tin tưởng của tướng quân, lấy được những tình báo quan trọng hơn."

An Nhược Thần ngẩn người: "Hắn nói thế sao? Còn tứ muội của ta, các ngươi có tin tức của con bé sao?"

Lưu Tắc nhìn phản ứng của nàng, lùi bước về sau, lắc đầu nói: "Bởi mới nói cô vốn không biết gì cả. Cô không hiểu con người hắn, không biết kế hoạch của hắn, không biết thân phận hắn, không biết nhược điểm của hắn, không biết bản lĩnh của hắn... Vậy mà lại muốn bắt hắn! Cô dựa vào đâu?!"

An Nhược Thần khẽ cắn răng, "Ngươi hẹn hắn đi ra là được. Tuy có nguy hiểm, nhưng bây giờ là thời cơ tốt nhất. Tướng quân không có ở đây, hắn sẽ lơ là, còn ngươi có chuyện cần bàn bạc với hắn, hắn sẽ đến. Các ngươi đốt nửa con phố, giết nhiều người như vậy, làm lớn chuyện đến thế, nhất định hắn không hài lòng. Đợi thêm nữa thì hoặc là hắn đã giết ngươi diệt khẩu, hoặc là hắn đã phát hiện nguy hiểm mà nấp đi, ngươi có hẹn hắn cũng không đến. Tất cả mọi người sẽ không tìm được hắn."

"Hắn sẽ biết là cạm bẫy, sẽ có người thông báo ngay cho hắn." Lưu Tắc đứng lên, không có nửa chút bình tĩnh, "Cô cũng xuẩn ngốc như A Hoa, nữ nhân các ngươi chỉ biết chuyện xấu."

"Trong quân không có người hành động, nha môn muốn vây bắt thủ phạm phóng hỏa, không ai muốn bắt mật thám. Không có ai biết kế hoạch của chúng ta, ai sẽ thông báo cho hắn đây?"

Nhất thời Lưu Tắc ngây ra như phỗng.

"Trừ khi ngươi bí mật bắn tin." An Nhược Thần nói: "Trừ khi ngươi tự tìm đường chết."

Lưu Tắc nhìn thẳng vào An Nhược Thần, nghĩ ngợi, rồi lại ngồi xuống: "Cô giải quyết phía nha môn thế nào, lại có thể để bọn họ nghe lệnh của cô?"

"Đợi ngươi nói rõ chuyện mật thám với Long tướng quân, ta sẽ nói cho ngươi biết ta đã làm thế nào."

Lưu Tắc đang nghĩ tính khả thi trong chuyện này.

An Nhược Thần nói: "Ta nghĩ ta không cần nhắc nhở ngươi, đừng có dẫm vào vết xe đổ của Từ bà mối."

Lưu Tắc giương mắt nhìn nàng.

An Nhược Thần chớp thời cơ: "Ngươi liên lạc với Mẫn công tử này như thế nào?"

"Chuông." Lưu Tắc khẽ cắn răng, "Dùng chuông."

An Nhược Thần nán lại trong Lưu phủ khá lâu, lâu đến mức Điền Khánh không nhịn được mà đi tìm Lư Chính bàn bạc xem có nên lẻn vào Lưu phủ nhìn xem không. Dẫu sao An cô nương đã trải qua vài chuyện, nếu Lưu Tắc thật sự là mật thám, sợ là một mình nàng không đối phó nổi. Lư Chính đồng ý. Đang định bảo Điền Khánh ở bên ngoài tiếp ứng, còn hắn vào trong xem thế nào thì cửa Lưu phủ bật mở.

An Nhược Thần sầm mặt đi ra.

Điền Khánh, Lư Chính vội bước lên hỏi tình hình.

An Nhược Thần nói: "Chỉ có thể chờ tướng quân về mới cạy được miệng y."

Điền Khánh cau mày: "Vậy thì cũng nên bắt hắn trước."

"Không được." An Nhược Thần xụ mặt rất nghiêm túc, "Nếu bắt nhầm người, tướng quân sẽ bị người ta nắm thóp. Nếu không bắt nhầm người, những mật thám khác thấy Lưu Tắc bị bắt, nhất định cũng sẽ thoát thân ẩn nấp. Vẫn nên chờ tướng quân về định đoạt đã. Chúng ta không có bằng chứng, y không khai cung, không thể làm được gì cả. Nay y tưởng ta đến để hù dọa y, chúng ta vẫn còn có thể kéo dài chút thời gian. Đợi tướng quân về, chuyện sẽ dễ hành sự hơn."

Ba người cùng trở về, chợt nửa đường gặp một bà tử, An Nhược Thần dừng bước: "Đó là người bên cạnh phu nhân thái thú."

Bà tử kia thấy An Nhược Thần thì vội vã đi đến: "Ây da, An cô nương, thật là đúng lúc quá. Hôm nay phu nhân nói thấy cô nương ăn mặc giản dị, muốn tặng cô nương áo khoác dày mới làm, đây là một phần tâm ý của phu nhân nhà ta. Kết quả ta vừa đến lầu Tử Vân thì cô nương không có ở đó, ta đành phải về. Đang định để mai ghé qua lại, nhưng giờ lại đúng lúc gặp mặt thế này. Vậy đành giao cho cô nương ở đây vậy."

"Đa tạ ma ma." An Nhược Thần vội đón lấy. Vào lúc tiếp nhận áo khoác, có một tờ giấy lặng lẽ nhét vào trong tay bà tử. Bà tử mượn áo khoác che đi vội vã cầm giấy trong lòng bàn tay, sau đó tự nhiên nhét vào trong tay áo. Bà ta cười nói với An Nhược Thần: "Đã nhận được rồi. Ta phải đi đáp lời với phu nhân mới được."

Không lâu sau, Mông Giai Nguyệt đã nhận được tin tức của An Nhược Thần - đã thuyết phục được Lưu Tắc, đối phương treo chuông hẹn người, buổi trưa ngày mai hẹn gặp mặt ở cách cửa thành đông một dặm.

Mông Giai Nguyệt đưa giấy cho Diêu Côn xem, đọc xong thì châm đèn đốt giấy đi.

Diêu Côn vẫn chưa nguôi giận: "Chúng lại dám để mắt đến nàng."

Mông Giai Nguyệt cầm tay ông ta: "Phu quân thiếp là thái thú quận Bình Nam, đương nhiên đám mật thám kia sẽ coi thiếp là mục tiêu rồi. Ngày mai là cơ hội tốt, đại nhân cần phải bắt tên cầm đầu lại, Long tướng quân không có ở đây, công lớn này chính là đại nhân, bảo vệ quận Bình Nam bình an, bách tính sẽ cảm kích đại nhân."

Diêu Côn kéo bà vào lòng: "Trong ngày thường nàng phải cẩn thận nhiều hơn đấy, lúc ra vào phải dẫn thêm mấy hộ vệ nữa."

Lòng Mông Giai Nguyệt ngọt ngào vô cùng, mỉm cười với Diêu Côn, có phu quân như thế, còn gì hài lòng hơn.

Sáng sớm hôm sau An Nhược Thần đã ra khỏi cửa, nàn đi ngang qua tửu lâu Chiêu Phúc nhìn xem, trên mỗi dải lụa ở mỗi ô cửa sổ đều treo hai chiếc chuông, một trắng một đó. Đây cũng là tín hiệu đưa ra, đã hẹn xong rồi.

An Nhược Thần sẵn lòng đánh cược ván bài này.

An Nhược Thần ngồi trong một quán trà hai lầu ở con phố sau lưng Lưu phủ, ở đây có thể thấy cây đại thụ ở hậu viện Lưu phủ và từng khu vực nhỏ, cũng có thể thấy cửa tiền viện của sòng bạc Tụ Bảo.

Ở đây cũng khá gần nha môn, nếu đến trưa thái thú đại nhân bắt người thành công thì nàng cũng có thể biết trước.

An Nhược Thần ung dung uống trà chờ đợi.

Tề Chinh cảm thấy trưa nay không khí trong sòng bạc có gì đó không đúng lắm. Mặc dù thời gian này không phải là lúc sòng bạc làm ăn nên ra, nhưng chưa bao giờ vắng vẻ như hôm nay. Hơn nữa lúc sáng sớm còn có một vị công tử đến tìm Lâu lão bản, hai người gặp nhau mà không nói gì, chỉ nhìn nhau rồi đi lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi