ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Trên đường về, Long Đại và An Nhược Thần cùng ngồi một xe ngựa.

Lúc Long Đại chen lên thì An Nhược Thần khá hốt hoảng: "Tướng quân, chúng ta đã nói rồi mà."

"Đúng thế, chẳng qua ta uống mấy chén, vừa rồi nghị sự lại mất sức, giờ có hơi nhức đầu. Vừa nãy ta cũng đã nói với vệ binh rồi, choáng đầu nên không cưỡi ngựa được." Long Đại xoa trán, đúng là có dáng vẻ đau đầu.

An Nhược Thần há miệng, thật không biết nên nói gì nữa.

Xe ngựa lên đường, An Nhược Thần vén rèm len lén nhìn ra bên ngoài, chúng vệ binh cưỡi ngựa bảo vệ bên xe ngựa, nét mặt ai ai cũng đều rất nghiêm chỉnh, như là không để ý đến việc đường đường là đại tướng quân, không cưỡi ngựa mà lại chen chúc ngồi xe ngựa với quản sự.

"Nàng đang chột dạ chứ gì, đã nghĩ nhiều rồi." Long Đại nói.

An Nhược Thần bĩu môi, đâm thọc một cô nương như thế liệu có hợp không?

"Xem ra hôm nay nàng thu hoạch không tệ." Lúc đi ra thấy nàng dường như khá vui mừng.

"Đúng thế. Còn tướng quân?"

Long Đại lắc đầu: "E không phải là tin tốt gì." Hắn thấp giọng kể lại, làm An Nhược Thần giật mình. "Chuyện này có hợp quy củ không?"

Nàng không biết chuyện quốc gia đại sự, nhưng chưa nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện thế này bao giờ.

"Theo lý mà nói thì không hợp. Nhưng không có phép tắc nào nói không được làm như thế. Sử thái thú và Diêu thái thú không hợp nhau, hắn ta giữ sứ đoàn lại để ăn Tết, chắc chắn phải đưa người ngựa lên kinh báo với hoàng thượng trước, đến lúc đó sư đoàn vào kinh thành, hai người đó có cần vào điện gặp mặt hay không, cũng do hoàng thượng định đoạt. Sử thái thú không đắc tội với bên nào, lại cho Đông Lăng mặt mũi."

An Nhược Thần suy nghĩ rất lâu: "Hai người kia, liệu có khi nào là thích khách không?"

Long Đại phá lên cười, nằm xuống đùi An Nhược Thần: "Đây cũng là điều khiến ta thích bàn chuyện với nàng, nàng luôn nghĩ rất xa."

An Nhược Thần tức giận đẩy hắn ra, cũng không biết đây là đang khen hay lại nhạo báng nàng nữa, tướng quân đại nhân chàng có thấy mình nằm trên đùi một cô nương như vậy thích hợp không hả? Đây là hành vi của kẻ sàm sỡ đấy.

"Là khen nàng đấy." Long Đại như nghe thấy tiếng lòng của nàng, sau đó nắm lấy bàn tay đang đẩy hắn ra: "Ta uống say mà."

"Chưa nghe ai nói uống nước lã lại say bao giờ." An Nhược Thần lật tẩy hắn.

Long Đại mỉm cười: "Ồ, ta uống nước chứ không phải rượu sao? An quản sự à, vì sao nàng lại đổi rượu của ta?"

An Nhược Thần: "..." Nàng lại trúng kế rồi phải không?

An Nhược Thần không nói lời nào.

Long Đại lại nói: "Nếu nàng nói là vì sợ ta nhức đầu thì ta sẽ mừng lắm."

An Nhược Thần không chống đỡ nổi, nắm tay hắn lại: "Được rồi, là không muốn chàng nhức đầu."

Long Đại mỉm cười, An Nhược Thần cúi đầu nhìn hắn, cảm thấy tướng quân đúng là quá giảo hoạt, nhìn hắn như thế, nhận ra hắn thật điển trai.

"Ta có dự cảm xấu." Bỗng Long Đại nói.

An Nhược Thần nhất thời nghiêm túc, đợi hắn nói tiếp.

"Nên phải nắm chắc thời gian thân mật nhiều hơn với nàng."

An Nhược Thần: "..." Dự cảm xấu là cái cớ cho cái sự sàm sỡ của chàng sao?

Về phần Tiền Thế Tân vừa về Tiền phủ, bèn bảo quản sự nhà mình gọi quản sự nhà Tiền Bùi ở bên cạnh đến, hỏi rõ hắn ta thời gian qua lão gia làm những gì, trong mấy tháng qua có nha đầu mới không, bất kể là mua hay được đưa đến cũng phải tỉ mỉ bẩm báo.

Quản sự kia sợ hết hồn, lật đật báo y theo sự thật, trong tháng qua có hai tiểu nha đầu, cả hai đều mười ba mười bốn tuổi. Được lão gia An gia đưa tới đợt tháng mười. Tiền Thế Tân nghe xong thì nổi giận đùng đùng đi tìm Tiền Bùi.

Tiền Bùi đang viết chữ, không hề nhìn con trai.

"Xin ra mắt phụ thân." Tiền Thế Tân hành lễ.

"Có chuyện gì?"

Tiền Thế Tân đứng lên, nhìn chằm chằm Tiền Bùi: "Ta đã nói với cha rồi đấy, gần đây tình thế không được ổn làm, bảo cha làm gì cũng nên khiêm tốn chút, cha có nhớ không đấy?"

"Trí nhớ của ta vẫn còn tốt." Tiền Bùi cười, đứng thẳng người nhìn chữ do lão viết rồi đặt bút xuống. Vẫn không hề nhìn Tiền Thế Tân, xoay người đến tủ sách tìm sách.

Tiền Thế Tân nén giận, nói tiếp: "Cha đã lớn tuổi rồi, an hưởng tuổi già, vui đùa chút thú, nhi tử vốn không nói nhiều. Nhưng thời gian này tình hình biên ải không tốt lắm, quan hệ với Nam Tần khá phức tạp, là thời điểm dễ đưa đến mầm tai họa, cha nhớ đấy, cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Còn về An gia, cha ít qua lại thôi."

Tiền Bùi giở sách, cũng không nhìn mà chỉ nói: "Ta qua lại với ai còn phải để ngươi quản sao?"

Tiền Thế Tân nói thẳng: "Nay An Nhược Thần có Long Đại chống lưng, cha chớ đụng vào nàng ta."

"Tại sao ngươi không nói là nàng đụng vào ta?"

"Hôn sự với An gia đã hủy rồi. Ngài với nàng ta còn có dây mơ rễ má gì nữa. Vậy mà cha cứ liên tục buông lời nói mua nha đầu gì đó khiêu khích nàng ta, đây là ý gì?"

Động tác trên tay Tiền Bùi khựng lại, lão đóng sách, đặt vào trong ngăn kéo, cuối cùng cũng xoay người sang nhìn con trai: "Nàng ta tìm ngươi cáo trạng sao?"

"Nàng ta tìm phu nhân thái thú."

Tiền Bùi nghĩ ngợi rồi cười ha hả: "Cô nương này đúng là thú vị. Rất biết cách vòng vo."

Tiền Thế Tân gào lên: "Phụ thân!"

Tiền Bùi không để ý đến hắn, vẫn cứ cười ha hả: "Cô nương này hay lắm Lại vòng vo đến tận chỗ Mông Giai Nguyệt, làm khó Diêu Côn rồi."

"Cha." Tiền Thế Tân sầm mặt: "Nhi tử đã nói rồi, đừng trêu chọc gì nàng ta, cũng đừng chọc vào Long tướng quân, còn những chuyện khác, nhi tử mặc kệ ngài."

Tiền Bùi cười nói: "Nói cứ như kiểu ngươi quản được ta ấy nhỉ?"

Tiền Thế Tân tức đến xanh mặt: "Cha cứ hưởng phúc là được rồi, đừng gây họa gì nữa, nếu không nhi tử không có cách gì lo chu toàn cho cha đâu." Nói rồi quay người phất tay áo rời đi.

Tiền Bùi nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười nói: "Có câu gừng càng già càng cay, các ngươi không hiểu gì cả. Luôn cho rằng cánh mình đã đủ cứng cáp, có thể bay được rồi, xem người khác như kẻ hồ đồ. Nếu không phải ta thì ngươi làm gì có ngày hôm nay?"

Tiền Thế Tân quay về nhà mình, đi một loanh quanh trong vườn hoa mới tiêu tan cơ bực, đang định về phòng thì chợt nghe thấy bên tường truyền đến tiếng chuông. Hắn dừng chân nhìn bốn phía, cũng không có người nào khác, thế là bước đến góc phát ra tiếng chuông, khi cách một đoạn thì hắn hỏi: "Người nào ở đây?"

Từ trong góc tối có một người bước ra, hơn ba mươi tuổi, chiều cao trung bình, mắt nhỏ dài, mặt tròn. Trước nay Tiền Thế Tân chưa thấy gã bao giờ.

"Tiền đại nhân." Người nọ hành lễ.

Tiền Thế Tân cẩn thận quan sát gã một phen, khách khí hỏi: "Tiên sinh họ gì?"

"Họ Giải."

"Tạ trong cảm tạ*?"

(*Tạ và Giải đồng âm, đây cũng là nguyên nhân khiến An Nhược Thần hồi đầu nghe nhầm.)

Người nọ cười, "Không phải."

Tiền Thế Tân lại hỏi: "Giải tiên sinh thích chuông sao?"

Người nọ đáp: "Chuông vang mới hữu dụng. Tiền đại nhân thấy thế nào?"

"Ừ." Tiền Thế Tân gật đầu, "Hai chiếc chuông mới đủ vang."

***

An Nhược Hi lấy hết dũng khí rồi bước vào viện tử của Đoàn Thị phòng bốn.

Đoàn Thị thấy nàng đến, hai mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười, "Nhị cô nương đến rồi."

An Nhược Hi nhìn quanh, Đoàn Thị vội cho a hoàn lui xuống. Bà ta lại An Nhược Hi đến ngồi, lại tự mình rót nước cho An Nhược Hi.

An Nhược Hi căng thẳng nắm chặt bàn tay: "Tứ di nương."

"Hôm nay nhị cô nương lại đến lầu Tử Vân nữa rồi sao? Hôm trước không có cơ hội, thế hôm nay có ra tay không?" Đoàn Thị ngồi xuống, hiền từ hỏi han.

An Nhược Hi lắc đầu: "Ta không đến lầu Tử Vân. Lần này đến là muốn nói với tứ di nương, e rằng ta không có cách nào giúp tứ di nương làm chuyện này được. Bên cạnh đại tỷ có người hộ vệ, a hoàn cũng không rời khỏi nửa bước. Mỗi lần ta đến đều cần vệ binh thông báo, ta đã nghĩ kỹ rồi, vốn không hề có cơ hội hạ thủ. Hơn nữa đại tỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Hơn nữa mà nói, giờ đây đại tỷ là quản sự ở lầu Tử Vân, nếu tỷ ấy gặp chuyện, ắt hẳn Long đại tướng quân cũng sẽ không bỏ qua cho An gia chúng ta."

Vẻ hiền từ trên mặt Đoàn Thị biến mất không còn tăm hơi.

An Nhược Hi nhắm mắt nói tiếp: "Tứ di nương thử nghĩ đi, cha cáo trạng Lưu đại nhân ở thwong bạc ti, kết quả bị thái thú đại nhân đánh hai mươi trượng. Nếu chúng ta hạ độc với đại tỷ, không phải Long tướng quân và thái thú đại nhân sẽ chém đầu cả nhà chúng ta sao?"

Đoàn Thị không nói câu gì.

An Nhược Hi nhìn Đoàn Thị, nàng cố ý đợi thời gian trôi qua, hy vọng Đoàn Thị có thể tỉnh táo phần nào. Rồi sau chuyện cha bị đánh, cả nhà hoảng hốt mới nhắc đến chuyện này, nghĩ như vậy ắt hẳn tứ di nương nên biết có làm gì cũng phí công, nhưng nhìn bà ta, dường như vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Tứ di nương, di nương thử nghĩ đi, cũng không thể vì một mình đại tỷ mà chôn hố đào cả nhà chúng ta được, di nương nói xem có đúng không? Thái thú đại nhân vẫn đang tìm tứ muội, nói không chừng qua một thời gian nữa là có thể tìm thấy. Đến lúc đó tìm được tứ muội rồi, kết quả muội ấy vừa về mà đã bị chém đầu vì chúng ta hại chết đại tỷ, có phải là quá oan ức không?"

Đoàn Thị nghe những lời này, nhíu mày nghĩ ngợi.

"Tứ di nương, chúng ta thảo luận kỹ hơn đi. Chuyện này ta không nói với bất kỳ ai cả, di nương cứ xem như mình chưa từng có suy nghĩ này là được. Chúng ta vừa bấp phải vụ kiện cáo, đừng nên gây họa thêm nữa. Di nương cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt, như thế đợi tứ muội trở về, mới có thẻ vui vẻ gặp lại đúng không?" An Nhược Hi cảm thấy Đoàn Thị vẫn không nghe lọt, nhưng nàng vẫn cứ cố khuyên.

"Được." Sau một hồi im lặng, đột nhiên Đoàn Thị nói.

An Nhược Hi hơi bất ngờ, nhưng đồng thời cũng thở phào, "Tứ di nương có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá."

"Nếu đã không cần, vậy ngươi đưa chỗ độc đó cho ta đi."

An Nhược Hi cứng người.

"Không phải không làm được sao? Đưa ta đi." Đoàn Thị nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng lạ thường, nhìn chằm chằm An Nhược Hi.

An Nhược Hi bị nhìn đến mức tim đập mạnh, nàng lôi bọc giấy ở trong ngực ra, còn chưa kịp đặt lên bàn thì Đoàn Thị đã ra tay cướp lấy.

An Nhược Hi sợ hãi suýt kêu lên, mu bàn tay bị móng tay Đoàn Thị cào một đường, đau rát.

Đoàn Thị nhìn bọc giấy, đúng là thứ đó rồi. Bà ta cười một tiếng, rồi nói với An Nhược Hi: "Ngươi không nói cho người khác biết, tốt lắm. Ngươi đi đi."

An Nhược Hi nghe thấy ba chữ cuối cùng thì vội vã xoay người chạy đi. Chạy ra đến sân vẫn còn chạy tiếp, chạy ra xa mới dựa vào tường thở hổn hển, lòng vẫn còn sợ hãi.

Trong mấy ngày liên tiếp quận Bình Nam không hề xảy ra chuyện gì đặc biệt, bình an bước vào đêm ba mươi.

An Nhược Thần đi cùng vệ binh a hoàn bà tử, cầm phúc đăng đến bờ sông thả. Theo tập tục của Đại Tiêu, vào thời điểm năm mới, viết một nguyện vọng đặt vào phúc đăng rồi thả nó trong nước, cầu cho nguyện vọng này có thể thành sự thật vào năm mới.

Trong tay An Nhược Thần có hai phúc đăng, một đèn là của Long Đại, một đèn là của nàng.

Long Đại không ăn Tết ở thành Trung Lan, vào thời điểm này, hắn phải ở cùng với chúng binh tướng trên tiền tuyến của mình.

Vào đêm trước khi đi An Nhược Thần bị đánh thức lúc nửa đêm. Vừa định la lên thì lại thấy mặt Long Đại. Thì ra hắn xoa lên mặt nàng, gọi nàng dậy.

"Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là đợi ngày ta quay lại thì đã sang năm mới, nếu không làm chuyện này thì phải đợi sang năm mới làm được, mất một năm, lâu quá."

Đầu óc An Nhược Thần mơ hồ, sang năm không phải chỉ qua hai ngày thôi ư? Thế mà là lâu sao?

Rồi sau đó nàng cảm thấy môi mình mềm ra, Long Đại đưa đầu đến gần, hôn lên nàng.

Nhất thời đầu An Nhược Thần ong một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.

Đến khi Long Đại ngẩng đầu lên, trong đầu nàng chỉ còn lại nụ cười và mùi vị cánh môi của hắn.

Rồi nàng nghe hắn nói: "Dáng vẻ ngơ ngác của nàng thật sự khiến người ta thích đấy."

Nàng lại tiếp tục ngẩn ngơ.

Hắn nói tiếp: "Nghĩ ngày kết hôn đi, đây không phải là đùa nàng đâu."

Nói rồi hắn đưa đầu đến, lại làm đầu óc nàng trống rỗng lần nữa, không suy xét được gì cả.

An Nhược Thần đứng bên bờ sông, nhớ đến hai chiếc hôn đó là mặt lại đỏ lên. Nhưng tướng quân nói đúng, nếu đợi lúc chàng về thì đã sang năm mới mất rồi, đúng là lâu thật.

An Nhược Thần cúi người, thả phúc đăng của Long Đại vào sông trước, nhìn ngọn đèn theo nước dần trôi xa.

Trong phúc đăng kia có nguyện vọng chính tay Long Đại viết. Tâm nguyện phúc đăng cũng cần có chú trọng, không phải viết gì cũng được, mà phải viết điều ngươi cảm thấy khó khăn cần thần linh phù hộ, cần thêm chút may mắn mới có thể thực hiện, nhưng đồng thời có năng lực là cũng sẽ làm được.

Mọi người đều nói, nếu là nguyện vọng nảy sinh bất ngờ hoặc không thể nào thực hiện được thì có viết vào phúc đăng cũng vô dụng. Nguyện vọng của phúc đăng chỉ có thể được một, không nên lãng phí.

Năm nay nguyện vọng của Long Đại là: Không nên khai chiến.

An Nhược Thần cũng thả phúc đăng vào dòng sông, nàng viết nguyện vọng là: Nếu Lý trưởng sử bị oan, hy vọng tìm ra hung thu, trả lại trong sạch cho y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi