DỐI LÒNG



Edit & Beta: Yuki
_________
Nghe nói bình thường càng khó bệnh khi bệnh vào càng dễ bị ma ốm dập tơi tả.

Nằm trên giường, tôi thầm nghĩ có phải sức đề kháng mạnh quá cũng không tốt hay không, sao mà vừa phát bệnh đã rệu rã như sắp ngỏm đến nơi vậy chứ.
Đầu đau như búa bổ, khắp người ê ẩm không thôi.

Thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau tôi đều nốc hết vào bụng, ngoài việc khiến đầu óc càng lúc càng mê man thì chẳng được ích lợi gì cả.
Tôi cứ ngỡ do tác dụng phụ của mấy đợt huấn luyện kháng thuốc khi trước, thế là lại nốc thêm một lượng gấp đôi ban nãy, nhưng vẫn chẳng hề thuyên giảm.
May mà mê man đến mức độ nhất định tôi cũng mệt mỏi thiếp đi.
Vừa thiếp đi là không còn biết trời trăng mây đất gì nữa.

Đến khi tỉnh lại ngoài trời đã tối đen như mực, lục tìm điện thoại tôi mới phát hiện giờ đã là khuya đêm hôm sau và tôi vừa đánh một giấc dài hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Di động báo vô số cuộc gọi nhỡ từ trợ lý Trình.

Tôi vội gọi lại, nào ngờ đã không còn nằm trong vùng phủ sóng.
Mây ngoài cửa trĩu nặng từng hồi, lấp kín trăng sao chói lọi.
Hàng loạt chấm đỏ trong nhật ký cuộc gọi làm tôi thấy hơi lo lắng.

Loay hoay một hồi, tôi mới gọi thử vào số của Bùi Quân, nhưng cũng nằm ngoài vùng phủ sóng.
Đi làm nhiệm vụ rồi sao...
Không liên lạc được với đặc công là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại có linh cảm chẳng lành.
Chợt nhớ đến câu cuối cùng mình nói hôm qua, tôi quyết định không mở định vị tìm Bùi Quân nữa.
Tôi là đứa không bao giờ biết hối hận, Bùi Quân lại càng không.

Bên cạnh độ tương thích pheromone hoàn mỹ, thói hư tật xấu của chúng tôi cũng giống nhau như đúc.
Trước đây, lúc còn trong Tổ Công tác Đặc biệt, đồng nghiệp thường tóm tắt đoạn đối thoại của bọn tôi thành mấy câu đại loại:
Bùi Quân: Nghe lời tôi.
Tôi: Không nghe đấy.
Bùi Quân: Không nghe thì cút.
Tôi: Cút đây, tạm biệt.
Thật ra xưa nay tôi luôn là người lý trí, đến khi gặp Bùi Quân mới bắt đầu nổi loạn.

Ai bảo hắn thiếu đòn quá đáng, nếu được phép thì tôi đã thẳng tay cho hắn một đấm rồi.
_
Đêm đó tôi ngồi bần thần cả buổi, đến sáng lại nhận được điện thoại từ trợ lý Trình, nghe giọng có vẻ uể oải.

Cậu ta bảo Bùi Quân bị người của Cục Điều tra đưa đi rồi.
Nghĩ ngay đến lời Đoàn Hoằng từng nói, lòng tôi dấy lên nỗi bất an vô tận.
"Sao lại như vậy?" Tôi hỏi.
"Nghe nói có liên quan đến tên gián điệp tạo phản, cụ thể ra sao tôi không có quyền được biết." Trợ lý Trình thở dài, "Trước mắt Tổ trưởng đang ở Cục Điều tra, bị quản giáo bắt giữ rồi ạ."
"Bộ trưởng Bùi đâu?"
"Tổng tuyển cử đang đến gần, vì tránh hiềm nghi nên ông ấy đã tự cắt cử đến Căn cứ Không quân thị sát rồi."
Vậy nên đêm qua không gọi điện được là do Cục Điều tra ngắt tín hiệu.


Cái tính thẳng như ruột ngựa của Bùi Quân sao mà ngoan ngoãn chịu hợp tác với đám điều tra viên suốt ngày hất mặt lên trời chứ.
Tôi sợ hắn vì nóng giận nhất thời mà lật bàn, tiện tay giựt cả bộ tóc giả của Cục trưởng Cục Điều tra, có khi còn gây thù chuốc oán với Cục An ninh và Cục Điều tra nữa.
"Thế giờ cậu đang ở đâu?" Tôi hỏi.
"Phòng tiếp khách tầng hai Cục Điều tra ạ." Trợ lý Trình đáp.
"Chờ tôi qua đó."
Cúp máy, tôi sửa soạn tươm tất rồi vứt khẩu súng trông thì ngon mà chẳng dùng được ra, đi đến Cục Điều tra.

Kiểu gì vào cửa chẳng bị tịch thu.
Nhân viên ở đây lúc nào cũng ra vẻ anh tài xuất chúng, vừa muốn bắt chẹt sao cho tôi không tức nổi mà vẫn có thể hất mặt lên trời, tôi nhìn mà mắc mệt.
Vất vả "làm màu" cả đỗi mới đồng ý cho tôi thăm gặp Bùi Quân.
Thăm gặp.
Hai chữ này chạy từ đầu lưỡi xuống cuống họng tôi rồi trở ngược về đầu lưỡi, đọc đi đọc lại thế nào cũng thấy không tự nhiên.
(Thăm gặp 探视 (tànshì) lúc phát âm "tàn" sẽ chạm đầu lưỡi lên hàm trên, lúc phát âm "shì" thì lưỡi đặt gần cuống họng nên tác giả mới miêu tả như vậy =))
"Bùi Quân bị kết án rồi à?" Tôi hỏi.
"Tất nhiên là chưa.

Vì không đủ chứng cứ nên chưa thể buộc tội được." Nhân viên dẫn đường nói.
"Vậy thì đừng dùng thăm gặp." Tôi khẽ liếc cậu ta, "tôi không thích."
Chắc không ngờ tôi lại đi bắt bẻ một lỗi như vậy, cậu ta mở miệng định nói gì đó cuối cùng đành nuốt trở vào, "Thứ lỗi cho tôi."
_
Đến phòng thẩm vấn, quả nhiên Bùi Quân không khiến người khác thất vọng, hắn chồm hẳn người lên bàn, túm lấy cổ áo điều tra viên đối diện, hằn học nói: "Trước khi hết kiên nhẫn, hy vọng anh tìm đủ lý do để tôi tiếp tục ở lại nghe mấy người nói nhảm."
Pheromone đồng thời tỏa ra từ tuyến thể Alpha cấp SSS ngập cả gian phòng, đừng nói là điều tra viên, đến cả tôi cũng chịu không nổi.
Vốn đã đau đầu, giờ còn đau đầu hơn.
"Cục Điều tra quy định không được phép dùng pheromone áp chế trong quá trình thẩm vấn..." Điều ra viên chật vật nhắc nhở.
Bùi Quân chẳng thèm bận tâm: "Quy định của Cục Điều tra thì liên quan quái gì đến Tổ Công tác của tôi?"
Tôi thở dài bất lực.
Ba mươi tuổi đầu mà cứ như con nít vậy.
Nghe thấy tiếng tôi, hắn quay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng buông áo điều tra viên ra, gắt gỏng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Tôi nhạy bén phát hiện Bùi Quân đang nôn nóng bất thường nên chẳng buồn đấu khẩu với hắn, chỉ bình tĩnh giải thích: "Đến hỗ trợ anh đấy."
"Không cần." Hắn nói.

Tôi mặc kệ hắn, đi tới kéo ghế ngồi xuống, tiện thể nói với điều tra viên đang vừa chỉnh cổ áo vừa thở hồng hộc trước mặt: "Ngồi đi."
Điều tra viên ngẩn ra, hành động kéo ghế cũng theo đó mất tự nhiên.
"Nói đi, Tổ trưởng chúng tôi đã phạm tội gì vậy?" Tôi cố hết sức khiến bản thân trông bình thản nhất.

Trong tình hình này, khinh thường vẫn hữu dụng hơn uy hiếp.
"Chúng tôi nghi ngờ Tổ trưởng Bùi đây có liên quan đến thất bại của nhiệm vụ 426 hai năm trước..."
"Nghi ngờ, chứng cứ đâu?"
"Hiện tại những chứng cứ thu thập được chưa tiện công bố."
"Nói cách khác, các anh đang không có đủ bằng chứng." Tôi nghiêng người áp sát điều tra viên, "Chiều qua, tình báo đưa tin một lô virus sinh học mới khởi hành từ Bắc Phi và vượt biên trái phép qua eo biển Gibraltar vào khu Địa Trung Hải.

Vụ đánh bom liên hoàn tại thành phố F ở Đông Âu đêm qua đã khiến 14 người thiệt mạng, bước đầu xác định là đợt tấn công khủng bố do TCO phát động.

Rạng sáng nay khu vực Nam Á lại xuất hiện siêu ma túy XN-9.

Mà Tổ trưởng Tổ Công tác Đặc biệt Cục An ninh Quốc gia nước ta lại bị giam giữ và không ngừng tiếp nhận thẩm vấn chỉ vì một nghi ngờ ngu ngốc vô căn cứ.

Anh thấy hợp lý sao?"
"Chuyện này..." Điều tra viên tỏ vẻ khó xử.
"Huống hồ..." Tôi dựa người vào ghế, đổi tư thế khác thoải mái hơn, tiện tay xoa xoa huyệt Thái Dương đau âm ỉ.

"Nhiệm vụ 426 do tôi toàn quyền bố trí và chỉ huy, nếu có sơ suất hẳn phải là trách nhiệm của tôi, không lý nào Tổ trưởng Bùi phải gánh tội thay cả.

Sau này còn vấn đề gì các anh có thể trực tiếp tìm tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi