ĐỐI MẶT - ASISU

Từ sau lần gặp hoàng phi, mấy tên canh giữ không còn nghe thấy tiếng la hét ầm ỹ, hay tiếng sợ hãi trong căn phòng nhốt hoàng đế Ai Cập kia nữa. Thay vào đó là sự im lặng đáng kinh ngạc, khiến bọn họ sợ hắn có chuyện bất trắc, nên thi thoảng lại ghé đầu vào xem hắn làm sao rồi. Những sợi xích trên tay cũng được nới lỏng để hắn có thể ngồi tựa lưng vào tường.

Menfuisu thẫn thờ. Lúc trước hắn quá sốc, câu chuyện giữa Carol và chị như một cây búa dộng thẳng vào đầu hắn. Hắn không kiềm chế được mình, hắn trở nên hoảng loạn và đắm mình giữa bể sâu tức giận, phẫn nộ. Hắn muốn phá tan nơi này, chạy ra khỏi đây thật nhanh, tìm đến chỗ gia đình Carol đang ở mà xới tung mồ mả của tổ tiên cô ta ra, rồi hành xử y như cách mà cô ta và bọn người ở phe cô ta đã làm với những lăng mộ Pharaoh của Ai Cập, đặc biệt là phụ vương và mẫu thân. Hắn cảm nhận sự hối hận như một miếng thạch vỡ tan tành trong lồng ngực hắn, để mỗi khi hắn thở, chúng lại cứa vào tim gan hắn, bắt hắn phải đau đớn, bi ai, dằn vặt. Và chỉ khi hắn gào thét, hắn đạp phá, hắn thấy bản thân được giải toả. Hắn cao cấu bản thân, hắn muốn đẩy tất cả những đớn đau ra khỏi tim mình thông qua những điều trên. Nhưng vết thương ngoài da có thể chữa lành, còn chúng là vết nhơ nhớp trong lòng hắn. Làm sao mà moi ra được đây? Bây giờ, hắn đã bình tĩnh lại, hắn muốn cuộn mình lại trong những suy tư về mớ hỗn độn do mình gây ra, hắn muốn dành thời gian ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Ban đầu, Menfuisu trong sự cuồng nộ của mình, hắn đổ lỗi cho tất cả mọi người. Hắn đổ lỗi cho chị đã giấu giếm sự thật, hắn đổ lỗi cho Carol đã quá khéo léo để qua mặt hắn, hắn đổ lỗi cho Imphotep đã ủng hộ hắn cưới Carol...Hắn muốn trút hết cho người khác để chạy trốn cái nhìn tội lỗi của bản thân. Hắn y hệt con thú hoang đang liếm láp gặm nhấm vật gì đó cách ngon lành, mà không hề biết rằng chúng là thứ độc dược. Rốt cuộc, hắn vẫn không thoát khỏi điều khẳng định chính hắn là người sai trong toàn bộ chuyện này. Nếu hắn không bị những thứ mới lạ cám dỗ, hắn không chủ động thay thế Carol vào vị trí của chị, thì mọi chuyện chắc chắn không đến được ngày hôm nay.

Nhưng kì thực, hắn bị Carol thu hút quá nhiều. Mẫu thân ra đi sớm, để lại cho hắn cái sẹo không bao giờ phai mờ. Phụ vương cũng tiếp bước, để lại cho hắn một giang sơn quá rộng lớn, làm cho một cậu nhóc mười sáu tuổi như hắn bỡ ngỡ và nao núng. Dù cho ngoài mắt hắn tỏ vẻ bình thản, nhưng trong tim hắn có một nỗi sợ rất lớn, hắn sợ không được tôn kính như phụ vương, hắn sợ mình không được người dân thừa nhận, hắn sợ mình không cai quản được Ai Cập, hắn sợ mình chẳng chăm lo được cho đời sống của nhà nhà. Hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, hắn cũng là một vị vua anh minh thần dũng như tiên đế. Hắn ra sức tỏ rõ uy quyền cùng bản lĩnh, dần dần hắn trở nên kiêu ngạo, hắn ghét những lời lẽ của chị khuyên răn hắn, hắn ghét cái cách mà Imphotep và các quan lại ý kiến phản bác hắn, hắn không muốn bị so sánh với phụ vương, chỉ tưởng tượng trong đầu cái cảnh ngày nào cũng có kẻ đàm tiếu nói hắn không bằng tiên đế, hắn cũng sợ đến phát sốt. Hắn tự vực bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn để trấn áp tất cả. Carol đến đem lại cho hắn kho kiến thức vô tận, góp thêm vào niềm tin bản thân và sự vững chắc cho Ai Cập của hắn.

Menfuisu nhận ra hắn đã sai, tình cảm dành cho Carol không hề lớn lao như hắn vẫn hằng ảo tưởng. Khi mà hắn ý thức được mình cần chị biết dường nào... thì... đã trễ mất rồi!

Menfuisu trách móc Asisu, sao chị không giết cô ta ngay lập tức cho rồi, mà lại kéo cô ta đến đây, để hắn bước chân nhầm con đường như thế này. Hắn chìm đắm trong tối tăm. Ngày xưa, chị muốn giữ hắn lại, đem đến cho hắn ánh sáng rực rỡ thì hắn lại xua tay. Hiện tại, hắn níu kéo chị, níu kéo chút ánh sáng le lói thì chị lại gạt tay hắn mà bước đi.

Hắn lên ngôi đã hai năm, cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện. Hắn cảm thấy bơ vơ và lạc lõng, khi không còn nghe được những tiếng trách hờn bảo ban của những người mà hắn yêu thương. Dù cho Imphotep hay quần thần khuyên can hắn thật lòng đi nữa, vẫn không làm hắn thấy ấm lòng bằng sự quan tâm của người thân. Sao đến bây giờ hắn mới nhận ra? Hắn đã đẩy người thân của mình đi bao xa rồi?

Menfuisu đã hiểu hận một người là như thế nào. Chỉ là hắn hận một cô gái không dành nhiều tình cảm, mà đã như treo quả tạ trong tim, rất mệt mỏi, quả tim cũng rỉ máu vì sức nặng của quả tạ đó thôi. Vậy chị thì sao? Chị chắc chắn đã hận hắn rất lâu, lại là hận người mình yêu thương, vậy chị làm cách nào mà chịu đựng được điều khủng khiếp như vậy? Chị vì hắn, nên mới hận hắn, hắn lại tiếp tục trách mình.

Hắn nên bám víu vào cái gì để đi tiếp con đường hắn đã chọn đây? Hắn muốn sửa sai, nhưng bằng cách nào đây? Nếu phụ vương là hắn, phụ vương sẽ làm sao...

- -- ------ ------

Bên phía Ruka thấy hoàng tử Izumin chỉ đi vào mà không đi ra, hắn liền biết hoàng tử có chuyện, chắc chắn chỉ bị bắt rồi bị giam cầm đâu đó nội trong hoàng cung. Hắn cũng các thủ hạ khác theo hoàng tử mật báo về Hitaito. Hoàng đế Hitaito rất giận dữ, ra mặt đòi người, nhưng Ragashu chỉ trả lời không biết, và tất cả mọi người đều đứng ra chứng minh đã tận mắt thấy hoàng tử Izumin ra khỏi hoàng cung và nghỉ ngơi trong điện sứ thần, không hề bước ra khỏi đó. Dĩ nhiên Ruka không thể đứng lên chỉ điểm, vậy chẳng khác nào tự tố cáo mình đã đi đột nhập nhà người ta. Hoàng đế Hitaito bèn lấy lí do nghi ngờ điện sứ thần có cơ quan mật để có người lẻn vào được bắt hoàng tử, thế nhưng Ragashu cho chính các quan bên Hitaito đi kiểm tra, thật không có mật đạo, cũng không có dấu tích đánh nhau. Vậy nên họ đuối lí, và nằm im chờ đợi thời cơ có thể xuất binh tấn công Babylon.

Hoàng hậu sốt ruột cùng lo lắng hành đến phát bệnh nằm trên giường, nhân có dịp thuận lợi hiếm xảy ra như vậy, mẹ con Jidan lại bàn nhau tính kế chiếm quyền cai quản hậu cung trước, như vậy có thêm thế lực giúp Jidan giành ngôi. Hai người bèn thưa với hoàng đế xin giúp đỡ hoàng hậu sắp xếp hậu cung trong lúc này, và họ được chấp thuận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi