ĐỐI MẶT - ASISU

Lễ hội dĩ nhiên vô cùng nhộn nhịp, người người tập trung quanh sông Nile, ăn mặc sặc sỡ nhảy múa và ca hát. Quán rượu và hàng xá hôm nay trở nên tấp nập hơn bao giờ hết, thậm chí mấy chòi rượu nho được dựng lên ven đường bằng cách che tấm bạt tạm bợ, tất cả người dân không ai nề hà ngồi bệt xuống đất cười đùa và khẩn cầu thần Isis ban ơn. Từ trong đám đông, có hai người mặc áo lụa màu sắc đơn giản, đặc biệt cô gái vận váy lam nhạt trang điểm nhẹ nhàng trông vô cùng hào hứng nhìn khắp xung quanh.

_Bệ hạ, người thấy lễ hội này rất vui....

_Nàng nên đổi cách xưng hô nếu không muốn bị phát hiện. Gọi tên ta là được, hay gọi tên ta.

_Thần thiếp không dám.

_Được rồi cứ gọi đi, dù sao cũng không phải trong hoàng cung. Ta cũng không gọi nàng là hoàng phi hay nữ hoàng yêu dấu gì đó nữa, ta gọi tên thật của nàng. Asisu. Rất dễ thôi mà. Rồi giờ đến lượt nàng.

_Bệ hạ...Bệ..dạ...Ra...Ragashu. 

Ragashu mỉm cười khoái trá trong lúc Asisu đỏ mặt và cảm giác ngượng miệng không ngừng. Sau đó, họ cùng nhau đi tham quan mấy gian hang thực phẩm, rồi len vào một đám đông để nghe hát, họ bắt đầu lẩm nhẩm theo mấy bài đồng dao con nít tíu tít xung quanh, họ chăm chú quan sát mấy quả tú cầu làm bằng giấy và kết từ bông lúa được treo trên hiên nhà. Mấy món nướng thơm phức còn nguyên trên giá thu hút cái bụng đói của họ cực độ, nguyên liệu để làm món bánh không men bày tại chỗ, mọi người không bán mà làm rồi tặng nhau. Chàng trai nở nụ cười trêu chọc, rồi họ cùng nhau ăn thử những thứ mà trong suốt cuộc họ đây là lần đầu tiên.

Một lát sau, cả hai di chuyển đến ven bờ, chỗ cạn nước song, ở đây là khu vực đặc biệt, quan lại cho bày bàn để hoa quả cúng tế, bất kể kẻ giàu sang hay nô lệ bần hàn, đều có thể đến để quỳ bái xin thần linh ban ơn. Cô gái cùng đi vào hang rồi quỳ xuống chap tay cầu nguyện với nữ than Isis, người mà cô được ví như hiện than của bà ấy. Chỉ hai phút sau, cô gái ngoái nhìn đã thấy chàng trai đến quỳ kế bên với một vẻ mặt gian xảo và khó coi hết sức, với lí do nếu tất cả mọi người đều quỳ mà mình chỉ đứng im nhìn thì thật kì quặc. Cô gái phút chốc cố gắng nén cười đến mặt đỏ bừng. Vì Hạ Ai Cập không có Pharaoh như ở Thượng, nên các nghi lễ thế này không được tổ chức theo kiểu có hoàng tộc diễu hành và thực hiện trên đại điện lớn, vậy là sau nghi thức đơn giản trên, mọi người bắt đầu nhúng chân mình xuống dòng nước mát, thậm chí còn tưới nước lên đầu để thể hiện sự tôn trọng tột bậc.

Cô gái ban đầu không muốn thực hiện nhưng sau khi bị tạt nước trúng người, thì đành lao vào cùng vui chung với mọi người. Rốt cuộc, cả hai đều mải chơi, đến nỗi người ướt sũng và phải thay y phục ngay lập tức nếu không muốn mang bệnh. Nhưng trời chỉ vừa về xế chiều, còn họ quyết tâm vui đùa trọn vẹn ngày hôm nay, quan trọng những lễ hội điều vui nhất lúc nào cũng đến vào cuối ngày. Vậy là Chàng trai đành bung tiền để sắm sửa mấy bộ trang phục tạm bợ cho cả hai, họ khá khó khăn vì ngược lại với thức ăn, gian hàng bán y phục trong đêm lễ hội rất hiếm,  nhưng cuối cùng họ cũng may mắn tìm được, ông chủ bà chủ nhận được một số đồng bạc hào phóng, liền tận tình chon mấy bộ trang phục thượng hạng. Cả hai tạm thời ở hai phòng riêng để thay y phục. Bà chủ dáng người mập mạp, nhưng lại vô cùng đôn hậu, rất vui vẻ giúp đỡ cho cô gái.

_Bà chủ, đổi giúp tôi mấy bộ váy màu tối hơn một chút.

_Phu nhân hình như rất thích màu tối.

_Đúng vậy, đặc biệt là màu đen.

_Tôi thấy phu nhân xuất thân từ tầng lớp đại quý tộc, vải màu đen là loại vải nhập, rất đắt tiền, gần như chỉ có hoàng tộc mới mua được.  Phu nhân rất khác những vị nữ quý tộc tôi gặp trước đây, họ rất thích ăn mặc nổi bật, trang điểm loè loẹt cầu kỳ, không thích phong thái nhẹ nhàng như phu nhân. Nhưng xin phu nhân đừng trách miệng tôi, tôi nói thật với phu nhân, trong những ngày lễ hội thế này, phu nhân phải làm cho mình thật lộng lẫy và xinh đẹp nhất, mới khiến tướng công phu nhân chỉ để ý mình phu nhân. 

_Lộng lẫy?

_Phải, phu nhân. Đàn ông ấy mà, họ rất khó để chung thuỷ, nay hứa hẹn mai lại quên, hôm nay yêu cuồng nhiệt, ngày mai lại có người khác, phu nhân phải luôn canh chừng giữ cho trái tim của họ bên cạnh mình. Phu nhân phải khiến mình thật đẹp để luôn lôi kéo họ. Phu nhân dịu dàng quá sẽ làm mình mờ nhạt, lạnh lùng quá sẽ làm họ xa cách. Phu nhân xem, bà trang điểm cũng như vận y phục đều toát lên sự thần bí và lạnh lùng, thậm chí có nét dữ dằn kiêu kỳ, như vậy không thể thu hút họ mà còn làm cho họ thấy có khoảng cách không muốn lại gần. 

_Ý bà là thế nào?

_Vừa nóng vừa lạnh. Phu nhân rất đẹp, ngay từ ngoài cửa lúc nhìn thấy nụ cười phu nhân, tôi còn ngẩn người ra, vào đến đây liền không cười nữa, sao phu nhân không cười nhiều lên một chút. Phu nhân phải tự làm cho cuộc sống của mình đầy màu sắc, thì mọi thứ chung quanh sẽ trở nên vui vẻ ngay thôi, đàn ông thích nhất là người làm cho cuộc đời của họ không còn buồn tẻ, ban đầu họ yêu say đắm một người, nhưng nếu người đó không đem lại thú vị cho họ, thì họ sẽ nhanh chóng quên thôi. Tôi thấy tướng công phu nhân hiện tại thực sự rất thương phu nhân, quan trọng phu nhân có kéo dài được hay không.

"Cũng phải, có lẽ vì vậy nên Menfuisu mới quay lưng với ta. Nếu như ở lâu dài với hoàng thượng, không chừng..."

_Phu nhân có dặn dò gì sao? Tôi thành thật xin lỗi đã nhiều lời.

_Không có gì, ta không dặn gì hết. Không sao đâu, vậy theo ý bà, ta nên làm sao?

_Được rồi phu nhân, hôm nay lễ hội, ngoài việc phải lấy tiền bộ váy này, còn lại tôi đều giúp phu nhân không cần lấy công. Phu nhân nên nhớ, hãy cười nhiều lên. 

Cuối cùng, cả hai cùng đã thay xong, họ cùng lúc bước ra phòng ngoài. Ngay khi chạm mặt nhau, họ đều ngẩn người đến lạ. Cô gái mặc bộ váy hồng phấn, vải lụa mỏng ẩn ẩn hiện hiện, tôn lên nước da trắng mịn màng, chân váy có thêu bông sen xanh của người Ai Cập, đai eo màu tía thả rũ trông thướt tha vô cùng, ngay cả tông mắt cũng đổi sang màu hồng cam, cặp mắt đen láy to tròn chớp chớp như bao quát cả thế gian, đôi môi đỏ mọng như quả táo chín đang mỉm cười cực kỳ thu hút, mái tóc thắt hờ phía sau càng thêm quyến rũ, trang sức vàng bạc cô mang theo đều được đeo lên hài hoà. Phong cách thay đổi như lật úp bàn tay, trông cô gái tràn đầy sức sống và vô cùng toả sáng. Cái cách mà cô ấy đỏ mặt ngượng ngùng khi nhìn thấy chàng trai, đôi má đỏ ửng khiến bất kì ai cũng phải say mê như người Ai Cập mê rượu nho vậy. 

Còn chàng trai, đây cũng là lần đầu tiên, cô gái nhìn thấy chồng mình vận trang phục Ai Cập. Cái mũ trùm mà bấy lâu nay luôn đội đã được gỡ xuống, lộ ra mái tóc nâu thẳng dài quá vai ôm lấy khuôn mặt, một dải màu xanh đen được quấn quanh trên trán đúng kiểu quý tộc Ai Cập, bộ đồ phức tạp được cởi ra, thay vào đó là bộ ngực trần rắn chắc cùng bờ vai rộng hiện ra và vải quấn quanh thân dưới, thắt lưng vàng vòng quanh trang nhã. Cô gái suýt thì cười phá lên, mặc dù trong thâm tâm công nhận chàng trai vô cùng anh tuấn, khác hẳn vẻ gian xảo với bộ trang phụ Babylon cũ. Thực ra hằng đêm cô đều nhìn thấy chàng trai cởi trần khi họ ngủ cùng nhau, nhưng chàng trai vận trang phục người Ai Cập thế này, vẫn thấy rất then thùng. Chàng trai có vẻ không quen với bộ trang phục mới này, nên tự nhìn lên nhìn xuống mãi không thôi. Trông không khác mấy vị hoàng thất trẻ tuổi tại Ai cập là bao. Nó làm cô gái nhớ đến một người, mà cô ấy đã gần như quên được hoàn toàn trong suốt ngày hôm nay.

_Trông lạ lắm sao.

_Không có, trông người rất..rất anh tuấn.

Cả hai nói chuyện mà không dám nhìn thẳng vào nhau. Họ cứ nhìn nhau như thế cho đến khi ông bà chủ thúc dục đóng cửa để đi ra ngoài vui chơi. Dù sao trời cũng đã tối, cả hai không thể cứ đứng đây mãi, họ ngại ngùng đi ra, hướng về phía lễ hội náo nhiệt, vừa đi vừa len lén nhìn nhau. Mọi người đang cùng nhau nhảy múa, có mấy nhóm nam nhân quây lại một chỗ nốc rượu. Cả hai cùng hoà mình vào dòng người và nhảy múa, đột nhiên cả hai bị xô đẩy xích lại gần nhau, ngón tay họ chạm vào nhau và chúng dần dần đan xen lại. Nắm lấy tay nhau, họ nhận ra tim mình đập rộn ràng. Họ chỉ nhảy mấy điệu đơn giản và cười những nụ cười thật lòng nhất từ trước đến nay.

Nụ cười xuất phát trong tim là nụ cười rực rỡ nhất.

Lát sau, người ta chen lấn quá đông để chụp lấy mấy hũ rượu, vì vậy họ bị trượt tay khỏi nhau, chàng trai hoảng sợ níu lấy, nhưng bàn tay cô gái cứ như bị lôi đi xa dần. Ngay lập tức những binh lính cải trang đi theo hộ vệ từ xa được điều động đi tìm kiếm, Minuê đặc biệt lo lắng và gần như nổi điên lên khi cả canh giờ mà họ vẫn chưa tìm thấy, tất cả gần như muốn lục tung các ngõ ngách nơi đây, nếu Asisu mà có chuyện, hắn sẽ không ngần ngại chỉa kiểm vào người Ragashu dù cho là vua hay là thần. Ragashu cũng chạy hộc tốc khắp nơi và liên tục gọi tên người vợ yêu quý của mình.

Asisu đã bị lạc trong một con hẻm nhỏ tối rất xa, nàng cũng chạy khắp mọi hướng để tìm lối ra, nhưng chỗ này như mê cung và nàng hoàn toàn mù tịt đường xá. Rốt cuộc, dựa theo tiếng người hô vang, nàng lần tay men theo tường nhà và cũng chạy ra được một chỗ có nhiều người, nàng thở gấp và hoang mang, đôi mắt ngập ngừng nhìn tứ phía toàn người mà muốn tuôn trào nước mắt, rốt cuộc lại bất cẩn bị xô xuống đường. Đúng lúc nàng chuẩn bị sẵn sàng chịu đau, thì một cánh tay đã ôm lấy nàng.

Ragashu đã tìm được nàng.

Họ nhìn nhau như thể đây là lần cuối họ bên nhau thật gần như thế này. Ánh mắt họ trao đổi với nhau tất cả những gì họ không nói thành lời, khuôn mặt học chỉ cách nhau chừng vài đốt ngón tay. Cả hai càng lúc càng gần nhau, đến khi họ nghe được hơi thở của đối phương, rồi họ chạm môi nhau say đắm như mới yêu lần đầu.

Trước nửa đêm, họ quay về lại hoàng cung Hạ Ai Cập.

Đêm hôm nay, có lẽ là đêm cuối cùng nàng ở bên cạnh Ragashu, dường như ông trời cũng hiểu nên không vội thức giấc. Mà Ragashu hôm nay lại rất cuồng nhiệt, họ làm những việc mà các cặp vợ chồng thường hay làm, nhưng hôm nay có vẻ Ragashu làm mọi thứ trở nên nóng bỏng hơn những lần mà cả hai ở cùng nhau trước đây. Bởi vì, hắn cũng biết, đêm nay là đêm cuối cùng. Khi kết thức, Ragashu ngủ ngay như mọi lần, vẫn tư thế úp sấp phơi lưng trần và một cánh tay vòng qua ôm lấy Asisu. Nhưng Asisu thì không ngủ được, vì lo lắng hay vì lưu luyến muốn nói điều gì. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người, bất ngờ Ragashu đã lên tiếng:

_Chuyện ngày mai, nàng đừng rời bỏ ta, ta nhất định sẽ bảo vệ cho nàng.

_Đừng rời bỏ ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nàng sẽ không gặp nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ nàng.

Asisu nhắm mắt vờ như đã ngủ nên không nghe thấy, nhưng nước mắt vẫn trực trào rơi xuống. Ragashu dĩ nhiên là biết chuyện, nàng làm nhiều điều đáng ngờ như vậy, hắn không phát hiện thì không còn là hoàng đế Babylon nữa rồi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng, và con níu giữ nàng. Chính nàng dặn người khác không được lay động, nhưng rồi giờ đây chính nàng là người đang bị dao động. Ngày mai, nàng nhất định phải đưa ra một quyết định đúng đắn, phải đúng đắn nhất trong suốt cuộc đời nàng.

Tâm trạng Asisu đã bớt bồn chồn và lo lắng. Nàng an tâm hơn khi biết chắc buổi gặp mặt hôm đó giữa Izumin và Carol đã rất thuận lợi, từ khi trở về, mỗi lần chạm mặt mọi người là vẻ mặt hắn lại vênh váo lên hệt như muốn cảnh báo, cho dù ai có muốn thì cũng sẽ không can thiệp được vào hay đụng chạm gì tới Ai Cập và Carol của hắn. Izumin hôm nay cũng tự nhốt mình trong phòng để chuẩn bị mọi thứ.   

Hôm nay là ngày lễ lớn, tuy nhiên Pharaoh đã mất, người kế vị vẫn chưa đăng cơ chính thức, nên chủ trì buổi lễ ngoài đại điện do hoàng phi Ai Cập Carol, hoàng thân Nebanon và quan tư tế cùng thực hiện. Ngay khi hoàn tất, Nebanon đi dự tiệc còn Carol cáo mệt về tẩm cung nghỉ sớm.

Carol ngồi ngắm nhìn bộ trang phục vừa được đưa đến và đang treo trước mặt, cô chạm tay vào chúng. Tất cả đều rất đẹp, đẹp lắm, thắt lưng vàng, trang sức đính ngọc, mũ miện phượng hoàng ngậm châu, chúng làm cô nhớ tới lần đầu cô mặc phục sức hoàng gia, cùng nắm tay Menfuisu thực hiện nghi lễ kết hồn rồi đăng quang hoàng phi, còn bây giờ, mặc chúng như một bộ giáp chiến đấu với tên phản bội. Quân đội phe cô cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Chỉ cần ngày mai nữa thôi, mọi chuyện chắn chắn phải kết thúc.

_Nữ quan cất chúng vào đi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.

_Nhưng thưa lệnh bà, vẫn còn khá sớm.

_Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ là một ngày rất dài, một ngày mà chúng ta phải vắt kiệt tất cả sức lực của mình. Nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi