ĐÔI MẮT

Lúc Dư Thần Dật đang ở phòng bếp làm bánh trứng thì nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh mở rồi đóng cửa, một lát sau liền vang lên những tiếng bước chân.

“Anh ơi, chào buổi sáng.”

Khi Cố Châu Lâm đi vào phòng bếp, hắn đứng bên cạnh nhìn anh làm bánh ra, sau khi hít một hơi sâu thì nói: “Thơm quá đi.”

Dư Thần Dật dùng cánh tay đụng vào Cố Châu Lâm, ra lệnh: “Em đừng đứng ở đây, trong nồi có nấu cháo, chắc là chín rồi đấy, em múc hai chén ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Cố Châu Lâm xắn tay áo của mình lên khuỷu tay, lấy hai cái chén và hai cái dĩa từ trong máy rửa bát ra, khi hắn mở nắp nồi, mùi thơm và hơi nóng phả vào mặt hắn.

Dư Thần Dật dùng thìa khuấy khuấy cháo trong nồi, sau khi tắt bếp thì múc cháo ra trong chén, bên phía Dư Thần Dật cũng vừa lúc tắt bếp, anh cuộn bánh trứng lại rồi bày ra hai cái dĩa mà Cố Châu Lâm đã đặt bên cạnh tay cho anh.

“Hình như đây là lần đầu tiên em và anh cùng nhau làm đồ ăn sáng trong phòng bếp nhỉ?” Cố Châu Lâm cầm chén cháo đã múc xong đi theo sau Dư Thần Dật ra ngoài, Dư Thần Dật đi ở phía trước, nghe thấy Cố Châu Lâm nói thì quay đầu mỉm cười với hắn một cái, nói: “Cái này sao tính là cùng nhau làm được, cùng lắm em chỉ có bưng chén ra thôi.”

Cố Châu Lâm cười cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên nút thắt của tạp dề cột sau lưng Dư Thần Dật, không nhịn được nhíu mày.

Dư Thần Dật mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong, chiếc tạp dề màu đen được thắt nơ lỏng lẻo sau thắt lưng anh, rời rạc như sắp rớt xuống, sợi dây dài một bên hơi rơi xuống, vừa vặn rơi trên cái mông tròn trịa no đủ được bọc trong một lớp quần tây.

Cố Châu Lâm ấn đầu lưỡi lên hàm trên, yết hầu có chút khô khốc, cái miệng lại bắt đầu ngứa.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi đặt chén cháo lên bàn cơm rồi lập tức kéo người Dư Thần Dật lại, vòng tay ra phía sau Dư Thần Dật, nói: “Để em giúp anh cởi tạp dề đi, mặc cái này ngồi ăn chắc không thoải mái đâu.”

Vốn dĩ Dư Thần Dật muốn đến chỗ ngồi của mình rồi mới cởi tạp dề ra, nhưng nếu Cố Châu Lâm chủ động, cái tâm tư nho nhỏ không thể cho ai biết của Dư Thần Dật lại bắt đầu rục rịch ngoi dậy, anh nghiêng nửa mặt nhìn về phía Cố Châu Lâm, cong cong mắt rồi chủ động di chuyển eo, cười nói: “Vậy phiền em rồi.”

Dư Thần Dật gần như đưa toàn bộ thắt lưng của mình đến tay Cố Châu Lâm, không ngờ Cố Châu Lâm lại nheo mắt, ngón tay chầm chầm kéo sợi dây đang buộc thõng xuống, từng chút quấn nó vào ngón tay mình, mu bàn tay như cố ý lại như vô tình chạm qua cánh mông của Dư Thần Dật, bàn tay rộng lớn men theo chiều dài sợi dây hướng lên trên bao lấy sau lưng Dư Thần Dật.

Hắn phát hiện khi bàn tay của mình dán lên sau eo của Dư Thần Dật, cơ thể của đối phương khẽ run lên, vì thế hắn cúi đầu cười một tiếng, quấn sợi dây thừng vốn kéo một cái liền sẽ tuột ra vào tay, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại thắt nút chết rồi?”

“Hửm?” Dư Thần Dật muốn xoay đầu lại xem nhưng bị Cố Châu Lâm ngăn lại.

Cố Châu Lâm đè eo anh lại, lúc buông ra không biết có phải do sơ ý hay không mà hắn lại nhéo bên hông anh một cái, giọng điệu hơi hơi trầm thấp ghé vào tai anh nói: “Đừng nhúc nhích, em đang cố gỡ ra đây.”

Thân trên của Dư Thần Dật tê dại, nhiệt độ trên thắt lưng bị Cố Châu Lâm sờ qua một đường truyền thẳng lên trên, một câu “Đừng nhúc nhích” kia của Cố Châu Lâm dường như càng khiến đầu gối của Dư Thần Dật mềm nhũn.

Cố Châu Lâm gỡ bỏ cái nơ bướm ra, chỉ để lại duy nhất cái nút thắt chéo là hắn không chạm vào, ngược lại hai tay còn chia nhau vòng lấy sợi dây, trên mặt ngập tràn hứng thú, ánh mắt mê muội nóng bỏng nhìn chằm chằm vào thắt lưng của Dư Thần Dật, sau đó hai tay dùng sức kéo sang hai bên, nút chéo kia đột nhiên bị siết chặt làm lộ ra độ cong tuyệt đẹp trên thắt lưng của Dư Thần Dật.

Cố Châu Lâm hít thở nặng nề, hận không thể lập tức nắm lấy cái eo nhỏ của Dư Thần Dật, tàn nhẫn đè người lên bàn cơm.

Tròng mắt hắn loé lên, ngay lúc Dư Thần Dật chuẩn bị mở miệng thì nhanh chóng cởi bỏ dây thừng ra, “Xin lỗi anh, em không cẩn thận kéo một chút,  anh có bị siết đau không?”

Dư Thần Dật căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, mê mang lắc lắc đầu.

.”Vậy là tốt rồi.”

Cố Châu Lâm vừa nói cởi khăn choàng xuống khỏi đầu Dư Thần Dật, động tác còn cố ý lôi kéo cổ áo chỉnh tề của Dư Thần Dật, ánh mắt tham lam nhìn vào trong cổ áo của anh.

Độ cong phần vai cổ của Dư Thần Dật rất đẹp, làn da trắng nõn trơn mịn, không một chút tì vết.

Cố Châu Lâm nhìn cái gáy mềm mượt của Dư Thần Dật, ánh mắt tối sầm xuống, một lúc lâu sau thì nhướng mày cười thầm một tiếng.

Dấu vết biến mất rồi thì lại làm thêm một cái nữa là được.

Yết hầu hắn ngưa ngứa, hồi tưởng lại xúc cảm làn da mềm mịn của Dư Thần Dật bị răng nanh hắn gặm cắn đêm qua, sau lưng lập tức truyền đến một luồng điện giật khiến da đầu hắn run lên, cả gương mặt đều lộ vẻ khoái ý không tài nào che giấu nổi.

“Xong chưa?” Dư Thần Dật xoay người, cầm khăn choàng cổ trên tay Cố Châu Lâm đặt sang một bên, ngước mắt nhìn hắn nói: “Nhanh ăn đi, ăn sáng xong thì chúng ta ra ngoài.”

Cố Châu Lâm khẽ cười gật đầu, ngồi vào chỗ đối diện với Dư Thần Dật, cùng ăn bữa sáng với anh.

Ăn sáng xong, Cố Châu Lâm vốn dĩ còn định giúp Dư Thần Dật rửa chén nhưng lại bị Dư Thần Dật ngăn lại.

Dư Thần Dật nhìn thời gian một chút rồi đi ra cửa lấy cái áo khoác treo ở giá treo đồ, một cái đưa cho Cố Châu Lâm, một cái mắc lên trên khuỷu tay mình, “Em đừng rửa, cứ để nó ngâm nước đi, sắp đến giờ chúng ta phải đi rồi.”

Cố Châu Lâm đành phải nhận lấy áo khoác Dư Thần Dật đưa cho mình, cùng đi ra cửa với anh, “Chậu hoa em mua cho anh hình như tới rồi, em định tối nay sẽ đưa đến đây, buổi tối em có thể đến giúp anh đặt nó được không?”

“Có thể chứ.”

Sau khi Dư Thần Dật rời nhà vẫn còn có chút cảnh giác, anh theo bản năng đi dựa gần vào người Cố Châu Lâm, vừa đi vừa nhòm ngó xung quanh, phát hiện tầm mắt ngày hôm qua không còn xuất hiện nữa mới bình tĩnh lại một chút, “Cơm tối cũng cùng nhau ăn đi, em muốn ăn ở ngoài hay về nhà làm.”

Cố Châu Lâm cúi đầu nhìn bả vai kề sát vào mình của Dư Thần Dật, trong mắt có ánh sáng chợt lóe qua.

“Về nhà làm cơm đi.”

Cố Châu Lâm nói xong, bước chân dịch sang bên cạnh một chút, “Sau khi tan làm chúng ta cùng nhau đi siêu thị đi, đêm nay anh muốn ăn gì?”

“Làm như anh muốn anh cái gì thì em đều có thể làm cho anh ăn vậy ấy.”

Dư Thần Dật cười cười: “Nói ra thì em có biết nấu cơm không?”

Cố Châu Lâm cảm nhận được Dư Thần Dật cũng cùng bước sang bên cạnh với hắn, bả vai lại kề sát vào nhau, hắn lại nhìn thoáng qua vẻ mặt vô tri vô giác của Dư Thần Dật, nhất thời nhịn không được bật cười, trong tiếng cười toàn là những âm thanh thỏa mãn và vui sướng: “Em nói cái gì em cũng biết làm, anh tin không?”

“Lợi hại vậy sao?” Dư Thần Dật không tin tưởng nhìn Cố Châu Lâm một cái, “Không nên mạnh miệng nói cái gì cũng biết làm như vậy nha.”

“Ừm, em thật sự cái gì cũng biết làm mà.”

Cố Châu Lâm cong mắt nhìn, duỗi tay chỉnh lại phần tóc bị gió thổi bay của anh về lại chỗ cũ, chậm rãi nói: “Em còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của anh đó.”

Dư Thần Dật cười hỏi: “Lợi hại thế nào?”

Cố Châu Lâm khoác vai Dư Thần Dật, cười như không cười nói: “Em không nói cho anh biết đâu, tự anh đoán được mới có ý nghĩa chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi