ĐỢI NĂM NÀO

Doanh trướng vốn huyên náo tiếng người bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ một hai đội vệ binh nghiêm túc dò xét ở bên ngoài, gần như không có tiếng người.

Tất cả võ tướng đều bị Hiên Viên Hối mang đi, văn thần thì ở trong lều riêng xử lý công vụ, chỉ có một mình Triệu Hủ, tản mạn không mục đích mà đi lung tung, cuối cùng gọi Bạch Tô lấy mấy cái bàn tới, ung dung tự tại ngồi ngoài cổng trại uống trà.

Cho dù bên ngoài mấy chục dặm đang vang tiếng hô “Giết” rung trời.

Cho dù một hai tháng sau thiên hạ sẽ đổi chủ.

“Công tử.” Bạch Tô bưng cơm trưa tới: “Hay là dùng một chút, Vương gia thần võ ngang trời, tất nhiên sẽ không chịu thua thiệt.”

Triệu Hủ liếc gã; “Ta nói không dùng bữa khi nào?”

Bạch Tô ngượng ngùng nói: “Tiểu nhân thấy bữa sáng chủ nhân cũng chỉ ăn vài miếng, cả nửa cái bánh hấp cũng không hết…”

“Ta cũng không phải là lo lắng y.” Triệu Hủ nhìn về phương bắc xa xôi: “Binh lực chiếm ưu, tất sẽ công thành, bắt được Trường An cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.”

“Vậy…”

Triệu Hủ than thở: “Ta chỉ đang suy nghĩ, có phải là nên có chuẩn bị.”

Thấy Bạch Tô như hiểu mà không hiểu, Triệu Hủ không khỏi cười khổ: “Có lúc, ta thật ước ao ngu nguội như các ngươi, vô tri vô giác cũng sẽ không bệnh không tai, vô tâm vô phế cũng sẽ không khổ không ách.”

Bạch Tô cười nịnh nọt: “Tiểu nhân chỉ là người phàm nhỏ bé, những chuyện ngày thường các chủ tử suy nghĩ, chúng tiểu nhân không nghĩ được, cũng không dám nghĩ. Chỉ là có câu này, tiểu không biết nên nói không.”

Triệu Hủ liếc gã: “Ngươi muốn nói tốt cho Hiên Viên Hối?”

“Nơi nào…” Bạch Tô oan ức nói: “Lời nói đi quá giới hạn, tiểu nhân chính là người của chủ nhân, nếu như chủ nhân không quen biết Vương gia, thì ngay cả một chút liên quan tới Vương gia, tiểu nhân cũng không có. Chỉ là, tiểu nhân cho rằng, chủ nhân có lúc không khỏi suy nghĩ quá nhiều, đối với Vương gia cũng có hơi trách móc nặng nề.”

Triệu Hủ không nhịn được bật cười: “Ta thương y còn không kịp, sao ta lại trách móc nặng nề y? Các ngươi đều là nhìn ta như vậy? Cả ngươi cũng vậy?”

Bạch Tô lập tức quỳ xuống: “Công tử thứ tội, tiểu nhân nói năng vô lễ, ngông cuồng ngôn luận về chủ nhân, kính xin công tử trách phạt!”

“Lên đi, biết mình sai là tốt.” Triệu Hủ nhìn đầu ngón tay của mình: “Sau này không còn giống như ở Túc Châu, càng không thể so với ngày trước ở Vĩnh Hưng phường, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nghĩ trước trong bụng ba lần hãy nói ra, người khác cũng sẽ không như ta tha cho ngươi.”

Bạch Tô mồ hôi đầm đìa, lại nghe Triệu Hủ tung sấm sét giữa trời quang: “Ngày trước từng có người đưa ngươi hành lễ, có phải không?”

“Công tử!” Bạch Tô vừa kinh vừa sợ.

Triệu Hủ nhàn nhạt nhìn gã: “Rất nhiều chuyện ta không đề cập tới, không có nghĩa là ta không biết. Người nọ cho ngươi bạc để ngươi phục vụ, mới nhìn chỉ là việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng ngươi có biết hay không, có lúc chỉ lạc tâm một chút cũng có thể gây thành đại họa? Ví như lần ta trúng độc kia, người nọ làm sao biết ta mời mấy vị công tử Sĩ tộc dùng bữa vào lúc nào? Năm đó còn ở Túc Châu, có phải là có người mời ngươi tới Bá Luân lâu uống rượu, tính kế ngươi, mới biết ta thích ăn cái gì?”

Bạch Tô quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng không thôi, đích xác lúc đó gã uống quá nhiều rượu, mới nói sai, cũng không phải là muốn phản chủ, gây bất lợi cho Triệu Hủ. Nhưng hôm nay chứng cứ xác thực, không quan tâm gã biện giải thế nào, Triệu Hủ sợ cũng sẽ không tin đi?

“Từ bảy, tám tuổi ngươi đã ở cùng ta, chuyện này ta phân rõ.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Chỉ là không thể đi theo ta nữa, đợi đánh hạ Trường An, ta sẽ an bài cho ngươi đi nơi tốt, cho ngươi làm một phú ông xa hoa không lo nghĩ.”

Bạch Tô dĩ nhiên bị doạ bối rối, lập tức muốn gào khóc, lại nghe Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Tính tình của ta ngươi cũng hiểu, ngươi có thể hiện trung tâm không rời không bỏ như thế nào, ta cũng sẽ không động dung, thậm chí còn ngờ vực ngươi có mưu đồ khác. Cho nên thông minh chính là mấy ngày nay cứ hầu hạ như bình thường, sau khi đến Trường An, tự nghĩ tiền đồ cho tốt. Ngươi là từ bên cạnh ta đi ra, tự nhiên sẽ không có người làm khó dễ ngươi.”

Bạch Tô mặc dù còn đang khóc thút thít, nhưng đến cùng vẫn bò dậy, cẩn thận đứng sau hầu hạ Triệu Hủ, trong lúc hoảng hốt gã cảm thấy được, có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ công tử.

Triệu Hủ tùy ý dùng vài thứ, lại duyệt hai bài điền luật thời Thế tổ, cuối cùng chờ được tin tức chiến trường.

“Đặng Tường thủ vững không ra, bây giờ cũng chỉ có thể bao vây thành Trường An trước, quyết định sau.” Tới báo tin chính là Tôn Hống, là một trong hai mươi bốn võ sĩ năm đó cùng Hiên Viên Hối đi vào Nhã Lỗ Khắc, Hiên Viên Hối đã cứu mạng gã, bởi vậy nhất quán trung tâm với Hiên Viên Hối, Hiên Viên Hối đối với gã cũng cực kỳ tin trọng, lúc này phái gã tới báo tin, trái lại khiến Triệu Hủ cảm thấy tình thế không hẳn đơn giản như vậy.

“Ồ? Chẳng lẽ pháo đá vô dụng? Hay là y muốn đợi thêm một chút?” Triệu Hủ nhíu mày.

Tôn Hống cười hì hì: “Vương gia bảo tiểu nhân mang đến đồ vật, nói nếu như Vương phi đoán đúng thì đưa cho Vương phi làm quà cưới.”

“Nếu như ta đoán sai?”

“Thì bảo Vương phi mua lại, cũng coi như xoay xở lương bổng.”

Triệu Hủ xì cười một tiếng: “Đặng Phiên Vân.”

Hiên Viên Hối vây mà không công, một là để tiêu hao hết lương thảo trong thành, làm hao mòn nhuệ khí phe địch, hai là chấn nhiếp hai đầu quân coi giữ, làm cho bọn họ bỏ tà theo chính, ba là dụ dỗ Đặng Phiên Vân tới cứu, cuối cùng tiêu diệt hết Đặng đảng.

Tôn Hống hiển nhiên cũng kinh ngạc: “Nhị vị điện hạ quả nhiên tâm ý tương thông.”

Dứt lời, gã lấy ra một hộp gỗ trong bọc quần áo phía sau, hai tay dâng tặng.

Triệu Hủ thấy hộp gỗ dán giấy niêm phong, bèn thưởng cho Tôn Hống, xong cho gã lui.

Trở về lều, xé giấy niêm phong ra, Triệu Hủ không nhịn được bật cười —— cũng không biết Hiên Viên Hối nghĩ như thế nào, thế mà lại là một cái trâm ngọc, một cái anh đái (tua rua trên mũ) cùng một cái lược ngọc.

Buổi chiều cùng Thẩm Mịch, Triệu Khôi dùng bữa, Triệu Hủ làm như vô tình hỏi: “Bên cạnh ta có một gã sai vặt chuẩn bị thành gia, gã vừa ý một cô gái, đang định hỏi cưới. Chỉ là chuyện lễ hỏi này, gã có chút do dự không quyết định nên tới hỏi ta, nhưng ta chỉ chuẩn bị cho đồ cưới, Vương gia năm đó nghèo rỗng túi, nên không có lễ hỏi, ta cũng không biết quà cưới nên như là dạng gì?”

Thẩm tiểu thư lập tức nói: “Đường huynh không ngại nói một chút, chúng ta tham vấn cho ngươi.”

“Cái lược ngọc.”

Thẩm tiểu thư không chút nghĩ ngợi: “Kết tóc vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.”

Triệu Hủ ngoắc ngoắc khóe môi: “Anh đái?”

“Nữ tử hứa gả, anh.” (phụ nữ đồng ý kết hôn, buộc dây tua)

Triệu Khôi ở một bên xen mồm: “Sau khi vào động phòng, tân lang quan sẽ tháo cái kia.”

Triệu Hủ bất động thanh sắc: “Ngọc trâm?”

“Ngọc trâm càng có nhiều lời giải thích.” Thẩm tiểu thư suy nghĩ một chút: “Nhưng ta có nghe nói một thuyết pháp, ‘Thoa thiếp trâm thê’, trâm này là đại biểu là chính thê.”

Thẩm Mịch đã mơ hồ đoán được việc này hơn nửa là chuyện khuê phòng của phu phu Túc vương, không khỏi gắng cười nói: “Chỉ là gã sai vặt, lại dám thu ‘Trâm anh thế gia’, thực sự lớn mật.”

Triệu Hủ cúi đầu cười cười, “Xác thực lớn mật, phải cẩn thận dạy dỗ.”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: thức ăn cho chó tiếp tục ing

Bạch Tô là khúc nhạc dạo ngắn, hắn chưa chết sau đó cũng không hầm Triệu Hủ

Hai chương này kịch không có nội dung

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi