ĐỢI NĂM NÀO

Ngày Thái tử đầy tháng là một ngày tốt tuyết nguôi trời trong.

Vừa qua khỏi năm canh, Bồng Lai điện địa thế tối cao trong cung thành liền đã ầm ĩ.

Hiên Viên Hối trở mình, nâng cằm nhìn Triệu Hủ chỉ mặc trung y đi qua đi lại: “Tử đồng của Trẫm, có thể đừng đi nữa được không, chóng mặt.”

Triệu Hủ dậm chân, nhíu mày nhìn y, hiển nhiên bị chọc tức mà cười: “Bệ hạ ơi bệ hạ, ngươi thật là khoan thai, hay là không đặt Thái tử ở trong lòng? Lát nữa phải đi tế thiên cúng tổ tiên rồi mà tục danh của Thái tử cũng còn chưa xác định, chẳng lẽ ngươi sẽ bẩm báo với Thái tổ Thái tông, Thế tổ Nhân tông rằng Hiên Viên đại lang nhà ta thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh phúc tướng, làm Thái tử không gì thích hợp bằng, ngày sau giao giang sơn xã tắc cho nó, mọi người cứ việc yên tâm? Thôi thì việc tế thiên cúng tổ tiên là việc của bệ hạ với liệt tổ liệt tông, ta không phận sự không xen vào; tối nay mời tiệc quần thần, ngươi có phải là cũng ôm Thái tử ra, nói đây là đại lang nhà ta, mong chư vị trông nom, tận tâm phụ tá?”

Hiên Viên Hối thấy hắn tức đến nổ phổi, vẫn vô tâm vô phế cười, đổ về giường, lộ ra nửa người loang lổ vết tích.

“Ngươi đấy.” Triệu Hủ thực sự hết cách rồi, quay lại bên cạnh y, kéo áo gấm lên vai y: “Nếu như có nội hoạn nhìn thấy, thành cái thể thống gì?”

Hiên Viên Hối bất trí khả phủ cười một tiếng: “Trẫm chính là thể thống.”

Dứt lời, y trầm ngâm một hồi: “Hiên Viên thị ta mặc dù nhận Hiên Viên hoàng đế làm tổ, nhưng chân thật là người Tiên Ti, qua hơn hai trăm năm mới không khác người Hán. Nhưng đến cùng vẫn không chú ý nhiều như thế gia các ngươi, đặt tên cho hoàng tử cùng lắm lấy cùng một thiên bàng, hiếm khi nghiêm chỉnh đặt bối tự (tên đệm) ấn theo gia phả. Nghe nói Thế tổ từng có ý niệm này, sau đó cảm thấy quá phiền phức nên thôi. Ta thật ra cảm thấy có thể đặt từ thời này đi. Thời điểm đến tông miếu suy nghĩ thêm thôi.”

Triệu Hủ liếc nhìn y: “Ngươi có chủ ý, ta cũng không quản việc không đâu.”

“Ôi, rõ ràng là việc nhà ngươi, phận sự của ngươi, sao lại là chuyện vô bổ?” Hiên Viên Hối vươn tay lấy áo, không biết động phải chỗ nào, không nhịn được suýt xoa một tiếng.

Triệu Hủ lấy quần áo giúp y mặc vào: “Thứ cho thần quá phận.”

“Việc phạm thượng ngươi cũng đã làm, nói gì quá phận.” Hiên Viên Hối suy tư: “Lúc trước Hồng Lư tự nhận được lễ của Thôi Trường Ninh từ Thổ Hỏa Lai Tống*, hắn nói đầy tháng hắn không dự được, thời điểm tiểu Thái tử chọn đồ vật đoán tương lai, thêm lễ chọn điềm tốt.”

(*Tokharian/Tocharian là một quốc gia ở Tarim nay thuộc Tân Cương)

Nhắc về đồng môn này, Triệu Hủ không nhịn được mỉm cười: “Nói đến, Khổng Duy Dật lúc trước làm khó dễ cũng là đồng môn của hắn, Thôi Tĩnh Hốt ngược lại là tri giao khắp thiên hạ.”

Hiên Viên Hối “Ừ” một tiếng, vẫn chưa nhiều lời.

Triệu Hủ trong lòng thấu suốt —— cuối cùng, Khổng Duy Dật nhìn như làm khó dễ, kì thực là giải vây.

Hậu đảng cũng được, huân quý cũng được, phái người lung lạc hoặc dùng Khổng Duy Dật châm ngòi, muốn để “Thư ngốc” này ra mặt, dùng danh huyết thống hoàng thất không thể lay động làm khó dễ, hoàng hậu tất nhiên bị phế truất, hoàng đế anh danh cũng quét đất.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Hiên Viên Hối nhìn như bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, kì thực đã sớm có hậu chiêu, ngày ấy chỉ nhìn mấy viện chính trấn định tự nhiên như thế, trong đó không có sự kỳ lạ, ai cũng không tin.

Bất kể như thế nào, bây giờ không ai có thể lấy thân thế Thái tử làm mưu đồ lớn nữa, sức ảnh hưởng nhỏ bé không đang kể của thái hậu trong hậu cung càng bị suy yếu.

Triệu Hủ nhìn Hiên Viên Hối buộc thắt lưng ngọc, không đầu không đuôi nói: “Thời điểm chúng ta sơ ngộ, ta tuyệt không nghĩ tới hôm nay.”

“Ồ?” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Ngươi là cảm thấy ta nên đột tử giữa đường, hay là chết già ở Túc Châu?”

Triệu Hủ đâm đâm eo của y: “Mấy chữ này cực kì kiêng kỵ, chớ nói tiếp.”

Hiên Viên Hối mềm nhũn eo, nguýt hắn một cái, lại nghe Triệu Hủ nói: “Lúc trước mưu mẹo nham hiểm đều là kêu đánh kêu giết, mà bây giờ, ngươi cũng biết dùng mưu lược bảo vệ ái nhân.”

Hiên Viên Hối hơi dừng một chút, trầm ngâm nói: “Ngày trước độc thân treo ở Túc Châu, sớm không ràng buộc, nhưng bây giờ ta đầy đủ thê tử, đương nhiên phải trù tính dự dịnh cho các ngươi. Nếu không làm sao xứng đáng làm nam nhi.”

Triệu Hủ hôn hôn y, nhẹ giọng thì thầm: “Chúng ta cùng đi đông cung đón Thái tử.”

Thời điểm đến đông cung, tiểu Thái tử ngay cả tục danh cũng không có đang núp trong tã lót, chỉ là trẻ mới sinh một tháng, vươn mình cũng còn khó khăn, đương nhiên càng không thể nói là biết nhận thức.

Thừa lúc Đế hậu nói cười tha thiết vây quanh nó, nó rất không nể mặt mũi mà ngáp một cái, lập tức tiếp tục vùi đầu vào ngủ.

Triệu Hủ có chút không nhịn được: “Chây lười như vậy, không hổ là Thái tử bệ hạ thân lập.”

Hiên Viên Hối vươn tay chọc chọc hai má Thái tử: “Con ơi, mẫu hậu ngươi mắng ngươi này.”

“Mẫu hậu?” Triệu Hủ sắc mặt âm u.

Hiên Viên Hối bỗng nhiên nhớ tới hôm qua.

Trước ngày Đại điển, cổ̀n phục Đế hậu được thượng y cục trình lên, Triệu Hủ vừa thấy suýt hất đổ bàn.

Huyền Khải vẫn còn hỏa đức, tự nhiên màu của trang phục Đế hậu đều chính là màu hồng, y phục của Hiên Viên Hối thêu sơn hà nhật nguyệt bàn long không đề cập tới, cổn phục của hắn lại dùng kim tuyến thêu hai con cửu vĩ kim phượng, ngoài ra, còn có tường vân hoa mẫu đơn, tương tự với hoàng đế có bạch ngọc song bội huyền tổ song đại thụ trụy ở phía sau. Tuy vẫn là nam trang, nhưng thêm vào nhiều… thứ dở dở ương ương như vậy, thấy thế nào cũng có khí son phấn.

Hoàng hậu lòng tràn đầy quốc sự cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vẫn cứ không nhớ ra phải một lần nữa thay đổi quy chế hạ phục…

Sau đó hỏi ra, hoa mẫu đơn tường vân kia đều là hoàng đế tự mình yêu cầu thêm vào, hoàng hậu nổi lòng ác độc, bèn ở trên giường mạnh mẽ phạm thượng một hồi, chơi đùa tới mức hoàng đế rơi nước mắt, liên tục xin tha, cho đến khi dáng vẻ của y hoàn toàn biến mất, phẫn nộ mới coi như thôi.

Dường như bên hông chợt đau xót, Hiên Viên Hối vội vàng từ trong ác mộng phục hồi tinh thần, nhìn Triệu Hủ.

Ước chừng là do uy nghi quá thịnh, dù mặc xiêm y đầy nữ khí, Triệu Hủ vẫn kiên cường như tùng bách cao cử như ngọc sơn, giờ khắc vì chăm chú nhìn con nên mắt hắn hơi cúi xuống, ánh mắt quanh năm ngập tràn băng tuyết vì sự dịu dàng này mà lây dính chút ấm áp.

Khóe môi Hiên Viên Hối cũng không nhịn được hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Sắp đến giờ rồi, lên giá thôi.”

Nguyên Quang năm thứ hai ngày mười lăm tháng chạp, Hoàng thái tử đầy tháng, đế thân hướng tông miếu tế tự.

Hiên Viên Hối lẳng lặng nhìn thần vị trong nhiều năm liên tục chiến hỏa, được mấy trung tâm nội thị bảo tồn hoàn hảo, bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều người.

Phụ hoàng vì giang sơn dùng hết tâm huyết, đối với mình thương yêu cưng chiều, cuối cùng lại rơi vào tiếng xấu ám nhược vô năng; Nhị ca thể yếu nhiều bệnh, nhưng thấu suốt hơn nhiều người, cuối cùng rơi vào cảnh toàn gia đột tử; Đại ca đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng khi còn bé từng dẫn y du săn; Tam ca từ nhỏ kiêu căng tự mãn, nhưng cũng chưa từng thật sự hạ sát với y…

Bây giờ, là huyết mạch của trẫm có thể tồn tục, các ngươi trên trời có linh thiêng là vui hay là giận?

Thời điểm Phụ hoàng băng hà, Trần Nhuế Văn liều mạng bảo vệ di chiếu cùng ghi chép sinh hoạt thường ngày; thời điểm Đặng đảng đuổi theo, nhóm nội thị dùng thân thể xác phàm ngăn trở đao kiếm; quan văn thanh lưu ngoài Hàm Nguyên điện thà chết chứ không chịu khuất phục, bị đình trượng chí tử; Nhu Nghi quận chúa bỏ đi một thân thuần khiết, trên giường kẻ thù nhẫn nhục sống tạm bợ…

Bây giờ, giang sơn quay về chính sóc, anh linh các ngươi nơi lòng đất có thể an nghỉ?

Thái hoàng thái hậu đã từng quét mắt lại đây, để cho mình sợ hãi không thôi; Đặng Tường tại Lương châu có ý đồ đưa mình yêu đồng viện nữ, bán tín bán nghi quan hệ giữa mình và Triệu Hủ; Hiếu Huệ công chúa khiến mẫu phi của y chết sớm, cho Thôi Tĩnh Hốt đội nón xanh mấy năm; Đặng Phiên Vân quạnh quẽ lãnh tâm, đặc biệt khinh bỉ mình, cuối cùng lại không nghĩ tới là kẻ có một không hai vì tình…

Bây giờ, là trẫm đã thu thập non sông bị các ngươi chơi đùa hỗn loạn, các ngươi dưới cửu tuyền sợ là không thể nhắm mắt?

Viền mắt bỗng nhiên nóng lên ẩm ướt, Hiên Viên Hối hít sâu một hơi —— ân oán tình cừu đều theo người cũ từ trần, người sống dù sao cũng nên anh dũng tiến về phía trước.

Bằng không làm sao mình xứng đáng với lão thái học sinh chấp nhận nguy hiểm tính mạng, giấu di chiếu cùng ghi chép sinh hoạt thường ngày bảy, tám năm; làm sao xứng đáng với bách tính Túc Châu  bớt ăn bớt mặc, quyên góp quân lương cho Túc vương chung quanh chinh chiến; làm sao xứng đáng với cựu thần thân vệ cùng mình vào sinh ra tử; làm sao xứng đáng với con dân thiên hạ tha thiết ngóng trông minh chủ thánh quân?

Làm sao xứng đáng với hoàng hậu nguyên phối ở ngoài điện chờ mình, kể cả đứa trẻ vô tri được mình ôm trong tay?

Vô số khuôn mặt lập loè trước mắt, cuối cùng như tuyết lớn che ngợp bầu trời chiếm toàn bộ linh đài, vẫn là một gương mặt thanh lãnh đoan trang tao nhã.

Nguyên bản tâm trạng đang như một đoàn đay rối chậm rãi bình tĩnh cũng yên tĩnh lại.

Hiên Viên Hối đứng dậy, không để ý tới quan ty lễ một bên luống cuống tay chân, tự mình tới thắp nến trước mỗi thần vị.

Y đẩy cửa điện ra, mang theo mỏi mệt quét mắt trấn áp bách quan quần thần đang quỳ, cuối cùng nhìn về phía Triệu Hủ nhẹ như mây gió, khẽ gật đầu.

Tiếp nhận Thái tử trong tay Thủ Ninh, Hiên Viên Hối hướng quần thần cất cao giọng nói: “Thái tử húy Minh Di.”

Mọi người đều hô ba lần vạn tuế, dồn dập thầm nghĩ —— kinh dịch hữu vân, minh nhập địa trung, nội văn minh nhi ngoại nhu thuận, dĩ mông đại nan, văn vương dĩ chi. Quân tử dĩ lỵ chúng dụng hối nhi minh*. Sự mong đợi của Thiên tử đối với Thái tử không cần nói cũng biết.

(Minh Di là tên một quẻ kinh dịch có nội dung như ở dưới: kinh dịch có nói, sáng vào lòng đất, trong thì văn vẻ sáng láng mà ngoài thì nhu thuận, chịu được nạn lớn, là cách Văn vương dùng. Đấng quân tử coi đó để trị dân chúng, dùng tối mà sáng. Văn vương là Chu Văn vương)

Thoáng nhìn Triệu Hủ như có điều suy nghĩ, Hiên Viên Hối cười: “Tôn thất dùng bối này, tránh né chữ Di là được; thiên hạ bách tính, thời gian trong khoảng một ngày, người phong tước quốc công trở lên không cần kiêng kỵ húy.”

Trong lòng Triệu Hủ càng khuấy động, thứ nhất là Minh di vu phi thùy kỳ dực, ứng với nguyện cảnh bỉ dực vu phi của bọn họ; thứ hai là Triệu thị đời kế tiếp chính là dùng Minh đứng hàng thứ, mà thế gia có tước vị trong thiên hạ, ngoại trừ Vương tộc, bây giờ cũng chỉ còn lại Triệu thị cùng Độc Cô thị trên quốc công.

Trừ phi Độc Cô thị lâm thời sửa lại vai vế, không phải chỉ còn duy nhất Dĩnh Xuyên Triệu thị không cần cấm kỵ quang vinh khác biệt.

Quần thần dần dần tỉnh ngộ, hoàng đế đây là bù đắp cho hoàng hậu thân là nam tử lại không thể nhận tự, mới để cho Thái tử ngang bằng đời tiếp theo của Dĩnh Xuyên quốc công.

Thời điểm mặt trời đỏ bắt đầu lên cao, tiểu Thái tử rốt cuộc tỉnh ngủ, ê a một tiếng với ánh bình minh của trời đất.

Triệu Hủ đứng dậy trước, ở bên người Hiên Viên Hối nhẹ giọng nói: “Dương quang khứ hối, hối nhi chuyển minh.”

Hai người đối diện nhau nở nụ cười, lại cùng nhìn Hiên Viên Minh Di hồ đồ vô tri, Hiên Viên Hối cầm tay hắn, mười ngón quấn quýt: “Khổ tận cam lai, bỉ dực vu phi.”

— Chính văn kết thúc —

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: tổng kết văn trước một chương

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi