ĐỢI NĂM NÀO

Trong lúc Hiên Viên Hối cố gắng chạy về Túc Châu càng nhanh càng tốt, Triệu Hủ đang ngồi ở Khuynh Cái đường xử lý chính vụ.

Phàm là người ra vào trong vương phủ đều có chút kiến thức, đối với nguyên Thế tử phủ Dĩnh Xuyên quận công này tất nhiên là không dám khinh thường, Vương gia trước mặt Vương phi cũng còn phải tránh né mũi nhọn, bọn họ chỗ nào dám có nửa phần bất kính đối với hắn?

Bởi vậy quy củ nhà Túc vương từ trước đến giờ là không phân tiền đường hậu viện, Triệu Hủ cũng minh mục trương đảm nhúng tay vào chính sự.

“Vương gia ra ngoài cũng đã một tuần, chẳng biết lúc nào sẽ trở về.” Thẩm Mịch cảm khái nói: “Chỉ hi vọng hoàng trưởng tử có tính chậm chạp.”

Triệu Hủ mím môi, che đậy bất an trong lòng: “Nhã Lỗ Khắc đường xa, còn phải vượt qua Thiên Sơn, khó tránh khỏi trên đường tiêu hao thêm chút thời gian, chỉ mong Hiên Viên Hoàn chưa đến Lương Châu…”

Thẩm Mịch gật đầu, thấp giọng nói: “Điện hạ, đêm mai, có chuyến thép mới sắp về đến Túc Châu, chở về vương phủ trước, hay là trực tiếp đưa đến chỗ Âu tiên sinh?”

Thường ngày những đồ sắt thép này đều chuyển trực tiếp tới chỗ của Âu Huyền, nhưng hôm nay tâm thần của Triệu Hủ có vài phần không yên, tiện nói: “Thôi cứ đưa về mật địa của Vương phủ trước, mấy ngày nữa tính sau.”

“Được.” Thẩm Mịch kính cẩn lui ra.

Triệu Hủ vuốt ve chén trà trong tay, không tự chủ được nhớ tới Hiên Viên Hối —— cũng không biết hành trình đến Hồi Hột của y có thuận lợi, có bàn xong xuôi được hay không, đường đi nhất định chịu không ít khổ cực, khẳng định là xanh xao vàng vọt rồi, trở về sẽ oán giận liên tục…

“Không xong!” Thẩm Mịch vừa đi đã quay lại, lảo đảo chạy về.

Triệu Hủ tâm thần run lên, trầm giọng nói: “Chuyện gì kinh hoàng như vậy?”

“Ngụy vương Hiên Viên Hoàn đã đến Lương Châu, nói là thương nhớ huynh đệ, muốn tới Túc Châu thăm Vương gia, sợ là trong hai ngày này sẽ đến thôi!”

Lò sứ trắng TS rơi nát tan trên đất, Triệu Hủ mặt trắng như tuyết, lạnh lùng nói: “Lập tức truyền tin cho Vương gia!”

Còn lại hai ngày, toàn bộ vương phủ lòng người bàng hoàng.

Không ngừng có thám tử đến báo, Ngụy vương đã qua Cam Châu…

Ngụy vương đã qua Kỳ Châu…

Ngụy vương còn hai mươi dặm nữa là đến Túc Châu…

Mười dặm… Năm dặm…

“Điện hạ, cần phải ra cửa thành đón rồi?” Thẩm Mịch tâm trạng thấp thỏm, nhưng trên mặt không hiện ra.

Không ai biết Hiên Viên Hối chân chính đã đi đến Thiên Sơn, còn tưởng là y vẫn đang đi tuần xung quanh, vì vậy chỉ lo lắng ở trước mặt tân nhậm An Tây đô hộ phủ mất lễ nghi, cũng không biết nếu như bị Hiên Viên Hoàn nhìn thấu thì chờ đợi Túc Châu chính là tai họa kinh thiên.

“Vương gia đến chỗ nào rồi?” Triệu Hủ dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Tô run giọng nói: “Nghe nói Ngụy vương đến đây, Vương gia đã sớm ngừng tuần, vội vội vàng vàng chạy về, tính toán nhiều nhất ba ngày là có thể hồi phủ.”

Miết quân cờ trong tay, Triệu Hủ chậm rãi nói: “Ta tuy là nội quyến, bất tiện tiếp khách, nhưng Vương gia không tại, nếu như ta không ra khỏi thành đón tiếp, sợ người khác sẽ nói Túc vương phủ ta không biết lễ nghi. Thẩm đại nhân, lệnh tất cả quan lại lục phẩm trở lên của thành Túc Châu ra cửa thành chờ đón, Bạch Tô, lấy nguyên bộ miện phục của ta đến.”

Vì Triệu Hủ là nam Vương phi đầu tiên của Thiên Khải triều, lúc trước không có chế độ cũ, vì vậy lúc đại hôn bộ Lễ đã tương đối phí một phen công phu, cuối cùng định ra quan phục Vương phi không khác mấy quan phục Vương gia, chỉ thay thượng tử Kim long tứ trảo trên áo thành Minh phượng.

Triệu Hủ thay y phục xong xuôi, phủi phủi ống tay áo: “Được rồi, theo ta ra khỏi thành gặp gỡ vị kia.”

Túc Châu trên dưới đứng ngoài cửa thành nghiêm chỉnh đợi một canh giờ, mới thấy xa xa nghi trượng của thân vương chậm rãi đi đến.

Triệu Hủ khom người nói: “Túc vương đang tuần một bên, Vương phi Triệu Hủ nghênh đón Ngụy vương đại giá.”

Trong xe không có ai lên tiếng, Triệu Hủ cũng không vội vã, đứng thẳng tắp.

Không biết qua bao lâu, mới nghe một người cất giọng nói: “Vậy à, Túc vương phủ hiện tại thật sự không người, để phụ nhân nội viện xuất đầu lộ diện sao?”

Quan lại Túc Châu trong lòng chấn động, ai chẳng biết Túc vương cùng Vương phi sớm chiều một thể, còn đồn rằng lương bổng Túc Châu trên dưới đều từ đồ cưới của Vương phi xuất ra, hôm nay vị nhậm chức An Tây đô hộ phủ mới tới này trước mặt mọi người làm nhục Vương phi, mọi người đều có chút không cam lòng, nhưng do thường ngày Thẩm Mịch biết cách điều giáo, xung quanh cũng không có ai phát ra tiếng động.

Triệu Hủ cười nói: “Ngụy vương chính là huynh trưởng của Vương gia, cũng chính là huynh trưởng của Hủ, cõi đời này nào có lý lẽ huynh trưởng đến thăm, em dâu không cung nghênh? Nếu không phải Hủ dốt nát vụng về, dựa theo phép dân gian, Hủ còn phải rửa tay nấu canh thang mới đúng.”

“Dốt nát vụng về?” Hiên Viên Hoàn cười lạnh: “Bản vương sao lại cảm thấy em dâu này khéo mồm khéo miệng cũng như xảo trá vô cùng.”

Triệu Hủ cúi đầu cười: “Thỉnh hoàng huynh vào thành.”

“Toàn bộ Túc Châu, tổng cộng chỉ có hơn hai vạn mẫu, Túc vương đã đi nửa tháng có thừa, đừng nói là Túc Châu, ngay cả toàn bộ Lũng Hữu đạo, đi nhanh cũng chẳng mấy mà hết, năm ngày trước bản vương đã gửi thư khẩn 600 dặm đến đây…”

Hiên Viên Hoàn chuyển đề tài: “Bản vương cũng không phải là người tính toán chi li, bất đắc dĩ lần này trên người nhận thánh mệnh, cần phải ngay mặt truyền chỉ, Túc vương dám chậm chạp không đến, thế này hẳn là coi rẻ triều đình, không tuân theo quân thượng?”

Cái mũ này chụp quá lớn, không riêng Thẩm Mịch đứng chờ kinh hoảng không thôi, chính là Triệu Hủ trên mặt cũng hơi biến sắc.

Triệu Hủ xốc vạt áo, từ từ quỳ xuống: “Túc Châu cằn cỗi hoang vắng, quan đạo vẫn chưa hiểu rõ, vừa nhận được thư ta đã lập tức sai người truyền cho Vương gia, nhưng sợ rằng Vương gia mải thể nghiệm và quan sát dân tình, thân ở nơi xa xôi, cho dù hữu tâm, cũng khó lập tức về ngay, thỉnh Ngụy vương thứ tội.” Dứt lời, hắn đặt hai tay lên, quỳ sát trên đất vàng.

Hiên Viên Hoàn cười lạnh, nói: “Vậy đành thôi, bản vương mang hoàng mệnh trên người, chưa truyền được ý chỉ tuyệt không vào thành, không thấy Túc vương, tuyệt không truyền chỉ, ta nghĩ tứ đệ đang chạy nhanh về rồi, chắc cũng không lâu đâu, chúng ta cứ đợi như thế này đi.”

Gã không miễn lễ, không miễn tội, Triệu Hủ cũng không tiện đứng dậy, nên không thể làm gì khác hơn là bảo trì tư thế quỳ trên mặt đất.

Người đi theo câm như hến, sững sờ tại chỗ.

Thẩm Mịch phải trái băn khoăn một vòng, mọi người đều không dám nhiều lời, cũng dồn dập quỳ xuống.

Lúc này chính là thời điểm khô nóng, ai nấy đều đổ mồ hôi hột như mưa rơi xuống đất.

Triệu Hủ một bên quỳ, một bên thầm cố sức mắng Hiên Viên Hối —— sớm không đi muộn không đi, cố tình đi lúc này. Đến bây giờ còn chưa về, ám vệ tuy được dạy tốt, nhưng không phải là tự mình dạy, Hiên Viên Hoàn cũng hiểu bí mật cung đình, nếu ám vệ này để lộ chân tướng, vậy thì Túc vương quý phủ tất cả lập tức máu chảy thành sông.

Nếu như y không về nhanh, mọi người phải quỳ đến địa lão thiên hoang.

Nếu như ‘y’ về, trong nháy mắt mọi người đầu rơi xuống đất.

Thoáng qua một canh giờ, Ngụy vương ngồi trong xa giá, hiển nhiên có người chuẩn bị băng mát, thậm chí gọi cả đào hát phòng trà đi xướng xuyên tạc, biết bao thích ý.

Túc vương phủ, lại không thoải mái như vậy.

Mặt trời chói chang, mọi người mặc triều phục dày nặng quỳ, rất nhiều quan lại tuổi già sức yếu thậm chí đã bất tỉnh, bị người nhấc đi.

Hiển nhiên hai đầu gối Triệu Hủ đã tê dại, nhưng vẫn cố giữ thẳng sống lưng đang dần đau nhức, chỉ sợ quỳ thêm nửa canh giờ là không thể chống đỡ nổi.

“Ái chà, nếu cái giá của Túc vương to như thế.” Hiên Viên Hoàn nhàn nhã nói: “Bản vương nên về Lương Châu trước, dâng thư triều đình, đợi Túc vương rảnh rỗi, lại đến đây tuyên chỉ sau.”

Vừa nghe lời ấy, Triệu Hủ choáng váng, trời đất quay cuồng.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói: phiên vương không thể tùy ý ly phiên mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi