ĐỢI NĂM NÀO

Túc Châu trên dưới hoà hợp êm thấm, Vạn Lý Trường An cũng là vui vẻ.

Mỹ nhân của Hiên Viên Hân sinh cho hắn con gái, mặc dù không phải hoàng tử, cũng coi là vì Hiên Viên thị khai chi tán diệp, vì vậy Hiên Viên Hân vui mừng, hạ lệnh cả nước trên dưới khắp chốn ăn mừng miễn nửa năm thuế, trừ Túc Châu.

Lần này, tân đế không thèm che giấu sự khắt khe đối với Túc Châu nữa, mọi người đều biết.

“Hắn vui mừng là phải, hắn mà sinh con trai, chỉ sợ ngày hắn chết cũng không xa.” Hiên Viên Hối nghe việc này, cũng không vì Tam hoàng huynh có tin mừng thiên kim mà vui, cũng không phải vì Túc Châu mà xúc động phẫn nộ, trên thực tế cũng không gây ra mưa gió gì.

Triệu Hủ nhíu mày: “Chỉ là Đặng đảng gần đây có hành động rất lớn, ta hoài nghi, bọn họ sợ là không nhịn được bao lâu nữa.”

Chính tiết trùng dương, Túc vương phủ làm bánh hoa cúc, Hiên Viên Hối ăn hết miếng này tới miếng khác, đảo mắt đã ăn hơn nửa bát.

“Thủ Ninh, phân phó, miễn bữa tối hôm nay của Vương gia.”

Hiên Viên Hối vô tội trợn mắt lên, nuốt câu “Vì sao” trở về.

Triệu Hủ lấy vài công báo ra, việc thay máu trong triều còn chưa kết thúc, Hiên Viên Hân tựa hồ là nếm trải thành quen, biết cảm giác ngon ngọt khi nắm quyền sinh quyền sát, quyết định ra tay với sùng tín nội thị của Đặng thái hậu nhất là quyền hoạn Hầu Hổ, miễn chức quan của gã, cho gã về nhà dưỡng lão.

Trong mắt Túc vương phu phu, loạn trong triều như ngũ vị tạp trần. Với Hiên Viên Hối mà nói, việc làm hoa mắt ù tai của tân đế càng làm nổi bật lên sự nhẫn nhục, trí dũng song toàn của tiên đế, còn đối với Triệu Hủ mà nói, chỉ mang ý nghĩa đại loạn tới gần.

“Nếu như ngươi là Đặng Diễn, ngươi có gấp không?” Triệu Hủ nhấc một miếng bánh hoa cúc, suy tư.

Hiên Viên Hối học hắn nheo mắt lại: “Lão năm nay bảy mươi hai tuổi, nếu như không có động tác, e sợ thật chỉ có thể truy phong (phong chức sau khi chết).”

“Đặng Tường và Đặng Cao cũng không biết có dự định gì.”

Hiên Viên Hối bỗng nhiên bóp nát bánh ngọt trong tay, lạnh lùng nói: “Ta ngược lại thật muốn nhìn một chút “Thái, tổ” Đặng Diễn này có thể toàn thây hay không!”

Sự thực chứng minh, ngày đến chẳng quá muộn.

Ngày mùng 1 tháng 10 đại triều, Hoàng đế vốn nên tiếp nhận quần thần triêu bái vẫn chưa xuất hiện, ngược lại là thái sư Đặng Diễn lúc trước cáo bệnh, Tuyên quận vương Phiêu Kị Đại tướng quân Đặng Tường, phụ quốc công Đặng Cao cũng xuất hiện. Sau đó nữa, trong triều trên dưới có thêm rất nhiều khuôn mặt mới.

Phò mã Thôi Tĩnh Hốt lần thứ hai lên chức Thị Lang Trung thư tỉnh, vị con cháu thế gia mới có hai mươi mốt tuổi này trở thành ngự sử đại phu trẻ nhất trong lịch sử Khải triều.

Thời điểm nghe được chuyện này, Triệu Hủ vốn cho là tâm hắn sẽ chua xót căm ghét, không nghĩ tới lại hoàn toàn điềm nhiên, dường như không liên quan gì tới mình.

Hiên Viên Hối ngược lại khá là căm giận, nói Thôi Tĩnh Hốt không đáng giá một đồng: “Có tài vô đức, sớm muộn gieo vạ thiên hạ. Đừng nói hai mươi mốt tuổi làm thị lang trung thư tỉnh, cho dù hắn có làm thượng thư lệnh, ngày khác cũng là để tiếng xấu muôn đời, vạn người phỉ nhổ.”

Thấy Triệu Hủ mặt không cảm xúc, Hiên Viên Hối còn tưởng rằng hắn khổ sở, tiếp tục trấn an: “Đặng đảng cũng thực là hẹp hòi, nếu như đổi thành ta, ngươi yên tâm, ta nhất định song phong cho ngươi…”

Đang nói bỗng bị kẹt, phong Triệu Hủ cái gì đây… Quốc công chắc chắn không đủ, chưa cần nói tới hầu, quận vương? Đây chẳng phải là cùng tước vị với tiểu nhân Đặng Tường, huống chi còn có tự vương, thân vương đè đầu.

Nếu là thân vương thì sao? Nhưng Hiên Viên thị tổ huấn, không họ Hiên Viên không được phong thân vương, cũng không thể phá tổ chế đi?

Hiên Viên Hối khó khăn phát hiện, quả thực phong gì cho Triệu Hủ cũng như không.

“Phong cái gì?” Triệu Hủ tự tiếu phi tiếu nhìn y.

Hiên Viên Hối cắn răng: “Không quản tương lai thế nào, ta là chính, ngươi là phó!”

Triệu Hủ cúi đầu cười cười: “Còn xa, hà tất phải nhắc tới? Thành thật mà nói, ta hoàn toàn không có sở cầu, chỉ cầu ngươi bình an khỏe mạnh, ta cũng đủ hài lòng.”

Ngươi bình an khỏe mạnh, ta tự do tự tại.

Nhân sinh như ý, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.

Nhưng tình thế đã tiến một bước mất khống chế khiến cho thiên hạ chấn động, ngay cả Triệu Hủ trong lòng đã sớm có chuẩn bị cũng phải ngạc nhiên.

Hoàng đế bị trúng gió, đã không thể đi lại, trước mắt phụ chính đại thần Đặng Diễn được tiên đế “lựa chọn” sẽ tạm thay người làm nhiếp chính.

Liễu Binh lúc trước bị miễn chức rời khỏi Trung thư tỉnh nay quay đầu trở lại, không chỉ làm lại vị trí cũ trong Trung thư tỉnh mà còn có thêm tước vị quận công, cứ như vậy, Hà Đông Liễu thị trở thành Sĩ tộc đứng đầu ngang hàng với Dĩnh Xuyên Triệu thị.

Bởi vậy, dụng tâm của Đặng Tường hiện ra rất rõ ràng —— không quan tâm ngươi xuất thân hạ phẩm hàn môn hay là thế gia hoa tộc, dù cho ngươi có ở ngôi cửu ngũ, Thiên Khải triều này đều là thuận Đặng thị thì phồn vinh, nghịch Đặng thị thì hỏng, chặn Đặng thị thì chết!

Đặng thị lộ ra kế hoạch, thế tới khó đỡ, đối với Túc vương phủ mà nói lại là tin tốt hiếm thấy, ít nhất bây giờ tâm của Đặng Diễn thiên hạ đều biết, không phải là loạn thần tặc tử hay sao?

Nhận được tin tức Triệu Hủ lập tức truyền lời tới tất cả thống lĩnh Bạch Nhật xã —— yên lặng xem biến đổi, không được vọng động.

Đồng thời Túc vương lệnh các lục sự lúc trước triều đình phái hạ về kinh, dâng lên dược liệu quý báu, không chỉ vậy Túc vương phủ nghèo khó còn dùng hết nhân lực tìm tới mười đóa Thiên Sơn tuyết liên vô cùng quý giá.

Bên trong thâm cung Độc Cô Quý Thái Phi cũng đem dâng của báu cất giấu nhiều năm, còn tự đến chùa Báo Ân vì hoàng đế cầu phúc, đôi mẹ con nuôi này ngược lại là có chí biểu diễn tôn gia đình Thiên gia mẹ hiền con hiếu, huynh hữu đệ cung lên hoàn hảo.

Sau khi Hiên Viên Hân đăng cơ, Độc Cô thị nằm trong tay Đặng thị nguyên khí đại thương đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, thậm chí đến nông nỗi chẳng còn ai để dùng trong triều, hai tước vị lúc trước tổ tiên lưu lại —— Lũng Quốc công bị hạ xuống Lũng Tây hầu, Gia Vũ hầu được thế tập từ thời khai quốc thì trực tiếp bị trừ tước, đệ đệ duy nhất của Độc Cô Quý Thái Phi thì ốm chết trên đường đày tới Lĩnh Nam.

Dù là ai cũng không nghĩ ra, ba quốc công già có thâm niên nhất, vị thứ cao nhất, nhà ngoại của một đời thánh quân thế tổ hoàng đế có thể lưu lạc tới chốn như vậy.

Trượng phu tiên đế băng hà, con trai độc nhất Phần vương tráng niên mất sớm, bỏ lại Độc Cô Quý Thái Phi một mình tại cõi đời này, cũng không biết bà đã điều đình với Đặng thái hậu như thế nào, mà vẫn như cũ mạnh khỏe không việc gì, thậm chí còn có thể vì con trai nuôi mà đuổi tai tị nạn, che mưa tránh gió.

Đầu xuân, mặc cho Hiên Viên Hân đã không thể nói, không có sức đi lại, Đặng thái hậu vẫn chỉ lệnh hoàng hậu vì hắn lo liệu chọn lựa, vì để xung hỉ cho hoàng đế, bốn nữ tử đương tuổi xuân khóc hết nước mắt tạm biệt người nhà, chung thân mai táng trong thâm cung tối tăm không thấy mặt trời. Đặng thái hậu hiền từ vô hạn, không chỉ thu xếp cho hoàng đế tự mình nuôi dưỡng, mà còn không quên Hiên Viên Hối ở Túc Châu xa xôi, muốn gửi một hai người dễ sinh dưỡng cho Túc vương khai chi tán diệp.

Ai ngờ lại gặp một cái khớp, Độc Cô Quý Thái Phi bị bệnh mê mê man man, sau khi tỉnh dậy càng một mực chắc chắn tiên đế báo mộng, nói là Túc vương phải tiếp tục giữ giới giữ đạo hiếu, ngàn vạn không thể gần nữ sắc.

Độc Cô Quý Thái Phi là dưỡng mẫu đường đường chính chính của Hiên Viên Hối, Đặng thái hậu dù có hận nữa cũng đành phải thôi.

Nghe được việc này Triệu Hủ cười lạnh một tiếng, suốt đêm viết mấy phong mật thư.

Thật cho là Túc vương phi này không quản việc hậu viện, mặc cho ‘mẹ chồng” bắt bí?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi