ĐỢI NĂM NÀO

Ngày mười bốn tháng tám, Triệu Hủ và Hiên Viên Hối ở trong viện hóng mát, Bạch Tô sai sử hạ nhân chuẩn bị sẵn sàng cho gia yến Trung thu của vương phủ vào ngày mai.

“Ngươi nói năm nay có cung yến không?” Hiên Viên Hối hờ hững hỏi.

Triệu Hủ suy nghĩ một chút: “Theo lý hẳn là có, nhưng gần đây thời cuộc rối loạn, Đặng thái hậu còn có hứng thú này hay không, cũng khó biết.”

Hiên Viên Hối ung dung nói: “Không chỉ sẽ có, hơn nữa nhất định sẽ làm lớn!”

Triệu Hủ nhíu mày: “Thế nào, điện hạ có đã an bài?”

“Liên lụy Vương phi nhiều năm rời xa người nhà như vậy, Trung thu cũng phải ở đây cùng ta chịu khổ.” Hiên Viên Hối bưng chén rượu lên: “Đáng tiếc bản vương chỉ là đứa trẻ vừa nghèo vừa vô dụng, đưa không nổi kim ngân ngọc thạch, đồ cổ tranh chữ, không thể làm gì khác hơn là biên một tuồng kịch cho Vương phi, tạm thay quà tặng trong ngày lễ, Vương phi sẽ không ghét bỏ chứ.”

“Ồ?”

Trên đầu trăng sáng chưa tròn đầy, Hiên Viên Hối đứng dậy, ngón tay như câu ánh trăng: “Phi tận tộc thị, thiên hạ bất an.”

Triệu Hủ nheo mắt, trong nháy mắt ánh trăng trắng bạc như dòng máu tươi, dính trên đầu ngón tay trắng nõn của y, làm người ta kinh ngạc.

Trung thu cung yến, quy cách chỉ đứng sau tết nguyên tiêu.

Ở trong kinh, chư vương, công hầu, quan to tam phẩm tứ phẩm trở lên đều cáo mệnh thừa ân dự thính.

Toàn bộ hơn bốn trăm gian phòng hành lang uốn khúc đều được đốt nến, lửa Hồng Liên ôm lấy minh nguyệt, nước ao mờ ảo như Bồng Lai tiên cảnh, đẹp không tả xiết.

Cung nữ mặc gấm vóc cầm theo đủ loại đèn lồng đi tới đi lui, nhạc phường không biết mệt mỏi cổ sắt thổi sênh, vũ cơ ôn nhu kiều diễm chân trần nhảy nghê thường vũ y…

“Nghiêu Thuấn chi trị cùng lắm cũng chỉ đến như thế này mà thôi?” Hách Liên Đàm nịnh nọt nói: “Thịnh thế cỡ này, trước chính là công lao của Thái hoàng thái hậu phượng nghi thiên hạ.”

Mọi người dồn dập phụ họa: “Đúng vậy.”

“Lại thêm công lao của Tấn quốc công, Tuyên quận vương, Phụ quốc công giúp đỡ!”

Cũng không biết là ai mở đầu, trong lúc nhất thời âm thanh ca công tụng đức liên miên không dứt, Đặng thái hậu thấy nhà mẹ đẻ quyền thế lừng lẫy, trong lòng cũng đắc ý, nhìn về phía Lý hoàng hậu bên cạnh nói: “Hôm nay hoàng đế thế nào, ngươi cũng không đi cùng hắn?”

Nhà mẹ Lý hoàng hậu tuy rằng thanh quý, nhưng không quyền không có thế, được tuyển chọn cũng là vì nghe lời hiểu chuyện không nổi lên được sóng gió, giờ khắc này cực kỳ đơn thuần mà ngồi xuống, thấy thái hậu hỏi, mới cẩn thận trả lời: “Hồi lời của mẫu hậu, hôm nay bệ hạ đã ổn, đã có thể ngồi xuống trò chuyện, hắn đã bảo Triệu quý phi ở bên hầu hạ, để nhi thần thay hắn đến đây tận hiếu trước mẫu hậu.”

“Hoàng đế đã ổn?” Đặng thái hậu hiền hoà cười nói, nụ cười kia chẳng chạm tới đáy mắt: “Đây chính là việc vui hiếm thấy, nên khắp chốn mừng vui.”

Hiên Viên Hoàn ở một bên ngồi dựa vào Bạch hổ, mấy năm gần đây hắn tiến cung đều mang súc sinh kia, có lẽ là khi còn bé Bạch hổ thật đáng yêu, lớn lên thì ngoan ngoãn vô cùng, Đặng thái hậu cho người qua trách cứ mấy lần, thấy Hiên Viên Hoàn vẫn làm theo ý mình, không thể làm gì khác hơn là bắt hắn đeo cho con hổ một cái tròng như tròng ngựa, niêm phong răng nhọn của nó, cũng đành thôi.

Giờ khắc này Bạch hổ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất ngủ say, thỉnh thoảng còn ngáp một cái, rất là ngây thơ đáng yêu.

Thời điểm nâng cốc chúc mừng, Hiên Viên Hoàn đầu tiên là kính thái hậu, sau đi kính Đặng Diễn.

“Kính chúc ngoại tổ phụ tùng hạc…”

Hắn còn chưa nói xong, chợt cảm thấy một cơn gió vụt qua, Bạch hổ kia nhào thẳng tới phía Đặng Kinh Lôi, mặc cho bị tròng miệng không có cách nào cắn táp được thì lợi trảo của mãnh thú cũng đủ để xé thân xác phàm thành mảnh nhỏ.

Biến cố nảy sinh, mọi người còn sững sờ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Bạch hổ đã tìm được cách cắt đứt yết hầu Đặng Kinh Lôi, người kia mở to hai mắt, chưa kịp giãy dụa đã tắt thở.

Phản ứng đầu tiên chính là Hiếu Huệ trưởng công chúa, chỉ thấy nàng nâng bụng dưới đã hơi nhô ra, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, cuối cùng con mắt đảo một vòng, trực tiếp ngã. Thôi Tĩnh Hốt bên cạnh đỡ nàng vào trong ngực, sầu lo không thôi, không có ai lưu ý đến khóe miệng hắn cong một vệt châm biếm.

Duy nhất được mang bội kiếm tiến cung Đặng Tường cũng đứng lên không nổi, sững sờ nhìn thi thể Đặng Kinh Lôi. Đặng Phúc Vũ vội rút bội kiếm của Đặng Tường đánh tới, Hiên Viên Hoàn không có quyền mang kiếm vào triều, chỉ có thể đỡ trái hở phải, không có sức đánh trả, nhưng vào lúc này, Bạch hổ còn ngại chưa đủ phiền, tung người nhảy tới trước thân Hiên Viên Hoàn, lớn tiếng rít gào muốn hộ chủ.

“Ngụy vương, lão phu đối xử với ngươi như thế nào?” Đặng Tường vừa mất con giờ khắc này hai mắt đỏ đậm như ác quỷ, không còn một thân phong độ.

Hiên Viên Hoàn mặt vô cùng trắng bệch giải thích: “Tuyên vương, thúc, ta và biểu huynh quen biết từ nhỏ, đối với hắn xưa nay kính trọng, làm sao có thể hạ ngoan thủ với hắn?”

“Phúc Vũ, sững sờ làm gì? Còn không trừ khử súc sinh kia?” Đặng Tường gào thét.

Đặng thái hậu cũng mở miệng: “Người đến, không mau bắt Ngụy vương!”

Hiên Viên Hoàn lúc này đã tỉnh táo lại, chợt chú ý tới, trên chỗ ngồi của Đặng Kinh Lôi chính là tấm da hổ ngày trước Hiên Viên Hối tặng hắn… Hơi suy nghĩ, đã thấy được chìa khóa, trong lòng nghĩ: “Hỏng, Hiên Viên Hối hại ta!”

Không biết từ đâu mà đến, cung thủ đã chỉnh tề đứng trước người Đặng thái hậu, chẳng biết lúc nào, dưới thềm ngọc chỉ còn lại Hiên Viên Hoàn và Bạch hổ.

Bạch hổ vẫn trầm giọng gầm thét che trước người Hiên Viên Hoàn, hồn nhiên không biết đã chọc một bao đầy tai họa cho chủ nhân của chính mình.

Hiên Viên Hoàn cười thảm thành tiếng, nhìn quanh một vòng, qua thời gian uống cạn chén trà, những người trước nay vẫn là mẹ cả, cữu cữu, huynh đệ của hắn hiện tại đã thành tử địch không chết không thôi.

“Bạch hổ này là ta nuôi dưỡng, tội này ta trốn không xong.” Hiên Viên Hoàn khản cổ hô lớn: “Nhưng ta còn muốn hỏi một câu, ngoại công, có phải là ngươi tưởng soán vị?”

“Hoàn toàn là nói bậy!” Đặng Diễn đến cùng đã có tuổi, quả thực suýt ngất đi.

Hiên Viên Hoàn cúi đầu, trong lúc hoảng hốt nhớ lại khi còn bé lúc ở Sùng Văn quán, phụ hoàng vẫn còn, hoàng đế vẫn là Thái tử, Hiên Viên Hối cũng chưa đi Túc Châu, khi đó phụ hoàng từng hỏi bọn họ một vấn đề: “Nếu có ngày hai nước giao chiến, các ngươi sơn cùng thủy tận, lui một bước thì có thể sống chui nhủi trên thế gian, bình an đến cuối đời; không lui thì có lẽ hài cốt cũng không còn, mở một con đường máu xông lên, các ngươi chọn thế nào?”

Lúc đó Thái tử làm bộ nói: “Ta làm chủ một nước, tự nhiên không thể vì chính mình cân nhắc, cũng phải kiêng kỵ dân chúng trong thành, e rằng ta sẽ chọn hoà đàm.”

Hiên Viên Hối tuổi còn nhỏ lại cực kì lanh lợi: “Giữ đất mất người, người đất đều mất; giữ người mất đất, người đất đều được. Vậy vì sao ta không mang theo bách tính chạy trốn?”

Lúc đó chính mình đáp thế nào?

Hiên Viên Hoàn cười hơi quái dị, lấy chìa khóa từ trong tay áo ra, mở tròng cho Bạch hổ, vỗ vỗ nó: “Ta với ngươi cũng là nghiệt duyên, bây giờ ta không sống nổi, ngươi có thể trốn thì trốn đi.”

Bạch hổ quay đầu lại liếc hắn, cọ cọ tay hắn, lập tức gào thét một tiếng, chạy vọt về phía quân lính.

Hiên Viên Hoàn cười cười, hướng về phía trước, mặc cho mưa tên rơi trên người mình.

Môi hắn ngập ngừng nói, không biết đúng hay không đang trả lời phụ thân đã hơi mơ hồ trong trí nhớ.

Hắn nói: “Thà chết không lùi!”

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói: người sắp chết lời nói cũng thiện, Hiên Viên Hoàn cuối cùng cũng không thể nói là tìm thấy lương tâm, chỉ là xé nát mặt mũi, thời điểm chắc chắn phải chết rốt cuộc có chút Hiên Viên gia huyết tính, nhớ lại hắn thấy có lỗi với cha, đáng tiếc đến quá đã muộn, kế hoàng đế, Phần vương,  thái hoàng thái hậu chi hậu đích đệ tứ phân tiện đương manh bất manh Ngụy vương hòa Bạch hổ giá đối tây bì (đủ) (chịu không hiểu)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi