ĐỢI NĂM NÀO

Triệu Hủ bình tĩnh ở trong lều bồi dưỡng đủ năm ngày, trong lúc Triệu Khôi đến thăm đưa cho hắn hai phong tin của Thẩm Mịch.

Thẩm Mịch xuất thân Bạch Nhật xã, nhưng thành tựu suốt đời đều đạt được ở Túc Châu, huống chi Triệu Khôi vẫn là con rể tương lai của ông, bởi vậy giữa Triệu Hủ và Bạch Nhật xã lựa chọn như thế nào, căn bản không phải nan đề.

Trong thư nói mấy ngày nay Hiên Viên Hối để Tôn Hống thay y về Túc, đồng thời tìm Chỉ Cức, thanh tẩy quan trường Túc Châu một lần nữa, phàm là có nền móng Bạch Nhật xã hay là người cũ của Hiên Viên Hoàn xin vào, toàn bộ đều nhất nhất tra rõ. Nghe nói lần này Túc vương lòng dạ độc ác, quan chức Bạch Nhật xã tại Túc Châu miễn cưỡng ít đi ba phần mười; lại nghe nói bệnh đa nghi của Túc vương nổi lên, tại mỗi quận mỗi huyện, trong quân mỗi một trăm phu mỗi một nghìn người đều sắp xếp thân binh của mình, không dám tiếp tục thoải mãi với lại trị nữa.

Việc Triệu Hủ trúng độc vẫn không công khai, Thái phi cũng chưa biết, mỗi ngày đều ở Phật đường ăn chay niệm phật. Mấy ngày trước đây sứ của Hiên Viên Hối trở về, từng đi Phật đường hỏi ý, Thái phi ngày đó bỏ ra hai canh giờ viết một phong thư dài, từ ngày ấy về sau càng thêm ít giao du với bên ngoài, ngay cả đi ngủ cũng là ở trong phật đường, chưa từng ra một bước.

Triệu Hủ đương nhiên sẽ không khờ dại cho là Thái phi thành tâm ăn năn, nhưng hắn cũng biết, dùng sự thông minh của Thái phi, chuyện lần này là lấy có làm không, nếu như có thể thành sự, tự nhiên khứ trừ một đại họa tâm phúc ngày sau, nếu như không thành, dù sao cũng không có nhược điểm thật sự.

Bạch Nhật xã bị thanh tẩy đối với bà mà nói cố nhiên đáng tiếc, nhưng bà căn bản còn phải dựa vào Hiên Viên Hối, niệm ân tình nuôi dưỡng và nhiều lần trông nom, Hiên Viên Hối không thể xé rách thể diện.

“Cho nên.” Triệu Hủ lạnh lùng nói: “Ta bình sinh không thích nhất, chính là phụ nữ thông minh lòng dạ độc ác.”

(thế nhưng thích đàn ông thông minh thủ đoạn ngoan tuyệt?._.)

Triệu Khôi than thở: “May mắn Bạch Nhật xã ở trong quân cũng không có bao nhiêu thế lực, nghe nói bên Trường An, có mấy cựu thần Bạch Nhật xã đã ngồi không yên, sợ là dễ ly tâm với Vương gia.”

“Cũ không đi mới không tới, Hiên Viên Hối cũng không phải chủ cả thiên hạ như Viêm Hoàng Phục Hy, làm sao có thể làm cho cả thiên hạ cúi đầu xưng thần không sót một người?” Triệu Hủ thản nhiên uống thuốc, lại nói: “Đặng Quan Tinh xác thực chết thật rồi? Bộ hạ cũ của hắn bị Đặng Phúc Vũ hợp nhất?”

“Chính vậy, nghe nói tin tức truyền tới tai Đặng Cao, ông ta ngất xỉu tại chỗ.”

Triệu Hủ bình thản nói: “Lão niên mất tử, ông ta cũng là đáng thương.”

“Đường huynh, ta có một chuyện không rõ.” Triệu Khôi châm chước nói: “Rõ ràng ngươi có thể tránh qua, vì sao lại muốn vạch rõ chuyện vào lúc này, thậm chí không tiếc đặt mình vào nguy hiểm?”

Triệu Hủ than thở: “Vương gia sẽ không hỏi ngươi vấn đề ngu xuẩn này. Thôi được, ta chỉ hỏi ngươi, giả sử lần này không làm khó, nếu vào đúng thời điểm chiến sự đang khí thế hừng hực, Bạch Nhật xã Bảo Hoàng đảng huân quý nháo đến chúng ta, cuối cùng tiện nghi sẽ là ai?”

“Đặng đảng.”

“Không sai, vậy coi như hỏng đại sự của Vương gia. Lần này bọn họ thiếu nợ Triệu Thập Cửu ta, ngày sau nếu như có gì không vừa ý, vì hôm nay đuối lý, bọn họ chú định không chiếm được thượng phong.”

Triệu Khôi muốn nói lại thôi.

“Sao phải ấp a ấp úng, Thẩm Mịch cùng ngươi nói cái gì?” Triệu Hủ nhìn hắn tựa như cười mà không phải cười.

Triệu Khôi chỉ cảm thấy cặp mắt sắc bén kia vẫn luôn nhìn thấu, không nhịn được trong lòng run lên: “Tư Mã nói… Hắn nói động tác này của Vương phi mặc dù khiến Vương gia cùng Thái phi ly tâm, tuy nhiên cũng khiến Vương gia không vui, cuối cùng khó tránh khỏi tổn thương hòa khí nhị vị điện hạ.”

Triệu Hủ lắc đầu cười cười: “Hắn ngược lại là quan tâm nhiều, nhưng hắn sao lại không biết, ta và Vương gia vốn cũng không phải là một lòng, bây giờ miễn cưỡng gắn bó, cùng lắm qua mấy năm có một chút tình cảm, chờ lúc tình cảm hao tổn xong, thiên hạ sợ cũng đã định rồi.”

Lời này thực sự không rõ, Triệu Khôi nghe không vào: “Sự tình chưa chắc sẽ đến cái mức kia, nếu như mọi người cùng lui một bước? Sĩ tộc chúng ta không cầu thiên thu trăm đời tôn vinh phú quý, hắn cho chúng ta lưu chút thể diện truyền thừa, tường an vô sự không phải là đủ rồi?”

“Không cầu thiên thu trăm đời tôn vinh phú quý?” Triệu Hủ cười khổ: “Vậy ta với ngươi từ Trường An đế kinh phồn hoa như gấm tới đất biên tái hoang vu lạnh lẽo làm gì? Thế gia tử như Bùi Tuyển, Trịnh Uyên Chi sao không ở trong nhà tránh hoạ chiến tranh, mà phải buông tha phong hoa tuyết nguyệt, lao tới lang yên phong hỏa? Huống hồ có một số việc, dù cho chúng ta lùi lại lùi nữa, người khác sợ vẫn là được voi đòi tiên, ngươi phải biết, người ta từng bước ép sát chúng ta, cũng không phải là vì thiên hạ, người ta muốn chính là thay vào đó! Ngươi thật cho là, Sĩ tộc nhường ra đặc quyền thổ địa của mình, cuối cùng tất cả đều quy về tay thiên tử sao? Còn không phải là phân tới tay cừu nhân của chúng ta! Không nói những cái khác, ngươi dám nói Độc Cô thị chính là trung trực thuần thần, một chút cũng không có suy tính riêng không? Chắc chắn chân trước Dĩnh Xuyên Triệu thị sụp đổ, chân sau bọn họ lập tức chiếm đất đai của chúng ta, đoạt người của chúng ta!”

“Làm sao đến mức này, làm sao đến bậc này!” Triệu Khôi nghe xong hoảng loạn: “Vương gia lẽ nào có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Triệu Hủ cười lạnh lùng: “Thứ Đặng thị lưu lại, cũng đủ cho Kim Thành vương, Lang Gia vương cùng nhóm tôn thất Hiên Viên thị phân chia bớt, ngoại trừ nhất định phải phong công thần, còn có Độc Cô thị Bảo Hoàng đảng cần động viên, trừ phi lần này Sĩ tộc lập xuống công lao lớn nhất, nếu không đừng nói một chén canh, một miếng thịt cũng không được chia, còn nếu là đứng sai đội, theo sai người, người đầu tiên hiếp đáp chính là bọn họ. Lần này ta mời các Sĩ tộc giúp đỡ, cũng không phải là để cho bọn họ lập công, mà là để cho bọn họ tự vệ! Không tin ngày sau ngươi xem, sau trận chiến này, Hà Đông Liễu thị nguy ngập! Cả Thanh Hà, Bác Lăng Thôi thị bàng quan, ta thấy bọn họ cũng tự thân khó bảo toàn.”

Triệu Khôi nghe được lạnh cả lưng, hít sâu một hơi: “Bên Tam bá u mê không tỉnh, cũng không biết sau đó sẽ có kết cục thế nào.”

“Cũng không có liên quan gì với ta, con cháu dòng họ chúng ta biết bao chi chúng, ta không quản hết được.” Triệu Hủ lãnh đạm thêm trầm hương vào lư hương: “Ngươi lại đi, buổi chiều gọi mấy người Bùi Tuyển, Trịnh Uyên Chi đến đây.”

Cùng mấy người Bùi Trịnh mưu tính xong đã gần đến giờ tý, Triệu Hủ khốn đốn bất kham, nằm ngủ trên bàn.

Chưa qua bao lâu, bỗng cảm thấy có người tới gần, hắn cũng không mở mắt, chỉ gật đầu ra hiệu.

Người kia ở bên cạnh hắn luẩn quẩn một vòng, vẫn chưa mở miệng, Triệu Hủ còn không kịp kinh ngạc, chợt một trận choáng váng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hiên Viên Hối ôm ngang mình lên, mặt đầy bỡn cợt.

Triệu Hủ cảm thấy bất đắc dĩ: “Vương gia không ngủ?”

“Không ai thị tẩm, làm sao ngủ được?” Hiên Viên Hối có chút mất công tốn sức đặt hắn nằm ngang trên giường, tự bỏ giầy, nằm xuống bên cạnh hắn.

Cơn buồn ngủ của Triệu Hủ chậm rãi tản đi, trầm giọng nói: “Vương gia đây là muốn chia binh?”

Hiên Viên Hối cười khổ: “Đã biết cái gì cũng không gạt được ngươi, không sai, ngày mai ta sẽ dẫn Hồ binh luyện ở Nhã Lỗ Khắc đi đầu.”

Quân đội lúc trước thao luyện tại Nhã Lỗ Khắc đều là kỵ binh nặng cùng cung, nỏ binh, Hiên Viên Hối mang theo bọn họ xuất chinh, tuyệt đối không phải đối phó cha con Đặng Cao, xem ra là y chuẩn bị đối đầu với trực diện chủ lực triều đình.

“Nếu như thế, ngươi vạn sự cẩn thận.” Triệu Hủ xoay người, yên lặng nhìn y, không nhịn được đưa tay sờ mò hai má của y.

Hiên Viên Hối run lên, thần sắc giờ vờ hớn hở trên mặt nhạt đi, từng tia từng sợi âm u dâng đến: “Sắp biệt ly rồi, không bằng chúng ta giống như ngày trước, trò chuyện cùng nhau?”

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: các ngươi thật cảm thấy có ngược?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi