ĐỢI NĂM NÀO

Quốc sư tiến vào trị liệu cho Triệu Hủ, Hiên Viên Hối ngồi đỡ trán, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói với Toan Nghê: “Ta quyết ý cùng hành quân với Vương phi.”

Triệu Hủ lần này hung hiểm như vậy, Hiên Viên Hối không dám tiếp tục thả hắn một mình mạo hiểm, Toan Nghê cũng hiểu, lại nói: “Dân Châu mặc dù đã được bảo vệ, nhưng trung quân lần này tổn hại nặng nề, Vương gia sẵn sàng xử lý như thế nào.”

“Năm nay chinh chiến tới chỗ nào, tiện tuyển quân chỗ đó, nguồn mộ lính không là vấn đề.” Hiên Viên Hối sửa lại vạt áo: “Toan Nghê, ngươi có nhớ ngày chúng ta vừa tới Túc Châu, ta trẻ người non dạ, đã từng có lần định dùng vỏ kiếm quất ngươi, bị Vương phi ngăn cản?”

Y nhắc lại như thế, mặt Toan Nghê cũng lộ ra chút hồi tưởng xa xăm: “Sau đó Vương gia cùng Vương phi phóng ngựa chạy đi, lại mua bảo đao Tây Vực thưởng thuộc hạ, ơn tri ngộ của nhị vị điện hạ, thuộc hạ không một ngày dám quên.”

“Lúc đó ta từng cùng Vương phi uống máu ăn thề, vừa rồi ta dùng chính là thanh chủy thủ ngày đó, ngươi nói đây có phải là thiên ý?”

Y nói lời này, Toan Nghê mới đầu không rõ vì sao, sau khi y nói xong thoáng chốc đã hiểu, quỳ một chân trên đất nói: “Thuộc hạ nguyện vì vương gia máu chảy đầu rơi, vạn tử không chối từ!”

Hiên Viên Hối giương mắt nhìn hắn: “Ngươi cùng ta nhiều năm như vậy, vì ta sinh tử, mà ngay cả dòng họ cũng không có, họ Hiên Viên quá mức quý trọng, ta không tiện ban thưởng cho ngươi…”

Y trầm ngâm nửa ngày, nhẹ giọng nói: “Không bằng ngươi mang họ Túc đi, Túc Trữ Ân.”

Toan Nghê mừng đến phát khóc, quỳ rạp dưới đất.

Hiên Viên Hối đứng dậy, đè bả vai của hắn: “Bên Dân Châu này giao cho ngươi, còn Sơn Nam Đạo sẽ theo Trương Nhân Bảo đi, nếu Vương phi tin trong gã, gã sẽ không sinh phản tâm, nếu như sau này gã được phân công khác, ngươi đành coi chừng Sơn Nam Đạo một ít, ngươi hiểu ý của ta?”

“Thuộc hạ rõ ràng!” Toan Nghê, cũng chính là Túc Trữ Ân quả quyết nói.

Hiên Viên Hối quét mắt qua Triệu Hủ trong màn: “Thủ Ninh ta chưa mang đến, ngươi bảo bọn họ chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa trai giới.”

Lúc Quốc sư đi ra, chỉ thấy Hiên Viên Hối đang quỳ gối trước một tượng phật, cũng không giống như đang tụng kinh.

“Vương gia.”

Hiên Viên Hối mở hai mắt: “Ta xưa nay không tin quỷ thần, không biết hôm nay lâm thời ôm chân phật, liệu có kịp.”

Quốc sư ngồi xuống bên cạnh y, thản nhiên nói: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi đã chuyển nguy thành an, nhiều nhất ba ngày có thể tỉnh dậy.”

Dường như thở phào nhẹ nhõm, Hiên Viên Hối đổ về phía sau, thẳng thắn ngồi xếp bằng, cười với quốc sư: “Đa tạ quốc sư.”

Quốc sư yên lặng nhìn khuôn mặt của y, cũng cúi đầu cười cười, cùng y ngồi trên mặt đất.

Hai người đều chưa nói gì thêm, Hiên Viên Hối lại cảm thấy cực kỳ an tâm, không nhịn được vỗ vỗ quốc sư: “Ngươi nói ta còn sống được bao lâu?”

“Thiên cơ bất khả tiết lộ.” Quốc sư bình chân như vại.

Hiên Viên Hối híp mắt: “Tổ phụ cố phụ của ta cũng không sống quá bảy mươi, giả sử ta giống bọn họ, ta cùng với Vương phi đều sẽ không sống hơn bốn mươi đi. Nếu là như vậy, an bài hậu sự như thế nào, ta sẽ trù tính cẩn thận.”

“Vương gia vốn là ngàn tuổi, ngày sau còn là vạn tuế, không cần vì thế mà canh cánh trong lòng.”

Hiên Viên Hối nhướng mày nở nụ cười, trong mắt tràn đầy trêu tức: “Giả sử mới vừa rồi là quốc sư lừa gạt ta, căn bản vốn không tồn tại cái gì là bí thuật chia mệnh, Vương phi thoát hiểm, chính là nhờ quốc sư tinh xảo y thuật…”

Thấy thần sắc quốc sư không thay đổi, y tự giễu cười cười: “Coi như là vậy đi, thế sự vô thường, ai có thể thật sự đoán được về sau? Chỉ là quốc sư, ta có chút sợ…”

“Vương gia sợ chính mình quá mức coi trọng Vương phi, ngày sau mất chừng mực?”

Hiên Viên Hối cúi đầu không nói: “Hắn lúc trước hấp hối, ta cảm giác chỉ cần hắn có thể sống sót, coi như Triệu thị thành Đặng thị, cho dù là Dĩnh Xuyên Triệu thị một nhà độc đại cũng không sao, ngươi nói đây chính là điên rồi?”

“Nhưng không phải bây giờ Vương gia đã phục hồi tinh thần?”

Hiên Viên Hối cười khổ: “Nhưng ai biết ngày sau có gặp lại chuyện khiến ta đại loạn không đúng mực thế này hay không? Nói câu vạch trần ý đồ, bàn luận mưu lược bàn luận tâm cơ bàn luận quả quyết, ta cũng không bằng Thập Cửu Lang, trước đại hôn phụ hoàng bảo ta quản thúc hắn uy hiếp hắn ban ân cho hắn… Nhưng hôm nay thoạt nhìn, rõ ràng là hắn quản thúc ta uy hiếp ta, không ngừng cho ta thừa ân. Đừng nói là quân thần, coi như là phu thê, ta cũng không làm gì hắn được.”

Quốc sư nhíu mày cười cười, Hiên Viên Hối càng như lớn hơn cả chục tuổi: “Lão phu là người ở ngoài, những chuyện nam nam nữ nữ trong hồng trần này làm sao hiểu được?”

“Thôi, không đề cập tới việc này, sống ngày nào tính ngày ấy. Đúng rồi, lúc trước ngươi để cho Thập Cửu Lang binh phù, hắn đã cho ta, bây giờ xem ra cũng chưa chắc sẽ phát huy được tác dụng, không bằng ngươi đem bảo sách sắc phong trả lại cho hắn đi?”

Quốc sư lắc đầu nở nụ cười: “Hậu sinh nói lời từ biệt thật thái quá, huống hồ vật kia Triệu Thập Cửu giữ lại sẽ hữu dụng? Đưng chuyện gì cũng quá câu nệ, thành tựu của ngươi tất nhiên vượt qua phụ hoàng ngươi, thời điểm đó muốn phong ai thì phong người đó, cần gì phải danh chính ngôn thuận? Huống chi, e sợ có một ngày, thế nhân ước gì xóa đi một đoạn thời gian ngươi cưới nam thê…”

Hiên Viên Hối xì cười một tiếng: “Trước ta mang hiềm khích lớn nhất chính là đối với Độc Cô mẫu phi, thời điểm dùng người thì lấy tâm can ra uỷ thác, thấy không cần nữa thì qua cầu rút ván. Chỗ nào có thể coi được là việc làm của đại trượng phu? Huống hồ những việc Hiên Viên Hối làm qua, từng việc đều không thẹn với lòng, sách sử nào lừa gạt thế nhân, bóp méo sự thật, ta căn bản khinh thường.”

Trải qua năm tháng phong sương, nhuệ khí của y vẫn chưa giảm, quốc sư nhìn y vừa thấy an ủi, vừa thấy đau lòng, cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài: “Duy nguyện Vương gia hài lòng như ý.”

Triệu Hủ lần thứ hai tỉnh dậy, bên cạnh vẫn là Hiên Viên Hối, trong lúc hoảng hốt hắn càng cho rằng vẫn là ở thời điểm một năm trước lúc trúng độc, qua nửa ngày, hắn mới phục hồi tinh thần, nói khó khăn vì mất tiếng: “Ngươi không phải ở Hoài Nam đạo?”

Hiên Viên Hối bưng chén nước đến, ôm hắn dậy rót bên miệng hắn: “Thật vất vả cứu ngươi về, ngươi ít suy nghĩ đi.”

Thấy Triệu Hủ vẫn không chớp mắt mà nhìn, Hiên Viên Hối không khỏi thấy thất bại: “Thôi cũng được, không nói cho ngươi ngươi cũng không an lòng. Không sai, ta không yên lòng, nên để Đậu Lập tiếp tục nam tiến, tự ta chia quân tới cứu ngươi. Bây giờ Trương Nhân Bảo đã thành sự, Thanh Hà Thôi gia kia, xung phong nhận việc đi vào…”

“Thôi Từ Cửu.” Trong lòng Triệu Hủ đã có mấy phần không rõ.

Hiên Viên Hối trầm giọng nói: “Hắn cùng với địch đọ sức mấy ngày, thắng đến bốn, năm ngày cho Trương Nhân Bảo,  nhưng chính hắn cuối cùng vẫn là liều mình lấy nghĩa, ngươi yên tâm, hậu sự của hắn ta sẽ suy tính cẩn thận.”

Đây cũng là đáp ứng cấp Thanh Hà Thôi thị một câu trả lời thỏa đáng.

Sơn Nam Đạo không sao, Dân Châu cũng đã bảo vệ, Triệu Hủ cũng yên lòng, cau mày nói: “Lúc trước ta có bao nhiêu hung hiểm, ta tự rõ ràng, khi nào trong quân có lang trung y thuật cao như vậy?”

“Quốc sư cố ý từ dân tộc Hồi Hột đến, cứu ngươi một mạng, ông ấy đã đi về, chờ ngươi khỏe hẳn, nhanh chóng viết thư cảm tạ lão nhân gia người ta.”

Triệu Hủ gật gật đầu, một cơn buồn ngủ lại dâng lên.

Bên tai là âm thanh mềm nhẹ của Hiên Viên Hối: “Ta ở đây.”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: vung đường đi ngọt đi ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi