ĐỜI NÀY KIẾP NÀY

“Là ai đang gõ cửa sổ phòng em

Là ai đang lướt nhẹ phím đàn

Khoảng thời gian bị lãng quên ấy

Dần dâng trào trong tâm khảm em

Cảnh ký ức lạc quan ấy

Nhẹ nhàng phiêu nổi trong đầu em”

……………………………………..

Ngoài cửa sổ phảng phất như có tiếng mưa, kì thực thành phố vào thu rất ít khi mưa, nhưng trên cửa sổ có đôi chút âm thanh, có lẽ là gió.

Thủ Thủ cảm thấy mình sắp ngủ rồi, uể oải nhìn quanh, trên tường từng khối từng khối hình kim tự tháp cách âm bằng xốp, giống như một loại kẹo sô cô la hay ăn lúc nhỏ, từng ô từng ô, nhô lên góc nhọn nhỏ xíu, vào miệng lại ấm mềm, còn kèm theo ca cao béo ngậy trắng muốt như tuyết.

Kỷ Nam Phương ngồi một đầu sô pha, châm 1 điếu thuốc, sương khói nhàn nhạt tỏ khắp lan ra, ánh mắt anh có chút lơ lửng bay bay.

“Anh nhất định đang nhớ người tình cũ rồi.” Thủ Thủ ý hơi cảm thông, bộ dạng lại có phần thổn thức: “Bài hát này thật rầu rĩ.”

Cả tối này chính xác có chút trầm mặc, nhưng vừa nghe cô nói thế, mặt anh dở khóc dở cười: “Em nói vớ vẩn cái gì đấy?”

Lò sưởi rất ấm, cô vốn kéo lệt xệt đôi dép lê của anh, to quá, toàn tuột ra, cuộn tròn chân lại, lún trong sô pha: “Anh em mỗi lần nhớ đến chị ấy, đều nghe một đĩa than, tên là《Kinderspiele》, anh ấy gặp chị kia ở Hông Kông, lúc đó anh em đang bới đĩa trong cửa hàng, anh em và chị ấy nhìn trúng đĩa này, giằng co mãi không thôi, đến chủ cửa hàng cũng chịu thua, sau cùng anh em trả giá cao hơn, mua đứt luôn, chị kia tức muốn chết, không ngờ anh em mua rồi, lại ngay lúc đó tặng chị ấy, 2 người quen biết thế đấy. Lãng mạn nhỉ, giống trong phim đúng không?

Anh phủi phủi tàn thuốc, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó——-” cô đảo mắt một cái: “Chuyện sau đó em không biết. Hừm! Anh khỏi phải lừa em bán rẻ anh trai em, sau đó lại lấy ra chọc anh em chứ nhỉ.”

Anh cười một tiếng: “Vớ vẩn thế mà cũng nhìn ra ý đồ của anh rồi, chẳng thú vị gì cả.”

Cô cảm thấy rất an tâm, cảm giác giống như lúc ở cùng với các anh trai hồi nhỏ. Cô 12 tuổi túng quẫn đi Anh, lúc đó đi cùng cô bay qua bên kia đại dương là Diệp Thận Dung. Anh cũng học bên Anh, 2 đứa trẻ chưa gọi là lớn mà cũng chẳng gọi là nhỏ, ở nơi đất khách quê người, thực sự có cảm giác sống dựa vào nhau. Mặc dù về mặt vật chất thì đầy đủ, nhưng trên phương diện tinh thần kì thực rất cô đơn. Bạn bè mặc dù nhiều, ở cùng 1 chỗ rất náo nhiệt, nhưng lại không giống như thế. Thực ra từ nhỏ bố mẹ cô đã công việc bận bịu, rất ít khi hỏi thăm đến cô, cô có gì buồn, cũng đều kể với các anh. Bố cô là út ít, các bác ai ai cũng đẻ con trai, chỉ có bố cô sinh được con gái, thế nên từ bé các anh đã yêu quý nâng niu cô.

Giọng Thái Cầm từng lần từng lần hát, giọng trầm thấp nồng hậu: “Mưa nhỏ rơi mềm mại, không ngừng rơi trên cửa sổ phòng em, chỉ có trầm mặc không lời là em kia, đôi khi hồi tưởng những chuyện đã qua……”

Hiệu ứng xung quanh quá lí tưởng, hình như nghe rõ mồn một Thái Cầm mỗi lần đổi hơi, mỗi lần lấy hơi, sợi âm thanh dường như mưa bụi phiêu dạt, kéo theo chút cảm giác man mác, dần dần ngấm xuống đáy tim.

Thủ Thủ ôm má, Kỷ Nam Phương cơ hồ cũng mất hồn, bởi trên tay anh tàn thuốc tích lại đã dài cả một đoạn, đều bất động.

“Kỷ NamPhương….”

“Cái gì?”

“Anh thật sự không nhớ đến ai ư?” Cô kéo cánh tay anh, nhẹ nhẹ lắc: “Không thể nào, không phải chứ, anh nhất định đang nhớ đến ai đó rồi, thế nên anh mới ngây ra như thế.”

“Thật sự không có đâu.” Anh dơ tay dụi tóc cô: “Nhóc con đừng có nói linh tinh.”

“Đừng làm xù tóc mái em.” Cô có chút không vui, vốn cô luôn nuôi tóc dài, không lâu trước đây vừa cắt ngắn, cắt đến cực ngắn, bồng lên giống như hoa bồ công anh.

Bởi vì Dịch Trường Ninh từng nói thích dáng cô để tóc dài, thế nên cô cắt phứt luôn mái tóc.

Giận dỗi kiểu đó, có tác dụng gì nào, Dịch Trường Ninh vĩnh viễn đoạn tuyệt rồi.

Bọn họ nghe đến vài đĩa CD, chìm trong tĩnh lặng, Thủ Thủ thật sự uể oải rồi, mắt nhíu lại không mở nổi ra. Thoạt đầu còn nghiêng lệch xiêu vẹo, ngẫu nhiên nói vài câu với Kỷ Nam Phương, sau cùng dần dần dựa vào cánh tay anh, thiếp sâu vào giấc ngủ.

Kỷ Nam Phương hơi ngây người, mái tóc như sợi len của cô đang bám vào áo sơ mi anh, mềm mại giống như đụn mây, có lẽ vừa khẽ giơ tay, nó sẽ tan biến vỡ nát. Mà mặt cô lại càng chân thực, đôi lông mi dài dài cụp xuống, giống như 2 cánh quạt nhỏ uốn khom. Cứ nghiêng đầu như thế, có thể nhìn thấy một màu đen nhung tơ, từng sợi từng sợi lông mi. Rất dài, rất sắc nét, giống như được ai đó dày công dùng bút vẽ ra, từng nét vẽ ra, nhìn cứ như mi giả ấy. Kì thực cô khóc rồi, rửa mặt rồi, lại không trang điểm, mặt rất sạch sẽ, có một loại ánh sáng nhỏ mượt mà. Anh nhìn khuôn mặt mộc, lại cảm giác thiếu thiếu gì đó, ngay cả khi con người ta dường như luôn mất đi chút gì đấy. Nhưng cô sạch sẽ thế này, lại tinh tế thế này, đến hơi thở cũng kèm theo mảy may ngọt ngào, khiến anh nhớ đến khuôn mặt giả quỹ ban nãy, đầu lưỡi nhỏ xíu hồng hồng.

Anh bất thình lình lắc mạnh đầu, đột nhiên có cảm giác kích động muốn tát cho mình một cái, không nghĩ ngợi gì giơ tay lay cô dậy: “Thủ Thủ, đừng ngủ nữa, anh đưa em về.”

Cô lim dim mở mắt, nhìn đồng hồ trên tay, chỉ thấy buồn ngủ khủng khiếp: “Đã 3 giờ rồi à…. Em ở đây cũng được mà…..”

“Thế không được.” Thái độ anh ngang ngược: “Anh đưa em về, nhà anh không có phòng cho khách.”

“Vậy em ngủ sô pha đi.”

“Không được!”

“Vậy em ngủ giường anh” Cô giọng ngái ngủ, tư duy lại khá rõ ràng: “Anh ngủ sô pha.”

“Không được!”

“Anh phiền phức thế.” Cô lầu bầu, lại lách mình vào chỗ ấm nhất, thiếp ngủ lần nữa.

Lúc tỉnh dậy thì chân sưng phù, bởi vì mặc quần bò, ngủ cả một đêm, đến người cũng không thèm lật.

Thủ Thủ nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Giường của Kỷ Nam Phương rất rộng rãi, kì thực bởi phòng ngủ khá to, đầy đủ hơn 50 mét vuông, mặt tường vẫn y nguyên cửa sổ hình cung, đối diện với đường chân trời trống trải. Không có rèm cửa, Thủ Thủ mở mắt đã thấy bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, nhàn rỗi khoan thai lướt qua, đến nỗi có lẽ chạm nhẹ là tới.

Cô duỗi người 1 lúc mới bật dậy, phòng tắm cũng rất lớn, nhiều gương, lộ ra trống trải mênh mông. Giống như phòng ngủ, chủ đạo là đen và trắng, nhìn có vẻ lạnh lẽo, những thực ra chăn rất ấm, cô ngủ đến môi khô cổ khát. Đánh răng rửa mặt xong, xuống dưới lầu, dưới lầu cũng ấm áp vô cùng, cửa kính 2 lớp đều bám hơi sương trắng mịn, phảng phất đánh lừa con mắt bằng một lớp rèm cửa rút sợi. Mà Kỷ Nam Phương quấn thảm, bất động ngủ trên ghế sô pha. Cô nhất thời nghịch ngợm, nhẹ tay nhẹ chân đến bên sô pha, sau đó giơ tay, đang định gọi to 1 tiếng, anh đột nhiên mở trừng mắt: “Em làm gì đấy?”

Ngược lại khiến cô bị giật nẩy mình, suýt chút thì hết hồn, chỉ vỗ vỗ ngực: “Dọa chết em rồi.”

“Ai bảo em có ý đồ xấu?” Anh ngồi dậy, hất hất tóc, kì thực tóc anh cũng không rối lắm, nhưng mặc áo ngủ, khác bao nhiêu so với điệu bộ anh lúc bình thường, Thủ Thủ tức giận bị anh dọa, cố ý khinh thường anh: “Ồ thì ra con trai không trang điểm cũng không dám gặp người ngoài à.”

Anh không thèm mở mang kiến thức với cô: “Em đợi đấy, anh đi tắm, thay đồ xong sẽ đưa em về nhà.”

Cô không muốn về nhà, bảo anh đưa cô đến phía Tây thành phố, xe vừa dừng lại, anh nhìn tòa nhà rồi nhíu mày: “Đây là chỗ nào thế?”

“Ký túc xá, đài truyền hình phân cho đấy.”

“Em còn chưa tốt nghiệp cơ mà?”

“Em đang thực tập, chạy tới chạy lui không tiện, đài truyền hình quan tâm em, phân cho em 1 gian mà.”

Xe anh rất xịn, đã có vài người hàng xóm trên đường quay lại nhìn, cô vội vội vàng vàng xuống xe: “Anh Ba, anh đi nhé.”

Anh định buột miệng cút 1 câu, nhưng đã kịp thời nuốt xuống.

Nhìn cô đẩy cửa xe, anh không kìm được nói với theo 1 câu: “Em cẩn thận đấy, chăm sóc tốt bản thân vào.”

Nhưng công phu của câu này, cô đã 3 chân 4 cẳng chạy xa rồi, trong nắng ban mai một ngày thu muộn, cô quanh người phủ một lớp nắng nhàn nhạt, uyển chuyển nhảy nhót, như chú hươu nhỏ quay đầu lại, lanh lảnh trong trẻo đáp lại: “Vâng!”

Học kỳ một năm bốn, thời khóa biểu không nhiều, mọi người đều đang thực tập, rất ít người quay về trường. Buổi chiều cô đi lấy vài cuốn sách, ngày thu trong khuôn viên trường kì thực rất đẹp, lá cây ngô đồng đã ươm vàng, giống như những chiếc kẹp sách được chế tác tinh tế, trút bỏ lớp xanh non, chỉ sót lại tĩnh mạch của mùa thu. Trời có chút lành lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, đi trên đường, có chút trầy trật, cố cầm cự.

Hồi cô mới về nước, mẹ rất giận, bố càng không muốn nghe cô giải thích, nhưng cô cũng đã quay về rồi, sau cùng bố mẹ quyết định nhường một bước, điều kiện kèm theo là: học lên thạc sĩ hoặc ra nước ngoài học tiếp.

Cô trong lòng kì thực chán ngán, cho dù học đến thạc sĩ cũng ích gì chứ, đã khiến bố mẹ nổi giận rồi, đòi học chuyên ngành mình thích, trường bố mẹ cô sắp xếp cho cũng bằng thừa, nhất quyết chọn bằng được trường này. Trường rất nhỏ, hơn nữa mỹ nữ như mây, cô rất dễ dàng bị vùi lấp dưới cả đống người.

Cô không ngờ sẽ quen với Dịch Trường Ninh ở nơi đây.

Anh bé nhà cô Diệp Thận Tuyên có một người bạn trung học tên là Trịnh Tri Hoành, cũng học ở trường này, chỉ hơn cô 2 khóa, Diệp Thận Tuyên đặc biệt gọi điện nhờ vả anh ấy chăm nom Thủ Thủ, Trịnh Tri Hoành không nhiều lời: “Yên tâm, em cậu cũng là em tớ.”

Kết quả anh Trịnh Tri Hoành này trông nom cô tốt hết sức, anh ấy là chủ tịch hội học sinh, nhân vật làm mưa làm gió, hô một tiếng trăm người hưởng ứng, người người đều nể mặt. Cô có chỗ dựa là người anh như thế, từ lúc vào trường, gặp phải toàn những chuyện giật gân, nhưng cũng chỉ là ăn hạt dẻ xào đường trong phòng ký túc lột ra một con sâu thôi. Ngày tháng qua đi yên ả mà thoải mái, gần như im lìm đến hốt hoảng.

Ngày đó Trịnh Tri Hoành có ý đến hỏi cô: “Dịch Trường Ninh đến trường tọa đàm, em cần vé không?”

Cô hỏi: “Dịch Trường Ninh là ai?”

Nhìn biểu cảm trên mặt Trịnh Tri Hoành khiến cô chột dạ, nhưng Trịnh Tri Hoành không chê cười cô, đơn giản vắn tắt khái quát một chút về anh Dịch Trường Ninh kia, công lao to lớn cô nghe từ tai bên này, lọt sang tai bên kia, chốt lại chỉ nhớ được 1 từ: Trâu bò!

Kì thực Thủ Thủ gặp nhiều trâu bò rồi, bác cô là người có quyền hành trong lĩnh vực hệ thống hướng dẫn tên lửa, nửa đời nhốt mình trong phòng thí nghiệm với trường thực nghiệm, chủ trì công trình nghiên cứu mã số, đều thuộc cơ mật quốc gia cả. Lại một chú dượng ở Mỹ là nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, thêm một người cậu là chuyên gia lí luận tài chính, cô còn có một người chị họ, làm quản lý đầu tư cấp cao ở phố Wall, ngày thường quần ảo chỉn chu, vừa nhìn đã biết là người phụ nữ phong thái đoan trang có sự nghiệp. Trừ sự nghiệp ra sở thích duy nhất là nhảy dù, nhảy đến nỗi kết quả còn ghi vào sách kỷ lục thế giới. Cho đến cả bạn bè của các anh cô, lại càng muôn màu muôn vẻ, loại trâu bò gì cũng có. Ví dụ Diệp Thận Dung từ nhỏ đã nghiên cứu hệ thống mạng, chưa đến 30 tuổi mà công ty đã lên sàn Nasdaq, tên tuổi sáng lấp lánh ánh vàng, ảnh vừa search trên mạng đã ra cả tá, bên dưới còn một loạt các em nữ sinh mê giai đẹp gào thét gọi tên. Lại nói Diệp Thận Khoan có một người bạn anh em quan hệ thân thiết, lại biết đến 8 thứ ngoại ngữ, trong đó tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh càng trâu bò hơn lại đứng ở cấp độ hàng đầu cả nước.

Dịch Trường Ninh trâu bò ở lĩnh vực công nghệ mới, ngày đó anh thuyết trình nội dung chủ yếu là truyền hình kỹ thuật số đến triển vọng truyền bá, tài ăn nói của anh mới thực sự tuyệt vời, dẫn chứng phong phú, lại hài hước hóm hỉnh, cả hội trường đông người ngồi nghe đến say mê hứng thú. Chỉ có Thủ Thủ đột nhiên làm phiền Nguyễn Giang Tây đang nghe đến nhập thần: “Tại sao ngành công nghệ mới bây giờ lại trẻ thế đẹp trai thế nhỉ?” qua một lúc, lại rủ rỉ to nhỏ: “Tây Tử, tại sao trên đời này lại có người mặc vest trắng đẹp đến thế nhỉ?”

Giang Tây thực sự không thể chịu đựng nổi, viết ra giấy 2 chữ “Háo giai!” đưa cho cô, Thủ Thủ đột nhiên có cảm giác hần hận kiểu “gảy đàn mà không có tri âm nghe”, không thèm để ý Giang Tây nữa, mắt chết trân trên từng cử động của Dịch Trường Ninh. Thật sự, vest trắng đúng là thể loại quần áo khiến người ta tức lộn ruột, đến huênh hoang như Diệp Thận Dung đơn giản cũng không dám mặc, mà khi mặc trên người Dịch Trường Ninh, lại thẳng thắn bảo cho người khác biết thế nào là “áo trắng hơn tuyết”. Mà tóc anh đen nhánh dày rậm, cả khuôn mặt, đích thực lông mày lưỡi mác mắt sáng như sao, khóe miệng hơi nhếch lên, trong sáng mãnh liệt như hoa hướng dương biết cười

Đoạn kết của buổi diễn thuyết, MC lên sân khấu, vốn dĩ MC là đàn anh trong khoa chủ trì phát thanh, bình thường cũng là nhân vật khá phóng khoáng khá nghiêm chỉnh, nhưng đứng bên cạnh Dịch Trường Ninh, khí chất ấy mà, khí chất tổng thể không bì nổi.

Thủ Thủ nhớ lúc nhỏ đọc , ở giữa có đoạn, “Ngụy Minh đế sau phong em vợ Mao Tằng và Hạ Hầu Huyền bằng ngôi, người đời gọi là Kiêm Hà Ỷ Ngọc Thụ (*chú: lau sậy cậy nhờ cây ngọc)” Đột nhiên cảm thấy người xưa hình dung thật thức thời thức cảnh, nhìn MC và Dịch Trường Ninh đứng cạnh nhau, có chuẩn là lau sậy cậy nhờ cây ngọc không cơ chứ?

Dịch Trường Ninh đương nhiên là cây ngọc cử chỉ thanh thoát rồi.

Mà hôm nay anh ấy lại mặc đồ màu trắng, đèn sân khấu rọi trên đỉnh đầu, chùm sáng vàng lợt, lồng lên cả người anh ấy, có kiểu gì đó gần như hào hoa huyền ảo. Mà mặt anh hơi nghiêng nghiêng, mỉm cười với công chúng, hoàn mỹ đến mấy phần không giống sự thực. Tim Thủ Thủ đập thình thịch, cảm thấy người này có chút quen mắt, phảng phất như trước đây từng gặp qua, kì thực lại không phải, nhưng cô biết, chính là anh đây rồi.

Sau đó là thời gian nêu câu hỏi, theo thường lệ chuyền giấy lên, đủ kiểu đủ loại câu hỏi, cô cũng chẳng nghe nổi, đầu óc cứ để đâu đâu, chỉ nhếch cằm ngắm nhìn Dịch Trường Ninh.

Anh có vài thói quen không lưu tâm nho nhỏ, ví dụ trước khi trả lời mỗi câu hỏi, đọc lướt qua một lượt sẽ hơi hơi nhăn mày, sau đó tâm mày sẽ để lại nếp nhăn nhỏ xíu, Thủ Thủ nhìn ngây người, nghĩ, ai mà lại có vận may, đủ để chìa tay ra, xoa dịu nếp nhăn giữa đôi mày anh nhỉ?

Cô ngẩn người không lâu lắm, bởi MC đọc to một tờ giấy câu hỏi: “Dịch tiên sinh, trước nay hội trường đều tin dùng màn hình truyền phát trực tiếp tín hiệu đèn LED của quý công ty, hiệu quả thật sự rất rõ ràng. Bởi vì thậm chí có thể nhìn rõ trên màn hình, lông mi của anh dài đến thế nào, cong đến thế nào, tôi rất muốn biết, có thể đặt được một cây bút chì lên đó hay không.”

Cả hội trường sớm đã cười rộ lên, không ít nữ sinh đã cười đến nghiêng ngả, còn có người đang vỗ tay, có người vỗ bàn, đây mới là truyền thống khí phách của học viện, hoạt bát mà tinh quái, nghịch ngợm đột phá vừa khéo lúc.

Dịch Trường Ninh vẫn nụ cười mỉm xuất chúng mà trong sáng ấy: “Chuyện này tôi trước giờ chưa từng thử qua, nên không biết trả lời thế nào, tôi có thói quen tôn thờ thực hành mới có thể biết được kết quả chính xác.”

Rồi anh lấy một cây bút chì kí tên màu bạc, thủng thỉnh so đo trước mắt, màu sắc trên màn hình LED rất rõ rệt, đặc tả nhìn đến rõ ràng, anh khép hờ mí mắt, cả hội trường dường như có thể thấy từng sợi lông mi trượt qua thân bút chì màu bạc, mà nụ cười anh ấy ở khoảnh khắc đó hồn nhiên như thể trẻ con.

Cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Một ngày nào đó về sau này, Thủ Thủ cuối cùng cũng chiếm dụng làm của riêng được chiếc bút giống Dịch Trường Ninh dùng hôm đó, kì thực cô cũng có loại bút hiệu này, là Diệp Thận Khoan tặng cô. Diệp Thận Khoan thích dùng loại bút máy nhãn hiệu Italy đặc chế này, so với mọi cây bút tinh anh ưu tú dùng cho thương nhân của Montblanc còn đắt hơn, có lợi ở chỗ rất ít người nhận ra. Diệp đại công tử chính là kiểu ‘thiền ngoài miệng’, tiêu tiền rất có quan điểm, tiêu đến nỗi người khác không bì kịp mới gọi là thật sự tiêu tiền.

Cây bút của Dịch Trường Ninh thân hơi ráp nhám, cô dùng không quen tay, nhưng cô cứ thích dùng. Những lúc vô công rồi nghề, dùng cây bút viết ra cái tên Dịch Trường Ninh, Dịch Trường Ninh Dịch Trường Ninh Dịch Trường Ninh.

Mặt giấy trắng hằn lên vệt chữ màu đen, từng nét chữ liền kề nhau, Dịch Trường Ninh Dịch Trường Ninh Dịch Trường Ninh cô nhớ lại khoảnh khắc anh so đo chiếc bút, mà đôi lông mi anh dài đến ngứa ngáy, quệt nhẹ qua đáy tim cô, khiến người ta cảm nhận một loại hạnh phúc rùng mình.

Sau này Nguyễn Giang Tây thỉnh thoảng bị Thủ Thủ chọc tức, đều sẽ nói: “Tuổi trẻ anh tuấn tài năng như Dịch Trường Ninh, tại sao lại bị loại như cậu tán đổ chứ.”

“Con gái theo đuổi con trai, như cách 1 tầng lụa.” Thủ Thủ thiếu điều đắc ý: “Chỉ cần cậu hăng hái tiến lên, rồi sẽ lọt vào tay cậu thôi.”

Kì thực, cô ăn hời từ việc ‘gần quan được ban lộc’ mà thôi, cô là phóng viên báo trường, vốn dĩ lúc vừa nhập học, Trịnh Tri Hoành thay cô sắp xếp một công việc ít vất vả, đỡ cho cô thấy nhàm chán. Kết thúc diễn thuyết xong, nghe nói phải làm tin về Dịch Trường Ninh, Thủ Thủ lập tức tích cực theo sau các đàn anh, trà trộn vào đám đông nhóm phóng viên đang làm cách mạng.

Đàn anh đều đang làm nhiệm vụ, trước thời hạn mấy ngày theo nguyên tắc chuẩn bị một loạt bài phỏng vấn, chỉ có cô mượn gió bẻ măng, lấy danh nghĩa trợ lý quay phim, trên thực tế là đi ngắm giai đẹp.

Công ty Dịch Trường Ninh ở khu CDB tấc đất ngang tấc vàng, khu văn phòng giữa lòng trung tâm thương mại, khí thế đương nhiên không tầm thường. Trưởng bối gia tộc nhà Thủ Thủ làm kinh doanh ở mức cực đại, quen nhìn mấy chỗ như thế này, ngược lại chẳng có cảm giác gì khác thường. Một vị trợ lý họ Lưu phụ trách tiếp đãi bọn họ, dẫn bọn họ vào văn phòng của Dịch Trường Ninh, có chút áy náy mỉm cười: “Thật xin lỗi, hội nghị lại kéo dài hơn dự kiến nửa tiếng đồng hồ, thế nên mong mọi người chờ đợi trong ít phút, Dịch tiên sinh sẽ qua ngay bây giờ .”

Nhóm trưởng nhóm phóng viên là đàn chị Khương Khiết Đan của khoa chủ trì phát thanh, nghe trợ lý Lưu nói thế, vội vàng cười nói: “Nào có, là chúng tôi đến sớm hơn giờ hẹn thôi.”

Đàn anh bận rộn chọn chỗ tác nghiệp, sau cùng duyệt lại đề cương bài phỏng vấn, thử âm mic, chỉ có Thủ Thủ vô công rỗi nghề, thế nên lượn một vòng tham quan văn phòng. Khương Khiết Đan thấy Thủ Thủ nghiêng mặt thưởng thức bức thư họa trên tường như hiểu rồi, không kìm được bật cười, thấp giọng nói với cô: “Hải ngoại bây giờ, đều thích biến văn phòng thành kiểu màu sắc cổ xưa, chỉ sợ người ta nói họ không phải người Trung Quốc.”     « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi