ĐỢI NGƯỜI NÓI YÊU TÔI

Đêm xuống, vầng trăng như chiếc lưỡi câu, treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm, những đám mây thẹn thùng hờ hững che lấp.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran kêu bên tai.

Trình Đẳng nắm tay Nhậm Kha chậm rãi đi qua hành lang, bước lên những bậc thang bằng gỗ, cứ đi lên như vậy mãi cho đến khi tới tầng thượng của khách sạn.

Ở trung tâm tầng thượng có một chòi hóng mát do ông chủ khách sạn dựng lên tiện cho khách ngồi hóng gió. Mặc dù khá giản đơn nhưng cảm giác rất thoải mái.

Đúng lúc hôm nay được về sớm, Trình Đẳng hỏi ý ông chủ, muốn đưa Nhậm Kha lên ngắm sao.

Hai người sóng vai ngồi trên xích đu đong đưa, lên lên xuống xuống, dù không nói gì nhưng không hề cảm thấy nhạt nhẽo.

Nhậm Kha ôm một vò rượu trong tay, đây là rượu mơ do bà chủ khách sạn ủ lúc rảnh rỗi.

Khi uống rượu mơ vào, giữa vị chua chua xen lẫn chút chan chát nhưng hậu vị giữa răng môi lại rất ngọt ngào.

Vì là rượu trái cây, nồng độ cồn thấp nên Trình Đẳng thấy cô thích cũng không để ý mấy.

Đến khi anh hí hoáy điều chỉnh ống nhòm trong tay xong, quay đầu lại mới phát hiện vò rượu mơ kia đã chạm đáy, Nhậm Kha ngà ngà say hai má đỏ ửng, sắc mặt mơ màng. Ánh mắt mềm mại nhìn anh, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô cười khẽ, dang hai tay về phía anh, hồn nhiên nói: “Đẳng Đẳng, muốn ôm.”

Trình Đẳng hơi ngạc, chợt bật cười.

Anh nghĩ có lẽ cô say thật rồi, những lúc tỉnh táo A Kha chắc chắn sẽ không nũng nịu với anh như vậy.

Trình Đẳng nghĩ thế, lòng mềm nhũn cả ra. Anh cất ống nhòm đi rồi duỗi cánh tay dài ôm Nhậm Kha vào lòng.

Gió thổi nhẹ qua mặt, mùi rượu trong veo thoảng qua mũi.

Trình Đẳng ghé đến ngửi thử nhưng bị Nhậm Kha tránh né, vừa tránh vừa cười: “Đừng nghịch, nhột.”

Nghịch?

Người đàn ông nhướng mày, không cam lòng yếu thế siết chặt tay lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô một cách chuẩn xác. Tuy chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng mùi thơm rượu lan tràn xung quanh vẫn khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.

Nhậm Kha vốn đã say, bây giờ Trình Đẳng hôn càng khiến cô choáng váng hơn, tay chân bủn rủn phải dựa vào lòng anh, mơ mơ màng màng buồn ngủ, ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con.

Nhưng Trình Đẳng không muốn bỏ qua cho cô.

Nhớ lại vấn đề ban ngày anh hỏi nhưng từ đầu đến cuối cô không chịu trả lời, anh kìm lòng chẳng đặng quyết dò hỏi.

“A Kha.” Anh giơ tay bóp bóp dái tai hồng hào của Nhậm Kha: “Sao lại học guitar vậy?”

Mặc dù thuở bé anh đã từng dạy Nhậm Kha chơi đàn guitar nhưng khi đó Nhậm Kha học rất lơ là. Trước khi đến Mỹ, ngay cả khuôn nhạc năm dòng cô còn không phân biệt được hoàn toàn.

Ban đầu Nhậm Kha không lên tiếng.

Đầu vùi vào cổ Trình Đẳng, mắt cụp xuống như đang ngủ rồi vậy.

Trình Đẳng không ngại, ngón tay ấm áp xoa xo.a nắn nắn tai cô, nghịch ngợm khiến Nhậm Kha ngủ không yên lòng. Bấy giờ mới lim dim cọ vào lòng anh một cái, tránh né bàn tay quậy phá của anh, lẩm bẩm nói: “Học từ lâu rồi. Hồi trước nói không biết là vì muốn anh dạy… Dạy em nhiều hơn thôi.”

Giọng cô đứt quãng nhưng Trình Đẳng nghe rất rõ ràng.

Không biết nghĩ đến điều gì, đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên: “Còn học gì nữa?”

Dứt lời, cô gái trong lòng lại im lìm.

Trình Đẳng cúi xuống nhìn cô, lại đưa tay bóp bóp mũi cô: “Hửm?”

Nhậm Kha bị anh trêu phiền vô cùng, ấn đường chau lại, nghiêng đầu tránh tay anh, nhỏ giọng nói: “Khẩu cầm.”

Nói xong, cô lại nức nở bổ sung: “Hết rồi, hết thật rồi.”

Lần này quả thật khiến Trình Đẳng kinh ngạc, theo bản năng hỏi cô: “Tại sao vậy?”

Hồi bé, ba một mình nuôi dạy anh, không có tiền mua đàn guitar cho anh nên chỉ tặng cho anh một chiếc kèn Harmonica.

Anh thường hay đem ra thổi cho Nhậm Kha nghe nhưng chưa từng dạy cô cách thổi.

“Vì, vì.” Nhậm Kha líu ríu, dần mơ màng, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng câu nói cuối cùng vẫn theo gió rót vào tai người đàn ông, là cố chấp, là tình yêu em dành cho anh.

“Vì anh thích.”

Đàn guitar là anh dạy em chơi nên em vẫn luôn nhớ cách đàn.

Khẩu cầm là nhạc cụ anh thích nhất, nên em đã âm thầm học nó.

Cõi lòng Trình Đẳng mềm mại và ấm áp, anh khẽ mỉm cười, cuối cùng không trêu cô nữa. Anh bế cô lên, ôm chặt trong lòng, không muốn buông tay.

Tối hôm ấy, Trình Đẳng bế Nhậm Kha về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Nhậm Kha không tỉnh lại lần nào nữa.

Dưới ánh trăng, Trình Đẳng nằm ở mép giường đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhẹ của cô.

Ngón cái dịu dàng mơ.n trớn hốc mắt cô, thấy quầng thâm dưới mắt cô ngày càng nhạt dần, anh bất giác mỉm cười.

Tay rời đi, chẳng biết anh lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn bạch kim, cười thầm giơ đến trước mặt Nhậm Kha.

“A Kha, em bằng lòng cưới anh không?”

Lúc này, Nhậm Kha đã ngủ say hít thở đều đặn, sao có thể trả lời anh được.

Trình Đẳng không thèm để ý, anh hắng giọng thản nhiên tự trả lời: “Chắc chắn là bằng lòng rồi.”

Nói rồi anh đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của Nhậm Kha.

Tự hỏi tự trả lời như vậy xem như đã cầu hôn xong.

Hôm sau khi Nhậm Kha thức dậy, thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út thì giận muốn đánh người, nhưng hết cách rồi vì sức lực của hai người chênh lệch nhau quá nhiều, thành thử lại bị người đàn ông ôm vào lòng, bắt nạt một phen, mệt mỏi quá lại ngủ thiếp đi lần nữa.

Rất lâu sau đó, Trình Đẳng mới nói cho Nhậm Kha biết anh đã dành toàn bộ tiền có được vào năm đầu tiên ra mắt để mua chiếc nhẫn đó.

Khi ấy anh chưa quá nổi tiếng, tiền kiếm được rất ít.

Nhưng Đinh Thành không bạc đãi anh, tất cả tiền cát-xê có được đều sẽ chuyển cho anh từng khoản theo như hợp đồng.

Anh gửi hết tiền vào ngân hàng, bình thường chuyện ăn ở có Đinh Thành phụ trách, cứ như vậy qua một năm mới mua được chiếc nhẫn của thương hiệu mà hồi nhỏ cô bảo thích nhất.

Những năm qua, anh liên tục phát triển vững mạnh nhưng anh vẫn luôn mang theo chiếc nhẫn này bên mình. Mỗi một lần gục ngã, anh sẽ lấy chiếc nhẫn này ra ngắm nghía, tưởng tượng chỉ ngay giây tiếp theo, cô sẽ xuất hiện trước mặt mình.



Lần này Nhậm Kha ngủ rất lâu, lâu đến nỗi khi cô tỉnh giấc, trong phòng mờ tối, ánh chiều tà đã lặng lẽ buông xuống ngoài cửa sổ.

Cô mơ màng nằm trên giường, ngẩn ngơ một hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Nhậm Kha đưa tay lên nhìn vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út của mình.

Nhìn một lúc lại kìm không được bật cười.

Đẹp quá.

Đẹp đến nỗi người ta không nỡ tháo ra.

Khi Nhậm Kha đến phim trường, trời đã tối hoàn toàn.

Trước đó Trình Đẳng đã gọi cho cô, bảo buổi tối anh có cảnh quay đêm nên sẽ về muộn, dặn Nhậm Kha cứ ăn cơm trước không cần chờ anh.

Nhậm Kha ngoan ngoãn đáp lời nhưng không làm theo.

Cô lót dạ qua loa bằng đồ ăn vặt rồi chạy đến phim trường tìm anh.

Trong bóng đêm, phim trường hệt như một vùng sáng ngời, cô bước từ xa đến hệt như cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.

Đinh Thành đang đứng ở cửa phim trường gọi điện thoại nên trông thấy Nhậm Kha đầu tiên, bèn ngoắc tay tỏ ý chào hỏi cô.

Nhậm Kha cũng cười vẫy tay với anh ấy, ánh sáng lóe lên giữa ngón tay cô khiến Đinh Thành vừa nhìn đã trông thấy chiếc nhẫn kia.

Anh vội vàng cúp máy, cười một tiếng rồi đi đến hỏi: “Trình Tiểu Đẳng đeo nhẫn cho em rồi à, đeo lúc nào vậy?”

Chắc là… Tối hôm qua.

Nhậm Kha không trả lời, chỉ cười híp mắt, đôi mắt cong cong nom như em gái nhỏ nhà bên.

Đinh Thành nhìn dáng vẻ của cô mà thầm kêu gào, nhưng cuối cùng vẫn xoa tóc cô, cảm thán như một người anh lớn: “Hai đứa đó, đúng là làm anh não hết cả ruột!”

Nhậm Kha liếc anh: “Vậy anh mau tìm chị dâu cho bọn em đi! Gần đây ảnh đế kia sắp về nước rồi đó, chị An Địch dễ bị cướp lắm đó!”

Dứt câu, cô vội vàng chạy đi để lại Đinh Thành nhìn theo bóng lưng mình, tức giận khịt mũi.

Ảnh đế, ảnh đế đúng là tình địch!

Nhậm Kha đi một vòng quanh phim trường nhưng không tìm thấy Trình Đẳng, gọi cho anh cũng không nghe máy.

Nhìn thấy Trần Cương xa xa, cô vội vàng chạy đến hỏi: “Chú Trần, Đẳng Đẳng đâu rồi ạ?”

Trần Cương cũng ngớ ra, ngây người hồi tưởng chốc lát mới dùng cuốn kịch bản bị cuộn trong tay gõ vào gáy một cái: “À, cậu ta đang khớp thoại với Diêu Viện.”

Nói rồi tay chỉ về một hướng cho Nhậm Kha thấy.

Nhậm Kha nhìn theo, quả nhiên thấy Trình Đẳng và Diêu Viên đang đứng trong góc nhỏ nói gì đó với nhau.

Cô chưa đến gần, Trình Đẳng đã phát hiện ra cô trước.

Anh nhướng mày cười, vẫy tay gọi cô: “A Kha, đến đây.”

Nhậm Kha đi đến, Trình Đẳng kéo tay cô cầm chặt trong lòng bàn tay, sau đó hất cằm nói với Diêu Viện: “Nên gọi là gì?”

Giọng điệu kia tuy vẫn trong veo nhưng Nhậm Kha nhạy cảm nhận ra trong âm thanh trầm trầm kia xen lẫn chút chèn ép không bình thường.

Giống như… Đang ăn hiếp người ta vậy?

Cô chớp mắt, nhìn về phía cô gái đang đứng trước mặt hai người.

Diêu Viện cũng đang nhìn về phía cô, cười ngọt ngào lên tiếng: “Theo tuổi tác nên gọi là chị dâu, theo vai vế thì phải gọi là cô. Bác sĩ Nhậm, chị thích em gọi chị là gì?”

Chị dâu? Cô?

Khác biệt rõ đến thế sao?

Nhậm Kha ngơ ngác nhìn Trình Đẳng, thấy ánh mắt anh sa sầm: “Gọi thím!”

Diêu Viện nhún vai, ngoan ngoãn gọi theo.

Nhậm Kha không đáp lại, có lẽ nhận thấy cô ấy không tình nguyện, Trình Đẳng mới giải thích: “Con bé là học sinh của chị, gọi anh là chú, nên phải gọi em là thím.”

Tuy là vậy nhưng Trình Đẳng lại bắt một cô gái như hoa như ngọc gọi cô là… Thím?

Nhậm Kha cứ cảm thấy có… Hơi không đúng.

Mà dự đoán của cô cũng nhanh chóng được chứng minh trong bữa ăn chung của mọi người đêm đó.

__

Vở kịch nhỏ:

[1]

Ban đầu, Trình Tiểu Đẳng được Nhậm Tiểu Kha nhặt về nhà bằng một tô mì gói.

Thời điểm ấy mới vào đông, cậu bé ngồi ở cửa cầu thang bị gió lạnh thổi hai má đỏ bừng, cả người rét run. Cô bé nhà hàng xóm hì hục leo lên ba tầng cầu thang, chợt cười.

“Chú dì chưa về à? Cậu có muốn vào nhà tớ ngồi chút không?”

Giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên rồi biến mất, ngẫm nghĩ gì đó cô lại bổ sung một câu: “Nhà tớ ấm hơn ngoài hành lang.”

Trình Tiểu Đẳng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô cho đến khi cảm giác mờ tối trước mắt tản đi, để lộ ra ánh sáng le lói, cậu nói: “Tớ đói.”

Đói?

Nhậm Tiểu Kha nghĩ, nghiêng đầu bảo: “Mấy ngày trước mẹ có mang mì ăn liền về cho tớ, cậu có muốn ăn không?”

“Được.”

Dứt lời, Trình Đẳng gật đầu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô.

Cứ thế tự nhiên về nhà cùng cô.

Sau đó bên cạnh Nhậm Tiểu Kha có thêm một cậu bé Trình Tiểu Đẳng có ngoại hình bảnh bao, trắng trẻo sạch sẽ.

Cô đưa cậu về nhà, cậu chờ cô tan học.

Cô leo cây hái quả, cậu ở dưới tàng cây hứng quả.

Cậu bị đứa trẻ xấu bắt nạt, cô làm chỗ dựa đánh đứa trẻ kia giúp cậu.

Có người bầu bạn bên cạnh, hai người trưởng thành đầy vui vẻ.

Dưới ánh hoàng hôn vàng ươm là hai bóng dáng nho nhỏ, tay trong tay đứng trước cổng trường. Thấy ông nội đến, cô bé luôn nhảy cẫng lên hoan hô trước, định lao về phía trước nhưng bị cậu bé bên cạnh kéo về lại.

“Đông người, đừng chạy lung tung.” Cậu bé luôn lạnh lùng, nhỏ giọng bảo cô: “Ông nội lo đấy.”

Dứt lời lại nghe ông lão mặt mày hiền hậu đi nhanh đến gật đầu nói: “Đẳng Đẳng nói đúng! Kha Kha phải nghe lời.”

Sau đó ông vươn tay nắm bàn tay bé xíu kia: “Về nhà thôi!”

Cái tay bé xíu kia lại nắm một cái tay bé xíu khác, đung đưa mạnh: “Về nhà thôi!”

Cậu ở bên cạnh trưởng thành cùng cô, che chở cô vô âu vô lo.

Cô nói, Đẳng Đẳng, vai cậu cứng quá, lần sau đừng cõng tớ nữa, đổi thành bế công chúa được không.

Anh khinh bỉ liếc cô, nén giận, không nói một lời nhưng sau đó luôn cố gắng rèn luyện chỉ muốn nhanh chóng thành thạo kỹ năng bế công chúa.

Chỉ tiếc rằng có lẽ anh ôm vững vàng quá nên cô gái trong lòng luôn ngủ say giấc hơn, không hề phát hiện mình đã được thăng cấp đãi ngộ.

Có người bầu bạn bên cạnh, mặt trời lặn cũng trở nên dịu dàng.

Tiếc thay dịu dàng ngắn ngủi, tháng năm dài lâu.

Biến cố luôn xảy đến một cách bất thình lình so với mặt trời mọc.

Năm 16 tuổi, tai trái Trình Đẳng bị thương.

Nỗi đau âm ỉ ấy đã thử thách tình cảm tuổi mới lớn.

Năm 18 tuổi, cuộc chia ly kết thúc cùng kỳ thi đại học.

__

Lời tác giả:

Phần dưới đây là viết thêm miễn phí

Xa cách tính bằng năm, trong thời gian chờ đợi anh đã trưởng thành, ngày đêm lột xác cho đến khi bước lên đỉnh vinh quang, trở thành người mang ngàn ánh sao.

Nhưng trước giờ không phải vì ánh hào quang chói lọi khiến bao người hâm mộ ghen tị mà chỉ là vì anh không tìm được cô, nên mới liều mạng đứng ở nơi cao nhất, muốn chờ cô đến đón anh về nhà.

Anh nói: “Tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một khả năng cô ấy sẽ yêu tôi.”

Anh còn nói: “Cả thế giới này tôi chỉ thích cô ấy. Nếu trong cuộc đời tôi có ánh sáng, chắc chắn là cô ấy, chỉ có mình cô ấy.”

Người ta gọi đó là nhớ mãi không quên.

May mắn thay, cuối cùng cũng có hồi đáp.

“Thật ra tô mì em nấu hồi bé dở tệ, gói gia vị cũng không biết mở ra mà cho cả túi vào tô.” Người đàn ông ngước mắt nhìn cô gái đang tựa vào vai mình mơ màng buồn ngủ, giọng điệu chê bai nhưng ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Một tô mì nhạt còn hơn nước lã.”

“Chê à?” Nhậm Kha mệt không mở nổi mắt, cười chê anh: “Vậy sao đến cả nước anh cũng húp hết sạch vậy.”

Trình Đẳng: “Vì đói.”

Nhậm Kha: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi