ĐỢI NGƯỜI NÓI YÊU TÔI

Sau khi cúp máy, Nhậm Kha nằm trên giường thêm mười phút mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Cô ôm cái eo mỏi nhừ tắm rửa qua loa rồi thu dọn hành lý, cùng lúc đó, điện thoại Nhậm Kha nhận được tin nhắn về thông tin chuyến bay do đồng nghiệp văn phòng ER gửi đến.

Thời gian có hơi gấp gáp.

Nhậm Kha không sắp xếp thêm nữa, vội vàng xách hành lý chạy thẳng đến phim trường.

Cô không yên lòng về Trình Đẳng nên muốn đến xem anh một chút trước khi đi.

Tiếc rằng khi cô đến phim trường, Trình Đẳng vẫn đang quay phim.

Đây là một cảnh quay rất phức tạp nên Trần Cương đích thân cầm máy quay, bầu không khí nghiêm túc ở phim trường khiến tất cả nhân viên có mặt tại đây cũng như bày thế trận chờ quân địch.

Advertisement

Nhậm Kha đứng phía xa xa, xuyên qua đám đông chỉ thấp thoáng thấy được góc nghiêng của Trình Đẳng.

Biết anh bận rộn, Nhậm Kha không cưỡng cầu.

Cô kéo vali đi ra ngoài, định đi tìm Đinh Thành.

Khi nghe Nhậm Kha bảo phải đi, phản ứng đầu tiên của Đinh Thành là kinh ngạc, tưởng rằng hai đứa nhỏ này lại cãi cọ gì với nhau nữa.

Sau khi Nhậm Kha giải thích mọi chuyện xong, Đinh Thành mới nhẹ lòng, chợt cảm thấy vui mừng.

Những ngày qua anh vốn luôn lo rằng nếu Trình Đẳng và Nhậm Kha ở bên nhau lâu như vậy, có người nào đó cố ý tuồn tin tức ra ngoài, lợi dụng để làm ầm ĩ gây ra hiệu ứng cánh bướm, điều đó sẽ khó mà được kiểm soát vì thị trấn nhỏ nơi họ đang làm việc không thể tiếp cận với tin tức.

Bây giờ nghe Nhậm Kha nói phải bay qua Mỹ, dĩ nhiên Đinh Thành rất tán thành.

Anh không nói hai lời, muốn tự mình lái xe đưa Nhậm Kha đến sân bay.

Nhậm Kha không khách sáo bởi có Đinh Thành hỗ trợ, cô sẽ giảm bớt phiền phức hơn.

Đến tối khi đã quay phim xong, Trình Đẳng lê cơ thể mệt mỏi về khách sạn, vốn định ôm người đẹp thơm tho vào lòng để hồi sức nhưng đẩy cửa ra mới phát hiện Nhậm Kha nhà anh đã biến mất.

Chỉ để lại cho anh một tờ giấy ghi chú.

— Em sang Mỹ giải quyết công việc, anh ở lại ngoan nha.

Cuối dòng chữ cô còn vẽ thêm một mặt cười vui vẻ, cho thấy tâm trạng của cô rất tốt.

Nhưng Trình Đẳng không cười nổi, anh tiện tay nhét tờ giấy vào túi, xoay người đi ra ngoài. Lúc xuống đến cầu thang tầng hai vừa khéo gặp Dương Chiêu đang chuẩn bị lên gọi anh đi ăn cơm.

“Trình Đẳng, sao điện thoại cậu tắt máy vậy? Hại tôi định gọi cậu đi ăn cơm còn phải leo cầu thang.”

Chưa kịp nói xong, Dương Chiêu đã thấy Trình Đẳng duỗi chân dài nhảy xuống đoạn bậc thang cuối cùng, đi ra bên ngoài khách sạn.

Anh ấy ngớ ra, theo bản năng hỏi: “Trình Đẳng, cậu đi đâu vậy?”

Trình Đẳng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Xe đậu ở đâu vậy?”

Xe?

Dương Chiêu càng ngơ ngác hơn, tối rồi còn tìm xe làm gì?

Nhưng vẫn trả lời anh: “Xe à, anh Đinh lái đi rồi.”

“Lúc nào?”

“Sáng nay đó.” Dương Chiêu cào cào tóc mình: “Bảo là đến sân bay.”

Dứt lời, Dương Chiêu nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nhẩm tính thời gian: “Chắc sắp về rồi.”

Mới nói xong thì thấy Trình Đẳng chợt dừng bước, quay người lại nhìn mình với ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt… Như muốn chửi thề vậy.

Dương Chiêu: “Sao thế?”

Trình Đẳng: “Cmn!”

Văn phòng ER tọa lạc tại thành phố New York, Mỹ.

Sân bay gần thị trấn nhỏ nhất không có chuyến bay thẳng đến New York, Nhậm Kha đành phải bay đến Thẩm Quyến trước rồi mới lên máy bay bay đến New York.

Cả hành trình mất gần 20 tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh đi kèm với ánh hoàng hôn đang dần buông xuống phía xa xa, phá tan một mảng sáng mờ mờ ảo ảo.

Bầu trời dần chìm vào bóng tối.

Mà tại thời điểm này trong nước đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Trình Đẳng gần như không ngủ cả đêm qua.

Dù Đinh Thành luôn đảm bảo với anh rằng anh ấy tận mắt nhìn Nhậm Kha vui vẻ lên máy bay, không có vấn đề gì cả mới lái xe quay về chỗ đoàn làm phim.

Nhưng Trình Đẳng vẫn không thể yên lòng.

Luôn có một cảm giác bất an, cứ lặp đi lặp lại quấy rối tâm trạng anh, khiến anh không cách nào yên tâm nổi.

Nếu Nhậm Kha gọi đến cho anh muộn một tiếng nữa, thậm chí Trình Đẳng không biết có phải mình đã bỏ hết mọi thứ để bay sang Mỹ gặp cô rồi không.

Song may mắn thay Nhậm Kha đã gọi cho anh.

“Đẳng Đẳng?”

Điện thoại được kết nối nhanh chóng, đến nỗi Nhậm Kha còn chưa nghĩ ra cách để an ủi người đàn ông ở đầu bên kia thế nào.

“Em…”

“Đến Mỹ rồi sao?” Trình Đẳng lên tiếng trước: “Chuyến bay có thuận lợi không? Có khó chịu ở đâu không?”

Trên radio, một giọng nữ máy móc nhắc nhở các hành khách đừng quên lấy hành lý của mình, Nhậm Kha đi theo dòng người ra bên ngoài.

Vừa đi, vừa nghe người đàn ông trong điện thoại hỏi một đống câu, cô bất giác mỉm cười.

“Em đến rồi, vẫn đang ở trên máy bay, đang định đi lấy hành lý.” Nhậm Kha ngoan ngoãn trả lời từng câu: “Chuyến bay thuận lợi lắm. Cơ thể cũng không khó chịu gì hết. Em ngủ mười mấy tiếng trên máy bay nên giờ tinh thần tươi tỉnh lắm, có thể chiến đấu ngay và luôn. Em đảm bảo sẽ đi sớm về sớm.”

“Không cần.”

Giọng người đàn ông nhẹ bẫng, lọt vào tai Nhậm Kha khiến cô ngơ ngác: “Gì cơ?”

“Chờ anh quay phim xong.” Giọng nam trầm cuốn hút bên kia vang lên, xen lẫn ý cười: “Anh đến đón em.”

Em không cần vội vàng quay về, anh không muốn em chịu khổ, em chỉ cần ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh đến đón em.

“Được.”

Bên ngoài máy bay, nắng chiều dần biến mất, phía đường chân trời chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ, dàn trải một cách dịu dàng và mềm mại.

Nhậm Kha ngửa mặt lên, để ánh sáng nhè nhẹ ấy rọi vào má, soi sáng khóe môi cong lên nở một nụ cười tươi đẹp của cô.

“Em chờ anh.”

Cô nhẹ nhàng nói vào loa điện thoại.

“Được, chờ anh.”

Người đàn ông trong điện thoại đáp lại cô như vậy.

__

Người đến sân bay đón cô chính là người đồng nghiệp mà sáng hôm qua đã gọi cho Nhậm Kha — cô Smith.

Chồng cô ấy – Kevin Smith cũng là một trong những người tham gia sáng lập văn phòng ER.

“Lần này mọi người gặp phải vấn đề khó giải quyết, hơn nữa ý tưởng nghiên cứu ban đầu cũng là do cô đề ra nên chúng tôi muốn trao đổi trực tiếp với cô, thành thử mới gấp gáp gọi cho cô như vậy.”

Nhân lúc dừng đèn đỏ, cô Smith quay đầu nhìn Nhậm Kha với ánh mắt giảo hoạt: “Nhưng mà bác sĩ Nhậm này, hỏi thật nhé, có phải cô đang hẹn hò không?”

Chủ đề này hơi quá giới hạn nhưng tâm trạng Nhậm Kha đang tốt, cô nhướng mày hỏi ngược lại thay vì trả lời: “Cô nói xem?”

Cô Smith tặc lưỡi lắc đầu: “Bác sĩ Nhậm, cô về nước học thói xấu rồi, nói chuyện không thẳng thắn như trước kia nữa!”

Tuy nói vậy nhưng cô ấy vẫn giải thích: “Sắc mặt cô tốt hơn lần trước chúng ta gặp nhau nhiều, với cả cô có biết không? Cô hay cười hơn đó.”

Cô Smith nhẹ nhàng đạp ga, tiếp tục lái xe.

“Từ lâu tôi đã bảo mà, cô cười lên rất xinh.” Cô ấy nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhậm Kha, cười khẽ: “Chỉ có người phụ nữ đang yêu mới cười đẹp như thế!”

“Vậy… Cảm ơn lời khen nha.”

Nhậm Kha cũng cười theo, bên khóe môi cong cong là hai chiếc lúm nhỏ ngọt ngào. Khi nhận ra cô Smith đang quan sát mình chăm chú, cô thẹn thùng nói: “Smith à, cô đang lái xe đó, đừng nhìn tôi mãi thế.”

Cô Smith không vạch trần cô, xe lái thẳng một mạch đến địa điểm cuối cùng.

Đó là một khách sạn điều kiện rất tốt thuộc sự quản lý của gia tộc họ Smith.

“Hôm nay cô mới đến, ở văn phòng ồn ào lắm. Kevin bảo tôi sắp xếp cho cô ở đây trước. Cô cứ yên tâm, tôi đã dặn dò rồi, trừ khi cô có nhu cầu gì đó, còn không sẽ không ai đến làm phiền cô đâu.”

“Cảm ơn nhiều.”

Cô Smith mỉm cười lắc đầu, giang hai cánh tay ôm chặt Nhậm Kha.

“Nhậm, rất vui khi thấy cô vẫn ổn, hoan nghênh cô về nhà.”

Nhậm Kha kinh ngạc, cũng nhanh chóng ôm lấy cô ấy: “Tôi cũng rất vui, cảm ơn cô.”

Cuối cùng, Nhậm Kha tiễn cô Smith đi.

Sau khi lên xe, cô ấy hạ cửa sổ, bỗng nhiên cất giọng hỏi Nhậm Kha: “Nhậm, người đàn ông cô yêu bây giờ là người mà cô chờ đợi sao?”

Nhậm Kha ngạc nhiên, khi này mới nhớ lại một lần nọ ở văn phòng, cô Smith từng mượn mình một cuốn sách dược, sau đó lúc trả lại, cô ấy chỉ vào tờ giấy viết đầy chữ Hán kẹp trong sách và hỏi Nhậm Kha: “Đây là chữ Hán của người Trung Quốc các cô à? Bác sĩ Nhậm, cô viết gì thế?”

Nhậm Kha nhìn theo ngón tay cô ấy vào tờ giấy nhỏ kích thước không quá ba ngón tay, cõi lòng dần trở nên mềm mại.

“Là tên một người.” Cô trả lời câu hỏi của cô Smith.

“Anh ấy là ai?”

Lúc đó, Nhậm Kha cầm lấy tờ giấy và vuốt ve trong tay, nụ cười vừa dịu dàng vừa cô đơn: “My waiting. My love.”

“Là anh ấy.”

Hồi lâu sau, Nhậm Kha nghe được giọng nói của mình trả lời cô Smith như vậy.

Giờ phút này, âm thanh ấy vẫn dịu dàng nhưng không hề cô đơn.

__

Thời gian làm việc luôn trôi qua thật nhanh.

Vấn đề quả thật tương đối khó giải quyết, vì để nhanh chóng khắc phục vấn đề này, Nhậm Kha và các thành viên của văn phòng gần như ngày đêm thay phiên nhau làm việc tại phòng thí nghiệm, không ngừng thí nghiệm, tra cứu tài liệu, liên tục tính toán số liệu, loại bỏ vô số khả năng.

Cuộc sống kề vai sát cánh tác chiến cùng đồng nghiệp thế này hệt như trở về mấy năm trước.

Tuy mệt mỏi nhưng rất sống động.

Nhưng ở trong nước, Trình Đẳng gần như bị thời gian sinh hoạt hỗn loạn của Nhậm Kha ép phát điên.

Trung Quốc và New York chênh lệch nhau 13 tiếng đồng hồ.

Bình thường ở bên này vào sáng sớm khi anh mới ngủ dậy, thì Nhậm Kha ở bên kia vừa ăn cơm tối xong và bắt đầu vào làm việc tiếp.

Hay anh ở bên này vừa quay phim xong, đêm khuya về khách sạn, gọi điện thoại cho cô thì Nhậm Kha ở bên kia đang trong thời gian bận rộn nhất cả ngày, không thể nói chuyện với anh được.

Thế là hai người dần thay đổi từ gọi video ban đầu đến gọi bình thường, cuối cùng trở thành nhắn tin báo bình an.

Suốt một tháng như thế, thời gian hai người có thể trò chuyện giống như nước vắt ra từ bọt biển vậy, ít ỏi vô cùng.

Hôm nay, Trình Đẳng quay phim một mạch tới hai giờ sáng mới xong, anh tính toán thời gian, đoán có lẽ Nhậm Kha đang ăn cơm trưa nên mới vội vàng lấy điện thoại trong túi áo khoác ra gọi cho cô.

Theo như lời Dương Chiêu nói.

Khi bác sĩ Nhậm ở bên cạnh Trình Đẳng, điện thoại của anh giống như một món đồ chơi, không cần sạc pin, cũng không cần nghe máy.

Sau khi bác sĩ Nhậm đi, điện thoại mới có ý nghĩa cơ bản nhất cho sự tồn tại của nó. Mỗi ngày trước khi bắt đầu quay phim, anh sẽ dặn Dương Chiêu sạc pin giúp mình, khi quay phim xong, anh muốn điện thoại của mình luôn phải đầy pin.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tiếng bước chân của Nhậm Kha vừa nhanh vừa vững vàng, lộc cộc vang lên trong loa.

“Đẳng Đẳng à? Em đang định đi ăn cơm, nhưng mà sao anh còn chưa ngủ nữa?”

“Hôm nay quay đêm, quay xong hơi muộn.” Trình Đẳng nén cái ngáp: “Hôm nay em ăn cơm muộn vậy? Không phải người Mỹ quan tâm vấn đề nhân quyền nhất à? Cường độ làm việc ở văn phòng bọn em khiến anh có cái nhìn khác về thái độ làm việc của người nước ngoài đấy!”

Nhậm Kha nghe mà buồn cười, đang định trả lời anh thì đã đến cửa phòng nghỉ.

Cô Smith đi bên cạnh ra hiệu ánh mắt với cô, sau đó đưa tay đẩy cửa.

Giây tiếp theo, mùi bít tết, hamburger và xúc xích ngập tràn trong phòng phả thẳng vào mặt.

Nhậm Kha đã ngửi mùi này nhiều năm nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại đột nhiên thấy khó chịu.

Buồn nôn, thậm chí là nghẹt thở.

“Đẳng Đẳng, em có việc rồi, lát nữa em gọi lại cho anh nha.”

Dứt lời, không chờ Trình Đẳng trả lời, Nhậm Kha đã cúp máy trước.

Cô Smith đi phía trước nhạy cảm nhận ra nhịp thở của Nhậm Kha có sự thay đổi, bèn quay đầu lại xem thử. Thấy sắc mặt Nhậm Kha trắng nhợt, cô ấy hé miệng muốn nói nhưng chưa kịp thốt nên câu, Nhậm Kha đã bụm miệng, nhanh chóng xoay người chạy vào nhà vệ sinh cách đó không xa.

Cô Smith ngơ ra, quay đầu nhìn vào trong phòng nghỉ, các đồng nghiệp khác cũng đang trố mắt nhìn nhau. Cô ấy chớp chớp mắt, lát sau mới tìm lại được giọng của mình: “Mọi người ăn trước đi, để tôi đi xem cô ấy thử.”

Trong nhà vệ sinh, Nhậm Kha đã ngừng cơn buồn nôn ngắn ngủi kia lại.

Kể ra cũng lạ, gần đây cô luôn cảm thấy không được ngon miệng khi ăn nhưng đây là lần đầu tiên có phản ứng kịch liệt như hôm nay.

Cô đứng trước bồn rửa tay, vốc nước lên súc miệng.

Cô Smith đứng bên cạnh quan sát cô thật lâu, cất tiếng hỏi: “Ăn phải cái gì đó bậy bạ à?”

Nhậm Kha lắc đầu, cô ăn cơm ở văn phòng, cũng là thức ăn giống mọi người, sao lại có vấn đề được.

“Có thể là bệnh dạ dày.” Nhậm Kha vịn bồn rửa tay, cười yếu ớt đáp: “Muốn nôn nhưng không nôn ra được.”

Cô Smith rút khăn giấy đưa cho cô, ngẫm nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Nhậm, có phải cô có thai rồi không?”

Có thai?

Nhậm Kha ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô Smith, cô dần dần thất thần nhưng sau đó lập tức hoàn hồn lại.

Một lúc sau, vẻ mặt cô trở nên ảm đạm, nhợt nhạt vô cùng.

Trong đầu Nhậm Kha như nổ tung, chỉ cảm thấy đùng đùng!

Có thai?

Sao cô có thể có thai được!

__

Lời tác giả:

Nhậm Tiểu Kha: Có thai? QAQ

Trình Tiểu Đẳng: Ngao! Vợ đừng sợ! Chờ Đẳng Đẳng! Moah moah moah!

Nhậm Tiểu Kha: Cút!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi