ĐỢI TÔI SAU GIỜ HỌC



Beta: Hana
Tiếng chuông tan học reo vang, Dụ Phồn xoay người đi về lớp, suy nghĩ duy nhất trong đầu bây giờ là hôm nay về nhà phải xé rách cái lá thư đó.
Lúc đi ngang qua tổ hai, Vương Lộ An nhịn không được kéo áo cậu lại, hỏi: "Vừa nãy cậu với Trần Cảnh Thâm nói gì ngoài hành lang đấy, nói chuyện vui vẻ quá chừng."
"Con mắt nào của cậu trông thấy tôi nói chuyện với cậu ta?"
Ngoại trừ hai cậu ra, 40 người trong lớp, cộng thêm Phóng Cầm, 82 con mắt cùng trông thấy đó.
Cậu ta nhìn vẻ mặt Dụ Phồn, nghĩ mà không dám nói.
Dụ Phồn về lại chỗ ngồi, quyển vở bài tập vốn vừa nộp lên đã bị trả lại mặt bàn cậu.
Sáng nay tổ trưởng thu bài tập nhanh quá, cậu tùy tiện viết tên xong là nộp, cũng không mở ra xem thử.
Chữ viết bằng tay trái mà còn đẹp? Tay trái của người bình thường chẳng mấy ai viết ra được chữ.

Chắc chắn là Phóng Cầm đọc bài tập của cậu kỹ lắm mới tìm ra được manh mối từ trong nét chữ.
Dụ Phồn ôm suy nghĩ này mở vở ra.
"...."
Sau đó lại khép vào.
Lúc Trần Cảnh Thâm về lại chỗ ngồi, thấy cậu cầm vở bài tập, nhìn lướt qua tay cậu____
Bộp.
Dụ Phồn nhanh tay nhanh mắt đặt tay che lên tên mình, sau đó thô bạo cầm vở bài tập lên, nhét vào trong ngăn bàn.
Chương Nhàn Tịnh vừa quay đầu nhìn thì thấy ngay tình cảnh này.
"Gì thế? Làm người ta hết hồn." Cô vỗ ngực, sau đó nháy mắt với Trần Cảnh Thâm, "Bạn học Trần ơi, nghe nói lần kiểm tra này cậu lại đạt điểm tuyệt đối, cậu giỏi thật luôn á."
Trần Cảnh Thâm dựa vào ghế, lấy sách giáo khoa của tiết sau từ trong ngăn bàn ra: "Cảm ơn."
"Tiết học vừa nãy tôi hơi mất tập trung, có mấy bài nghe không hiểu, cậu giảng lại cho tôi với được không?"
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Bài gì?"
Chương Nhàn Tịnh vươn tay, chỉ bừa vào một bài, lộ ra ngón tay dán băng cá nhân màu hồng đáng yêu.
Trần Cảnh Thâm: "Tay cậu...."
"Ui cha," Cô e thẹn rút tay về, "Tôi làm sai hơi nhiều bài, hôm qua chép lại đáp án mệt quá, tuy là không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà đau lắm luôn, nếu có người chép giúp tôi thì___"
"Che khuất bài rồi."
"...."
Dụ Phồn nhìn vẻ mặt Chương Nhàn Tịnh, cảm thấy khả năng cô sẽ động thủ trước cả mình cũng cao lắm.
Trần Cảnh Thâm kéo giấy nháp qua, giải thích ngắn gọn cho cô một lần.

Dụ Phồn không muốn nghe, mà bất đắc dĩ lại cách quá gần, cậu nghe cực rõ từng chữ từng chữ một.
Vốn Chương Nhàn Tịnh chỉ kiếm cớ bắt chuyện, không ngờ Trần Cảnh Thâm nói một hồi, cô nghe lại hiểu thật.
Trần Cảnh Thâm: "Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi....Cảm ơn cậu." Chương Nhàn Tịnh cầm bài kiểm tra, quay đầu về.
Mấy giây sau, cô mới hoàn hồn lại.
Phắc, cô đâu có muốn hỏi bài thật đâu!
Chương Nhàn Tịnh chợt quay đầu lại lần nữa.
"Bạn học Trần ơi," Chương Nhàn Tịnh đẩy cặp kính gọng đen của mình, nhịn không được hỏi, "Không phải cậu thích người đeo mắt kính hả?"
Động tác chơi điện thoại của Dụ Phồn khựng lại, đoán luôn được cảnh tượng tiếp theo.
Cậu không thích nghe mấy chuyện này, hơi do dự không biết có nên ra ngoài hay không.
"Tôi chưa từng nói như vậy." Trần Cảnh Thâm nói.
"Vậy rốt cuộc cậu thích mẫu người thế nào? Có phải là mắt nhỏ không? Môi dày? Rồi cả gầy trơ xương nữa?"
"Không phải."
Chương Nhàn Tịnh thầm nói Vương Lộ An cậu chết chắc rồi, sau đó mỉm cười: "Vậy trên mặt có rất nhiều mụn nhọt hay mặt rỗ thì sao?"
Bên cạnh không có tiếng động gì.
Dụ Phồn thoáng có linh cảm không lành, cậu cất điện thoại vào, vừa định đứng dậy bỏ chạy___
Trần Cảnh Thâm nhìn qua cậu.
Đôi mắt đen thẳm vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn, nhẹ nhàng dạo quanh mặt cậu một vòng.
Rất nhanh, Trần Cảnh Thâm thu ánh mắt về, sau đó nói.
"Cũng không phải."
Dụ Phồn: "...."
Trước khi ánh nhìn thắc mắc của Chương Nhàn Tịnh liếc sang, Dụ Phồn cầm áo khoác đồng phục trùm lên đầu mình, nằm úp lên bàn ngủ giả chết.
-
Trong tuần đầu tiên của mỗi học kì, Trang Phóng Cầm sẽ điểm tên một vài học sinh có biểu hiện không tốt suốt cả học kì trước ra ngoài nói chuyện.
Buổi chiều, lúc Vương Lộ An đi từ văn phòng về, viền mắt đo đỏ.
Cậu ta ngồi vào bàn phía trước Dụ Phồn, quay ngược xuống: "Tôi cảm thấy Phóng Cầm nói chuyện thật sự rất tổn thương."
Dụ Phồn tệ nhất ở khoản an ủi người khác, nhìn thấy vẻ mặt của Vương Lộ An, cậu hơi đau đầu, ấn tạm dừng rắn săn mồi: "Cô nói hơi nhiều, nhưng cũng là tốt cho cậu...."
"Cô nói nếu tôi còn tiếp tục thế này, sau này chỉ có thể đi nhặt rác chung với cậu thôi."
"...."
Cảm nhận được động tác làm bài của Trần Cảnh Thâm cũng chậm lại, Dụ Phồn lạnh lùng nói: "Trước khi tôi ném điện thoại lên mặt cậu thì tự ngậm miệng lại đi."

"Đùa thôi," Vương Lộ An hít một hơi, "Nhưng mà thật sự tôi hơi mờ mịt, vừa nãy Phóng Cầm vạch ra cho tôi những trường mà điểm học kì vừa rồi của tôi có thể vào được, kéo một loạt xuống toàn là mấy trường cao đẳng kỹ thuật thôi! Không có cái nào hệ chính quy cả! Nếu tương lai tôi thi vào cao đẳng kỹ thuật, ba tôi không đánh chết tôi...."
"Phóng Cầm còn nói, nếu tôi thi vào cao đẳng kỹ thuật, đường đời sẽ thu hẹp lại, biết đâu cuối cùng chỉ đành đi đòi nợ giúp người ta.

Nhuộm tóc còn đỏ hơn gà, xăm mình đến chó cũng phải lắc đầu, tới lúc đó ba mẹ ghét bỏ tôi, bạn bè rời xa tôi, gái đẹp cũng không yêu tôi nữa____"
Dụ Phồn nghe đến sắp ngủ gật tới nơi, cuối cùng cũng nghe được lời kết.
Vương Lộ An: "Cho nên tôi rút kinh nghiệm xương máu, quyết định từ nay về sau sẽ chăm chỉ học tập."
"Ừ." Dụ Phồn nói, "Chúc cậu thành công."
"Nhất định đấy, anh em.

Nếu ngày sau tôi giàu sang phú quý, nhất định sẽ đến cứu cậu ra khỏi bãi rác____" Vương Lộ An nắm chặt tay, sau đó đấm hai cái lên ngực, "Bây giờ tôi về học tập, vì tương lai của tôi và cậu."
Dụ Phồn phất tay, ý bảo cậu ta mau biến đi.
Vương Lộ An vừa biến được hai bước, lại quay đầu qua.
"Vậy lát nữa tan học có đi chơi net không?"
"...." Dụ Phồn nói, "Từ bỏ tương lai rồi?"
"Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi thả lỏng một bữa cũng không tính là quá trớn, huống chi hôm nay còn là thứ sáu." Vương Lộ An nói, "Nhớ đến Trai Ngầu ở cổng sau, gần thôi."
Trước khi đi, Vương Lộ An đụng rớt cây bút ở mép bàn.
Cậu ta hơi giật mình, nhặt lên để lại như cũ: "Xin lỗi học bá, đụng rơi mất."
Trần Cảnh Thâm khẽ cong ngón tay, cầm lại cây bút về: "Không sao."
-
"Trai Ngầu" là một quán net nằm ở đối diện cổng sau trường bọn cậu.
Vị trí bí mật, mặt tiền quán không lớn, nhưng không gian và cấu hình máy rất được.
"Tôi đến đây tôi có flash! Gank nó gank nó gank nó____Nice!"
*Flash: Bổ trợ tốc biến, nghĩa là dịch chuyển tức thời đến vị trí mà con trỏ chuột chỉ
Gank: chỉ việc một người chơi di chuyển ra đường khác hỗ trợ đồng đội tấn công team địch
Người mới chiều còn nói sẽ chăm chỉ học tập giờ đây đang ngồi trong quán net, giọng nói còn to, rõ ràng hơn cả tham gia cuộc thi khúc ca quân đội.
Kết thúc trận game, Dụ Phồn không nhịn được tháo tai nghe xuống: "Cậu thử gào thêm tiếng nữa xem?"
"Tại vì tôi kích động thôi mà." Vương Lộ An lấy điện thoại ra, "Từ từ, Tả Khoan gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi chờ mấy đứa nó đăng nhập đã rồi xếp đội 5 người."
Dụ Phồn đặt tai nghe xuống bàn, ngả lưng vào ghế chơi game, tiện tay mở một kênh phát sóng trực tiếp nào đó.

Máy hai người ngồi nằm ngay bên trái quầy thu ngân, thỉnh thoảng nghe loáng thoáng được vài tiếng động ở phía bên đó.
"Cậu....Đến lên mạng?" Giọng nói của thu ngân.
"Ừ." Trả lời lạnh nhạt.
Mí mắt Dụ Phồn giật lên một cái.
Cậu xem trực tiếp trên màn hình, nghĩ thầm trên đời này thế mà còn có người thứ hai có âm giọng thiếu đòn như vậy.
"Nếu không có chứng minh thư thì chỗ chúng tôi phải thu nhiều phí hơn đấy." Thu ngân xác nhận lại, "Quét mã trả tiền, sau đó đi đến khu vực bên trái chọn máy, à đúng____Lối thoát hiểm ở ngoài cùng bên trái."
Người nọ không trả lời nữa, nhưng nghe tiếng động là đang đi sang phía hai người cậu.
Khu vực bên trái không lớn.

Dụ Phồn nghe thấy người nọ đi đến bên cạnh mình, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Bịch.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Dụ Phồn nhai kẹo cao su, lười biếng nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt đất.
Sau đó trông thấy cái cặp sách màu đen hết sức quen mắt.
"...."
Cậu bỗng dừng động tác nhai kẹo cao su lại.
"Học bá?!" Vương Lộ An bên cạnh ngẩng đầu lên, hãi hùng hỏi, "Sao cậu....Lại ở đây?"
Trần Cảnh Thâm đứng yên trước máy bên cạnh, ánh mắt dừng lại chốc lát trên màn hình máy tính Dụ Phồn.
Bên trên mở một giao diện phát sóng trực tiếp, cậu trai trong đó nhuộm cả đầu màu xanh dương, có vẻ đang chơi game gì đó, nhìn qua không giống trực tiếp đứng đắn gì.
Anh thu ánh nhìn lại: "Đến lên mạng."
Vương Lộ An: "....."
Hạng nhất toàn khối, đến quán net ở cổng sau trường, lên mạng?
Người xung quanh đồng loạt nhìn sang phía bên này.
Không phải chưa từng thấy người nào mặc đồng phục đến lên mạng, Dụ Phồn với Vương Lộ An cũng mặc đồng phục.

Nhưng cài cúc áo đồng phục đến hàng trên cùng, thái độ ngay ngắn chỉnh tề, thật sự trong cả quán net chỉ có một mình anh.
Dụ Phồn hoàn hồn, trước khi Trần Cảnh Thâm ngồi xuống, nhấc chân đá ghế chơi game của anh.
Động tác của Trần Cảnh Thâm ngừng lại, rũ mắt nhìn.
"Cậu____"
Dụ Phồn đang định nói "Biến ra chỗ khác ngồi", đúng lúc lại có một đám người đi từ bên ngoài vào.
Nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng, chắc là đám người trường bên cạnh, mấy tên này hất cằm với thu ngân xong là đi thẳng vào, ngồi xuống một dãy máy bên cạnh Trần Cảnh Thâm.
"____đổi chỗ với tôi" Dụ Phồn lạnh lùng nói hết câu.
Trần Cảnh Thâm cuộn tròn ngón trỏ, nghe lời nhường ra.
Vương Lộ An ngơ ngác nhìn hai người bên cạnh đổi chỗ.

Điện thoại rung lên hai tiếng.
Cậu ta cúi đầu nhìn: "Dụ Phồn, Tả Khoan nói bên cậu ta có người không tới được, bọn mình xếp trận 4 người đi."
"Sao cũng được." Đổi sang vị trí mới, Dụ Phồn không nhìn người bên cạnh nữa, "Mời tôi vào."
Dụ Phồn lại mở giao diện game lần nữa, vừa định nhận lời mời xếp đội của Vương Lộ An, gương mặt quen thuộc bỗng nhiên lóe lên màn hình máy tính bên cạnh.
Tim Dụ Phồn với Vương Lộ An nhảy dựng lên theo phản xạ, hai người cùng nhíu mày, cùng quay đầu sang nhìn máy chính giữa.
Trên màn hình máy tính của Trần Cảnh Thâm đúng lúc hiện lên hàng chữ lớn giới thiệu vắn tắt___
【 "Tiết học trực tiếp của giáo viên nổi tiếng" khái niệm định lý sin và cosin (căn bản).
Giáo viên hôm nay: Hồ Bàng.


Dụ Phồn: "...."
Vương Lộ An: "....."
Thái dương Vương Lộ An giần giật, nhịn không được quay đầu: "Học bá...."
Trần Cảnh Thâm: "?"
"Cậu ra quán net, là để....Xem Hồ Bàng?"
"Không phải, muốn chơi game." Trần Cảnh Thâm dừng lại một giây, "Nhưng đến nơi lại bị cho leo cây, không chơi được."
Chó cũng không tin nổi.
Vương Lộ An: "Đáng ghét thế á?! Vậy bây giờ cậu phải làm sao đây."
Dụ Phồn: "...."
Trần Cảnh Thâm: "Chắc là xem lớp học online thôi."
Vương Lộ An thầm nói đừng mà, cậu xem lớp học online, người bị tra tấn là bọn tôi đó.
Lại còn xem tiết của Hồ Bàng, càng xui xẻo hơn nữa.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Lộ An vỗ đùi: "Học bá, hay là cậu vào chơi với bọn tôi luôn đi, đúng lúc bên bọn tôi đang bốn thiếu một.

Liên Minh Huyền Thoại được không?"
Trần Cảnh Thâm nói: "Chưa từng chơi bao giờ."
"Không sao, quen biết cả mà, bọn tôi gánh cậu____"
"Gánh cái đếch, không gánh." Dụ Phồn nhíu mày ngắt lời, "Chỉ bốn người thôi, vào đi."
Vương Lộ An sửng sốt, vừa định nói người ta mới giúp cậu chép bài tập xong, giờ cậu lật mặt có phải hơi quá đáng quá không anh em____
"Được." Giọng điệu Trần Cảnh Thâm đều đều, "Nếu cậu gánh không nổi tôi, vậy tôi không chơi cũng không sao."
Một phút sau.
Dụ Phồn giật con chuột của máy kế bên sang, tắt lớp học online của Hồ Bàng đi, mở Liên Minh Huyền Thoại.
"Nhìn thấy chữ đăng ký tài khoản không?" Dụ Phồn lạnh lùng nói, "Đừng nói nhiều, tạo tài khoản đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi