ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Muốn liên lạc với mọi người, hơn nữa khoảng cách cũng không xa lắm, đương nhiên phải mở bộ đàm. Ánh mắt Dương Cảnh Thừa vẫn đang lưu ý xung quanh, không có trả lời.

“Vậy nãy giờ chúng ta nói chuyện, bọn họ đều nghe được đúng không?” Lộ Diêu Diêu hỏi.

“Nghe được chuyện đội trưởng Dương đã cởi áo ra.” Bộ đàm vang lên, giọng của Triệu Tín truyền đến.

“Phó đội trưởng, sao anh lại lên tiếng chứ? Chúng tôi còn muốn tiếp tục nghe mà.” Lục Bạch nói một câu.

Đại Binh cười: “Lục Bạch, thằng nhóc nhà cậu muốn nghe cái gì?”

“Anh hiểu mà!”

Tiếng cười của mọi người truyền đến, tiếng “rè rè rè” từ bộ đàm không ngừng phát ra.

Có điều, trong tiếng cười lại có tiếng người nói chuyện, là Hạo Nhiên. Anh ta nghiêm túc thành khẩn hỏi ý kiến của Dương Cảnh Thừa, “Đội trưởng Dương, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đưa áo đến.”

“Không cần, tìm người quan trọng hơn.” Dương Cảnh Thừa mặt không đổi sắc dặn dò, “Mọi người cẩn thận một chút!”

“Vâng! Đội trưởng Dương!”

Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng cười vẫn còn chưa dứt của mấy đội viên đội cứu viện. Cô cũng không để ý đến mấy lời chọc ghẹo của bọn họ. Có điều, cho dù bây giờ cô muốn làm gì đó với Dương Cảnh Thừa để bọn họ nghe cũng không được, bởi vì Dương Cảnh Thừa sẽ không đồng ý. Hơn nữa bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm người.

“Qua bên kia.”

Giọng của Dương Cảnh Thừa gọi suy nghĩ của Lộ Diêu Diêu trở về. Lộ Diêu Diêu lập tức đi theo sau Dương Cảnh Thừa. Cơ thể bỗng nhiên lại bị cánh tay Dương Cảnh Thừa kéo lại.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

Theo ánh sáng của đèn pin, Lộ Diêu Diêu nhìn thấy phía trước vài bước có hai con bò cạp.

Dương Cảnh Kính quay người, kéo cổ tay cô đi về hướng khác.

“Là bò cạp, tuy có độc nhưng không nguy hiểm lắm.” Lộ Diêu Diêu nói.

Dương Cảnh Thừa nói: “Cô không chọc nó, nó sẽ không chủ động công kích cô. Nhưng tốt nhất vẫn nên đi vòng qua.”

Lộ Diêu Diêu cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ cổ tay, khóe miệng hơi cong lên. Nhưng cô còn chưa kịp bật cười thì Dương Cảnh Thừa đã buông tay cô ra, dẫn cô đi vòng một vòng.

*

Hơn hai mươi phút sau, bộ đàm trong túi quần Dương Cảnh Thừa l bỗng nhiên vang lên:

“Tìm được rồi! Tôi tìm được rồi! Ở đây này!”

Lộ Diêu Diêu nghe ra được đây là giọng của Giang Tây.

Dương Cảnh Thừa lấy bộ đàm ra, nghe Giang Tây nói tiếp: “Nhìn giống như học sinh, khoảng mười tám, mười chín tuổi! Hình như là…”

“Người thế nào rồi? Đang ở đâu?” Dương Cảnh Thừa cắt ngang, hỏi tới vấn đề quan trọng nhất.

“Ngất xỉu ở gần chỗ cây lạc đà gai. Vị trí… Để tôi xem định vị đã…”

Giang Tây nhanh chóng nói ra chỗ của mình. Dương Cảnh Thừa vừa đi về hướng Giang Tây nói, vừa thông báo đến bộ đàm: “Ai đang ở gần chỗ đỗ xe?”

Mọi người sôi nổi báo cáo vị trí của mình. Sau khi Dương Cảnh Thừa nghe xong, lập tức nói: “Lục Bạch, Hạo Nhiên quay về lái xe đến đây, những người khác lập tức đi đến chỗ của Giang Tây.

“Vâng! đội trưởng Dương! “

Lộ Diêu Diêu đi theo sau Dương Cảnh Thừa, rất nhanh đã đi đến chỗ của Giang Tây. Theo ánh sáng của đèn pin, Lộ Diêu Diêu thấy có một người nằm bên cạnh cây lạc đà gai, người nọ đúng là Vương Yến. Dương Cảnh Thừa ngồi xổm xuống, thân, xem xét cô hơi thở. Thấy cô ta chỉ mặc một cái áo thun và quần chín tấc, Dương Cảnh Thừa lại sờ thử cánh tay của cô ta, quay đầu nhìn về phía Giang Tây, “Cởi áo cậu ra mặc cho cô ấy đi.”

Tuy Giang Tây không ưa Dương Cảnh Thừa, nhưng vẫn cởi áo khoác ra, ngồi xổm xuống trùm lên người Vương Yến.

“Mau đưa tới bệnh viện ngay lập tức.” Dương Cảnh Thừa nói.

Triệu Tín, Đại Binh đều tới hết, nhưng xe vẫn chưa thấy đâu. Tất cả mọi người đều đứng ngay tại đó chờ xe. Ước chừng hai phút sau, Lục Bạch và Hạo Nhiên mỗi người lái một chiếc xe một trước một sau chạy tới. Khi tới nơi cả hai lập tức mở cửa nhảy xuống xe.

Mà trên chiếc xe của Lục Bạch còn một người chậm rãi đi xuống, là Trương Tinh Tinh. Sau khi Trương Tinh Tinh xuống xe, khẩn trương nhìn Giang Tây bế Vương Yến lên xe Hạo Nhiên.

Người của đội cứu viện ào ạt lên xe. Lộ Diêu Diêu đi theo phía sau Dương Cảnh Thừa lên xe của Lục Bạch. Lần này Dương Cảnh Thừa ngồi ghế phụ, Lục Bạch lái xe, cô chỉ có thể ngồi đằng sau.

“Còn không đi?” Lục Bạch nhìn Trương Tinh Tinh còn đang ngây ngốc ngồi trên đất, nhíu mày hỏi.

Lúc này Trương Tinh Tinh mới mở cửa lên xe, ngồi bên cạnh Lộ Diêu Diêu.

“Bà chủ Lộ, Yến Yến… cô ấy không sao chứ?” Trương Tinh Tinh hỏi.

“Tôi không biết. Tôi không phải bác sĩ.” Lộ Diêu Diêu nhíu mày.

Trương Tinh Tinh thấp thỏm, nhưng cũng không nói gì nữa.

Vẫn còn ba chiếc xe đang đỗ trên sa mạc. Tới trạm dừng, Dương Cảnh Thừa xuống xe cũđể lái chiếc của mình. Triệu Tín, Đại Binh cũng xuống để lấy xe. Vương Yến được Giang Tây đưa đi bệnh viện. Trương Tinh Tinh thì không ngừng hối anh ra, để Lục Bạch xuống xe, muốn đi theo Giang Tây đến bệnh viện để chăm sóc Vương Yến.

Xe máy của Lộ Diêu Diêu cũng để đó. Cô ngăn Dương Cảnh Thừa lại, ngẩng đầu nhìn anh, “Có thể chở tôi đi một đoạn không? Tôi không còn sức lái xe nữa.”

Bởi vì bị cô cản lại, lúc Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu lên thì thấy những người khác xe đã lái xe đi rồi. Anh nhường Lộ Diêu Diêu lên xe trước, còn xe máy của Lộ Diêu Diêu thì để trong cốp xe.

Dương Cảnh Thừa vẫn như cũ để phần thân trên trần trụi như cũ. Áo của anh một cái thì ở chỗ Trương Tinh Tinh, một cái thì ở trên người Lộ Diêu Diêu. Thấy Lộ Diêu Diêu nhìn anh chằm chằm anh, Dương Cảnh Thừa liền giơ tay tắt đèn bên trong xe i. Lộ Diêu Diêu cười cười, cởi áo sơ mi ra trả lại cho anh, “Mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tốc độ mặc quần áo của Dương Cảnh Thừa rất nhanh, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi sa mạc.

Lộ Diêu Diêu muốn nói với Dương Cảnh Thừa mấy câu, nhưng quả thật là quá mệt, vừa dựa lưng vào ghế đã ngủ ngay tức khắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi