Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh đều nhìn Dương Cảnh Thừa với ánh mắt mong đợi, chỉ có Vương Yến không quan tâm đến. Anh liếc mắt nhìn Lộ Diêu Diêu rồi dời đi chỗ khác, quay điện thoại về hướng này để gửi tọa độ cho Triệu Tín. Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh nhìn nhau cười, vì biết sẽ có người đến cứu họ.
Lộ Diêu Diêu trừng mắt với Dương Cảnh Thừa. Cô vừa tức giận nói sẽ không cứu bọn họ thì anh lại gửi vị trí cho Triệu Tín, đúng là không để mắt đến cô. Dương Cảnh Thừa không nhìn cô, nói với Ngụy Dương một câu: “Trước tiên, chờ ở đây!”
Ngụy Dương lập tức cười lớn nói: “Được, cảm ơn đội trưởng Dương! Anh là đội trưởng đội cứu hộ, tôi biết anh sẽ không mặc kệ chúng tôi.”
Lộ Diêu Diêu hừ một tiếng.
Lúc nãy cô và Dương Cảnh Thừa cùng cưỡi lạc đà đến, Ngụy Dương cho rằng bọn họ thân nhau. Nhưng vừa rồi Dương Cảnh Thừa không giúp Lộ Diêu Diêu, xem ra quan hệ của hai người cũng không thân thiết lắm. Mấy người bọn họ có thể rời khỏi nơi này hay không vẫn phải nhờ vào Dương Cảnh Thừa, anh chính là người quyết định ở đây. Ngụy Dương không kiêng kỵ Lộ Diêu Diêu chút nào. Anh ta bảo Trương Tinh Tinh và Vương Yến rồi ngồi xuống chờ.
Lộ Diêu Diêu Diêu quay người, ngồi xuống ở nơi cách Dương Cảnh Thừa vài mét, cũng cách bọn người Ngụy Dương một khoảng tương đối. Con lạc đà đi đến đứng bên cạnh cô, nhìn ra ngoài xa. Dương Cảnh Thừa cũng đi mấy bước, ngồi xuống đối diện Lộ Diêu Diêu, cách cô khoảng ba mét.
Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu nhìn Dương Cảnh Thừa, đúng là một đội trưởng không hề biết đến tư lợi! Cô tức giận nên mới nói nhiều như vậy, anh một chút cũng không quan tâm, bởi vậy trong lòng cô có hơi tức giận với anh. Cô hừ nhẹ một tiếng rồi dời mắt nhìn chỗ khác, chìa tay ra xoa cổ lạc đà.
“Đội trưởng Dương, có muốn uống nước không?” Ngụy Dương cầm một lọ thủy tinh đưa cho Dương Cảnh Thừa.
“Không cần.”
“Bà chủ Lộ, có uống nước không?” Ngụy Dương cầm chai nước chuyển sang hỏi Lộ Diêu Diêu.
Cô không thèm nhìn Ngụy Dương mà lấy ra một chai thủy tinh từ bọc đồ trên người lạc đà, sau đó mở nắp uống một hớp.
Ngụy Dương cười cười rồi quay về chỗ.
Lộ Diêu Diêu cũng lấy lương khô từ bọc đồ trên người lạc đà.Tuy rằng cô đang giận Dương Cảnh Thừa, nhưng vẫn ném một gói về phía anh. “Bịch”, gói lương khô rơi đến trước mặt anh.
Dương Cảnh Thừa đưa tay ra nhặt lên.
“Đội trưởng Dương, anh có thể chia cho chúng tôi một ít không? Lúc xe dừng lại, chúng tôi lấy lương khô ra mới phát hiện có rất nhiều côn trùng.” Ngụy Dương nhìn anh.
Lộ Diêu Diêu liền quay đầu nhìn anh trừng mắt, “Đây là của tôi cho anh, không được đưa cho người khác!”
Dương Cảnh Thừa cầm lương khô đứng dậy, đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu rồi đưa cho cô, “Tôi không cần.” Sau đó quay đầu về phía Ngụy Dương nói: “Thức ăn không phải là của tôi.”
Lộ Diêu Diêu nhếch môi.
Ngụy Dương nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, do dự một chút rồi lên tiếng, “Bà chủ Lộ, có thể cho chúng tôi một chút không? Không cho tôi cũng được, nhưng có thể chia cho hai người họ không?”
Cô cười, “Đừng có mà nằm mơ.”
“Bỏ đi Ngụy Dương, em không đói.” Trương Tinh Tinh nói.
Vương Yến im lặng, không nói gì.
Ngụy Dương đành phải thôi.
“Dương Cảnh Thừa, anh không ăn thật sao?” Cô quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, anh đã ngồi xuống chỗ cũ.
“Không ăn.”
Lộ Diêu Diêu đứng lên đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh, bẻ một ít lương khô đưa đến bên miệng anh, nói: “Ăn đi. Anh giúp tôi tìm được lạc đà, tôi chưa cảm ơn, bây giờ chỉ có lương khô hoặc là lấy thân báo đáp thôi.” Cô chỉ giận anh một chút thôi, anh là Dương Cảnh Thừa, đội trưởng đội cứu hộ, không cứu người thì không phải là đội cứu hộ.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, “Cô tự ăn đi.”
Lộ Diêu Diêu lấy lại lương khô, híp mắt một cái, “Anh không ăn, thế thì chính là muốn tôi lấy thân báo đáp rồi.”
Dương Cảnh Thừa lười phải trả lời cô. Lộ Diêu Diêu đưa đèn pin cho anh, “Vậy chiếu sáng giúp tôi đi.”
Dương Cảnh Thừa lấy đèn pin chiếu xuống mặt đất, ánh sáng trên mặt đất tỏa đều ra các góc, bốn phía hơi tối, nhưng cô có thể quan sát tình hình giữa cô và anh. Cô bắt đầu ăn nhàn nhã.
Bọn người Ngụy Dương chỉ uống nước mà không có gì để ăn.
*
Trong sa mạc, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, không mát mẻ nữa mà bắt đầu lạnh đi.
“Lạnh không?” Ngụy Dương hỏi Vương Yến.
“Lạnh.”
Ngụy Dương cầm đèn pin đứng dậy, mở cốp xe sau rồi quay đầu lại: “Tinh Tinh, đến lấy đồ của em đi.”
Trương Tinh Tinh đứng dậy đi về phía Ngụy Dương, lấy một cái áo trong túi xách mặc vào. Ngụy Dương lấy áo cho Vương Yến, đóng cốp xe lại rồi đi đến chỗ Vương Yến, choàng vào cho cô ta.
Lộ Diêu Diêu không nghĩ sẽ ra ngoài muộn đến vậy. Nên cô không mang áo khoác theo mà chỉ mặc mỗi chiếc váy. Bây giờ thật sự rất lạnh. Cô nhìn thoáng qua Dương Cảnh Thừa, anh thì nhìn ra khu tối ngoài kia, nhưng ánh mắt rất thận trọng. Lạc đà lại đi đến bên cạnh cô, ngồi trên mặt đất. Cô ôm cổ lạc đà, cảm nhận hơi ấm từ nó truyền ra.
Ba người Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh, Vương Yến đang nói chuyện.
Thỉnh thoảng Lộ Diêu Diêu lại liếc mắt qua phía bên đó, ba người kia đúng là rất vui vẻ. Nhưng nghĩ cũng lạ, hai cô gái cùng thích một người con trai, vì vậy một người trong đó còn cố ý bỏ mặc người kia trong sa mạc, dù thoát được nhưng nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà bây giờ họ vẫn rất thân nhau. Còn ánh mắt của người con trai kia nhìn họ cũng có chút ý đồ.
Buổi chiều chạy lâu như vậy, cả người Lộ Diêu Diêu đều uể oải, cô đang ôm cổ lạc đà thì ngủ thiếp đi.
Cô mơ đến lúc mười hai tuổi bị thương nằm trên sa mạc. Một ngày sau, có một chú lạc đà nhỏ tìm thấy. Nó cà cà lên mặt cô, rồi chạy đi. Hơn một tiếng sau, nó dẫn Trương Tục đến. Trương Tục gấp gáp đem cô ra khỏi sa mạc. Lúc đó sa mạc còn chưa có đội cứu viện như bây giờ.
“A Tục, A Tục.” Ở trong mơ, cô nghe thấy tiếng gọi vừa vui mừng vừa yếu ớt của mình khi thấy con lạc đà nhỏ kia.
Lộ Diêu Diêu tỉnh dậy sau giấc mơ, đầu của cô đang gối lên cổ con lạc đà, trên người cô còn có thêm một chiếc áo. Đèn pin để ở dưới đất, chỉ là ánh sáng tối đi rất nhiều. Cô nhìn xung quanh, Dương Cảnh Thừa, Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh và Vương Yến đều không ở đây. Nhưng chiếc xe màu nâu kia vẫn còn ở đó.
“Dương Cảnh Thừa!” Lộ Diêu Diêu đứng dậy, lớn tiếng gọi. Không nghe được ai trả lời, lại gọi thêm vài tiếng. Vẫn không có ai trả lời, cô cầm đèn pin rồi bước đi.
“Tôi ở đây.”
Bỗng nhiên ở sau lưng có giọng nói trầm thấp, Lộ Diêu Diêu xoay người, đèn pin trong tay chiếu về phía người kia, cô vui mừng nhìn anh đang chậm rãi đi tới chỗ mình.
Đèn pin không còn sáng nhiều nữa, nên tia sáng cũng không chói mắt. Dương Cảnh Thừa đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, nhìn thoáng qua đèn pin rồi nói: “Tiết kiệm pin một chút, sắp hết pin rồi.”
“Được.” Cô tắt đèn, trước mặt tối đen như mực.
“Anh đi đâu vậy? Mấy người kia cũng không ở đây, bọn họ đi đâu hết rồi?” Trong bóng tối, Lộ Diêu Diêu đưa tay chạm vào Dương Cảnh Thừa, người đang ở trước mặt mình.