ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Triệu Tín thấy Dương Cảnh Thừa cầm trên tay một tờ giấy nhỏ, không chút nghĩ ngợi bước thẳng đến. Tờ giấy bị tay của anh bóp, biến thành một cục giấy nhàu nát trong lòng bàn tay.

“Anh đang giấu cái gì thế? Bộ anh nghĩ là tôi sẽ không biết tờ giấy đó là ai đưa anh à?” Triệu Tín không nhịn được cười: “Tôi không nhìn thấy gì đâu.”

Sắc mặt của Dương Cảnh Thừa vẫn như cũ, cuối cùng lấy hai đóa hoa dại cắm vào trong chai bia, rồi tiếp tục nói chuyện vừa rồi: “Chín giờ tối nay. Cậu lo mà ăn cơm sớm đi.”

Anh nói chuyện chính, Triệu Tín cũng không đùa giỡn nữa, gật đầu: “Tôi đã biết. Nhưng mà, chúng ta phải đi gặp ai thế?”

“Tiền bối trong đội cứu viện.”

“Tiền bối sao? Vậy thì phải đến gặp nói chuyện.”

Dương Cảnh Thừa nói xong, bảo Triệu Tín trở về. Chờ cậu ta đi, anh liếc nhìn bông hoa cắm trong chai bia, cúi đầu đem tờ giấy kia nhét vào túi áo. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, tính cô thì thẳng thắn mà lại nghĩ ra cái trò viết giấy như thế này sao?

Chín giờ tối, sa mạc chìm vào trong màn đêm. Dương Cảnh Thừa và Triệu Tín đến bên khu lều. Cả hai người họ phải đi gặp một người.

“Tối nay người cắm trại ngoài đây so với mọi hôm rất nhiều.” Triệu Tín nói.

Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn xung quanh. Khắp nơi đều là lều vải, lớn có nhỏ có, đủ loại màu sắc, giờ phút này cũng đã lên đèn.

“Tiền bối ở trong lều vải sao? Nhiều như thế thì khó tìm lắm đó.”

Dương Cảnh Thừa khẽ cười: “Tôi biết.”

Triệu Tín đi theo Dương Cảnh Thừa qua hết mười mấy căn lều vải, cuối cùng dừng lại trước một cái lều màu xanh lá cây.

“Đội trưởng Lý.” Dương Cảnh Thừa nhìn vào lều lên tiếng.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen từ trong lều bước ra, vẻ mặt đầy vui mừng: “Tiểu Dương, đến đây. Tôi đang đợi cậu.”

Ba người cùng nhau đi vào lều, ngồi xuống. Người đàn ông trung niên kia tên là Lý Chí Long, từng đảm nhiệm chức đội trưởng đội cứu hộ ngoài sa mạc ở Châu Phi. Triệu Tín nhìn thấy Dương Cảnh Thừa và Lý Chí Long trò chuyện vui vẻ, thì cũng nhận ra bọn họ đã biết nhau từ trước.

“Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ ở Châu Phi, đội trưởng Lý đã giúp tôi.” Dương Cảnh Thừa nói với Triệu Tín.

Lúc này Triệu Tín cũng chợt hiểu ra, không nghĩ đến Dương Cảnh Thừa lại bị điều đến Châu Phi. Dương Cảnh Thừa bảo Lý Chí Long đã chỉ bảo cho anh biết mọi thứ. Ông ta cười đáp trả vài câu, rồi khoát tay: “Những chuyện đó không tính là gì đâu. Tiểu Dương so với tôi còn lợi hại hơn nhiều. Khi vừa đến đây đã nghe được sự tích về cậu. Đội cứu viện của các cậu cho đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp thất bại. Năm đó bọn tôi còn gặp rất nhiều tình huống mà chỉ biết đứng nhìn chứ không biết cách giải quyết.”

Dương Cảnh Thừa khiêm tốn nói vài câu: “Dụng cụ của đội cứu viện bây giờ so với hồi trước cũng tân tiến hơn.”

“À, còn một chuyện nữa. Lúc trước tôi giúp cậu rồi, giờ cậu phải giúp tôi lại đấy.” Lý Chí Long cười nói.

“Chuyện gì thế ạ?” Dương Cảnh Thừa không hiểu.

“Có phải mấy ngày trước các cậu có cứu được một cô gái tên Tiết Huệ không? Nó là cháu gái tôi. Chẳng qua con bé nó ỷ y, nên lái xe không chịu cài dây an toàn vào, vì thế mới xảy ra chuyện.”

Dương Cảnh Thừa và Triệu Tín khẽ liếc nhìn nhau. Không ngờ người con gái kia lại là cháu gái của Lý Chí Long…Triệu Tín nhớ lại đội trưởng Dương đã không để lại ấn tượng tốt gì cho cam. Cùng lắm, anh cho rằng Tiết Huệ muốn gặp trực tiếp đội trưởng của mình để nói chuyện. Bây giờ Triệu Tín có đôi phần cảnh giác…bỗng nhiên trở nên tế nhị hơn một chút.

“Đúng rồi, con bé nói sẽ tới đây ngay.” Lý Chí Long nói.

*

Lộ Diêu Diêu đến sa mạc, từ nơi này cách cửa phía nam không quá xa. Cô đi dạo rồi canh giờ đến chỗ hẹn với Dương Cảnh Thừa. Lúc này ở đây có rất nhiều lều vải, so với mọi năm thì nhiều hơn khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn từng ánh đèn tỏa sáng ra từ trong mỗi căn lều như đang suy nghĩ gì đó.

“Bà chủ Lộ, thật là trùng hợp nha!”

Giọng nói của Tề An Thanh từ phía sau truyền đến. Lộ Diêu Diêu vẫn nhìn vào những căn lều vải. Tề An Thành đến đứng bên cạnh coi, cũng đưa mắt nhìn về những căn lều kia, trong lòng đưa ra một kết luận.

“Thì ra lý do khách sạn vắng khách, là do bọn họ đều ra đây cắm trại hết.” Lộ Diêu Diêu nói.

Tề An Thành gật đầu: “Thấy cũng đúng.”

Lộ Diêu Diêu cau mày, tháng này việc làm ăn của khách sạn cũng bị ảnh hưởng.

“Những người này thật là, ngủ lều thích hơn ngủ khách sạn sao?” Tề An Thành nói: “Bà chủ Lộ, tôi thấy chúng ta phải nghĩ cách để kéo bọn họ về khách sạn.”

Lộ Diêu Diêu khẽ liếc nhìn người bên cạnh: “Tôi và anh không cùng chung chiến tuyến.” Bọn họ mãi mãi vẫn là đối thủ cạnh tranh của nhau.

“Nhưng bây giờ đối thủ của chúng ta đều là mấy cái lều này nè. Có nghĩa là chúng ta cùng chung lập trường.”

“Vậy, anh có kế gì không?” Lộ Diêu Diêu nhìn anh.

Tề An Thành trầm tư.

Lộ Diêu Diêu không thèm cho anh ta, liền bỏ vào lều.

Tề An Thành vội đuổi theo; “Trước tiên mình phải xem qua tình hình trước đã rồi tính sau.”

Lúc này cũng còn khá sớm, phần lớn mọi người cắm trại đều ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm, ngắm sao ngoài sa mạc. Hồi trước ở đây có rất ít người cắm trại.

Lộ Diêu Diêu cẩn thận quan sát những chiếc lều: “Nhiều gió và cát.”

Tề An Thành: “Khi đến đây bọn họ đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Những chiếc lều này dễ sức chắn gió. Vả lại nơi này không nằm sâu trong sa mạc, ngược lại thì cũng an toàn.”

Bên ngoài có người bày bàn ghế trước lều thoạt nhìn vô cùng thoải mái. Lộ Diêu Diêu tạm thời chưa nghĩ đến biện pháp nào. Khách du lịch đến đây ở lều vải trước mắt sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của khách sạn.

Đúng lúc này thì cả người của cô bị bổ nhào về phía trước, ngã vào một người đang dọn bàn, đồ ăn rơi khắp nơi trên mặt đất.

Tề An Thành nhanh chóng kéo cánh tay Lộ Diêu Diêu, giúp cô không bị té.

“Ôi trời! Đồ ăn của tôi!” Khách du lịch bị đổ đồ ăn sợ hãi kêu lên.

Lộ Diêu Diêu vội vàng lên tiếng xin lỗi, quay đầu nhìn về phía sau, cô chắc chắn là bản thân mình ngã là do có người đẩy.

“Thật sự xin lỗi! Không phải em cố ý đâu. Do em đang gấp quá.” Người phía sau gấp rút xin lỗi Lộ Diêu Diêu. Nói xong, thì sững sờ.

Mắt cô nháy một cái, thật đúng lúc. Lần trước khi cứu viện cũng gặp phải cô gái này. Đến tận đội cứu viện để đưa bia, ngoài ra lại còn muốn gặp Dương Cảnh Thừa nữa chứ.

Người đó không ai khác chính là Tiết Huệ.

“Bà chủ Lộ?” Lần đó, sau khi gặp ở đội cứu viện Tiết Huệ mới biết thân phận của Lộ Diêu Diêu. Dù sao mỗi khi nhắc đến người đẹp sa mạc ai ai cũng biết. Hơn nữa, cô ấy còn biết rằng trước đây Lộ Diêu Diêu còn đứng trước mặt tất cả mọi người tuyên bố sẽ theo đuổi đội trưởng Dương nữa cơ.

“Bàn của họ lật, cô tự chịu trách nhiệm.” Lộ Diêu Diêu liếc mắt nhìn Tiết Huệ một cái, rồi hất tay của Tề An Thành ra tiếp tục đi về phía trước.

“Này…” Vị khách kia và Tiết Huệ cùng nhau lên tiếng, Lộ Diêu Diêu không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần. Có điều, người bị lật bàn ban nãy biết Tiết Huệ mới là người sai, ánh mắt nhìn trên người của Lộ Diêu Diêu cũng được thu lại, đồng thời nhìn qua Tiết Huệ.

Tiết Huệ vội vàng đi tìm Lý Chí Long, là bởi vì cô ấy nghe ông ấy bảo là Dương Cảnh Thừa sẽ đến. Giờ gặp phải tình cảnh này, khẽ nhíu mày khom người giúp người kia nhặt đồ ăn bị rơi xuống đất, vừa nhặt vừa xin lỗi với người kia.

Tề An Thành đi bên trái Lộ Diêu Diêu như lúc đầu, thấy Tiết Huệ vẫn còn đứng đó giải quyết vấn đề với người kia, thì cười. Anh ta hỏi Lộ Diêu Diêu: “Cô ấy tên là gì thế?”

“Không biết. Anh tự đi hỏi đi.”

“Này, cô đừng hiểu nhầm. Chẳng qua là do tôi thấy bộ dáng gấp rút của cô ấy rất buồn cười thôi.”

Lộ Diêu Diêu nghĩ đến việc buôn bán của khách sạn và lều trại ngoài đây, cũng không muốn để ý đến Tề An Thành nữa. Lại đi thêm một lúc, cô lấy điện thoại ra xem giờ. Rất nhanh đồng hồ đã điểm 10 giờ, cô vội xoay người trở về.

“Này, còn mấy cái lều nữa, cô không nhìn nốt luôn sao?” Tề An Thành gọi với theo.

Lộ Diêu Diêu phải đến nơi hẹn, còn lại mấy căn lều cũng không thành vấn đề. Nhưng lúc này, Tiết Huệ lại chạy tới, lướt qua Lộ Diêu Diêu, vội vã bước nhanh về phía trước. Lộ Diêu Diêu không kiềm được khẽ liếc.

*

Cách vài bước bên trong lều, Dương Cảnh Thừa cũng đứng dậy, nói với Lý Chí Long: “Tôi có chuyện phải đi trước. Đội trưởng Lý, xin phép bác, nếu sau này cần gì thì chứ tới tìm tôi.”

Triệu Tín cũng đứng dậy theo.

Lý Chí Long vội vàng nói: “Tiểu Dương, Tiểu Triệu, các cậu không ở lại ngồi chơi một chút sao? Cháu tôi sẽ đến liền đó. Phải bắt nó cảm ơn các cậu.”

“Không cần đâu.” Dương Cảnh Thừa xoay người muốn bỏ đi, ngẩng đầu thì thấy Tiết Huệ vội vã chạy đến.

“Đội trưởng Dương, đội phó Triệu!” Tiết Huệ thở gấp.

Lý Chí Long cười nói: “Cuối cùng cháu cũng đã đến!” Rồi nhìn về phía Dương Cảnh Thừa nói: “Tiểu Dương à, con bé cũng đã tới rồi. Chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện tiếp?”

“Đội trưởng Lý, ngại quá. Tôi có việc.”

“Vậy thôi, hôm khác chúng ta gặp lại nhau sau vậy.” Lý Chí Long không thể làm gì khác hơn là để anh đi.

Dương Cảnh Thừa gật đầu.

Nhưng không may, lúc này cơ thể Lý Chí Long khẽ cứng đờ. Dương Cảnh Thừa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông,

“Đội trưởng, bác không sao chứ?” Anh hỏi.

Lý Chí Long lắc đầu: “Tôi không sao.” Nhưng lại lập tức bảo Tiết Huệ: “Huệ Huệ, cháu vào trong lấy cho cậu thuốc, trong hành lý có một bịch thuốc.”

Tiết Huệ vội vác chạy vào lều vải.

“Đội trưởng Lý cảm thấy khó chịu ư?” Dương Cảnh Thừa hỏi.

“Không có gì đâu. Chỉ là bị đau dạ dày thôi.”

Dương Cảnh Thừa và Triệu Tín vẫn ở đó chờ Tiết Huệ lấy thuốc ra.

Lộ Diêu Diêu thấy được Dương Cảnh Thừa đứng cách mình vài bước, đang định đi đến thì lại thấy người đàn ông trung niên bận đồ đen bỗng nhiên ngã.

Khi Tiết Huệ lấy thuốc ra, sợ đến ngây người.

Dương Cảnh Thừa quả quyết nói: “Đưa đến bệnh viện!”

Cô nhìn thấy anh cõng người đàn ông kia chạy về phía trước.

“Triệu Tín, cậu gọi cho tôi một số.” Dương Cảnh Thừa vừa cõng Lý Chí Long vừa chạy, nói.

“Được, đội trưởng Dương! Anh đọc đi.”

Dương Cảnh Thừa nói liên tiếp một dãy số, Triệu Tín chạy bên cạnh liên tục bấm, đem điện thoại đặt bên cạnh tai Dương Cảnh Thừa.

Tiếng chuông thoại trong túi Lộ Diêu Diêu vang lên, nhìn bóng người trước mặt biến mất, cô cúi đầu cầm điện thoại, “alo” một tiếng.

“Tôi là Dương Cảnh Thừa, hiện tại tôi đang có một người bạn cần phải vào bệnh viện gấp.”

Dừng lại vài giây, không nghe thấy tiếng của anh nói thêm lời nào. Cô thất vọng “Ừ”, chuẩn bị cúp máy.

Lại nghe trong điện thoại truyền đến một câu: “Tôi sẽ đến trễ một chút, em cứ ở đó đợi tôi.”

Sau khi dứt lời, Dương Cảnh Thừa ở đầu dây bên kia cúp máy.

Nỗi thất vọng lại thay thành tiếng tim đập. Lộ Diêu Diêu khẽ cười. Người đàn ông mà anh ấy cõng ban nãy là bạn sao? Nhưng ông ta và cô gái Tiết Huệ kia có mối quan hệ như thế nào?

*

Lộ Diêu Diêu lại đi một vòng quan sát từng chiếc lều trại một lúc mới quay lại chỗ hẹn chờ anh.

Nhưng mà hơn hai tiếng sau anh vẫn chưa đến.

Lộ Diêu Diêu ngồi dưới đất, một tay đặt trên đầu gối chống cằm. Rốt cuộc thì Dương Cảnh Thừa và người kia có quan hệ như thế nào nhỉ? Qua cách anh phản ứng khi người đàn ông ấy té xĩu, cô có thể nhìn ra được là anh rất coi trọng người đó.

Người đàn ông kia so với cô còn quan trọng hơn sao? Trong đầu Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này.

Chờ mãi vẫn không nhịn được, bỗng nhiên cô đứng dậy định bỏ đi:

“Bà chủ Lộ.”

Tiếng của Dương Cảnh Thừa từ sau lưng cô truyền tới.

Lộ Diêu Diêu xoay người người nhìn anh. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng, cô nhận ra là anh vội vã chạy đến.

“Lộ Diêu Diêu.”

Anh bước đến trước mặt cô, rồi lại gọi tên cô.

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, chợt cười.

“Anh yêu.” Cô lên tiếng kêu anh.

Dưới ánh trăng mờ, đôi mắt của người phụ nữ trước mặt quyến rũ như tơ.

Trái tim của Dương Cảnh Thừa lúc này bỗng nhiên bị lỗi một nhịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi