ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Sau khi Lộ Diêu Diêu in thông báo ra giấy thì gọi điện thoại: “Ngô Lỗi, sao còn chưa về nữa? Cậu đã mua được chưa đấy?”

“Bà chủ, ông chủ Khâu bán lều vải trở về quê rồi ạ, nãy em đến kịp lúc mà chỉ mua được vài cái. Người bên khách sạn Long Phượng cũng tới mua, nhưng ông chủ Khâu lại bảo hết hàng rồi.”

“Bên Long Phượng cũng mua sao?” Lộ Diêu Diêu kinh ngạc.

“Đúng ạ.”

Lộ Diêu Diêu cau mày: “Tôi biết rồi, nếu cậu đã mua được rồi thì về đây đi. Có bao nhiêu thì xài bấy nhiêu.”

Cúp điện thoại, Lộ Diêu Diêu tiếp tục nhìn vào máy tính, có khách đặt trước lều của khách sạn. Nhưng đồng thời, cô phát hiện ra là bên khách sạn Long Phượng cũng cho khách hàng mướn lều. Cũng giống như cách của cô: cắm trại bên sa mạc khá là “hot”, ngoài ra lại còn được bảo vệ an toàn của khách sạn, nên chắc chắn mọi người sẽ chọn cách này. Cái người họ Tề này, ban đầu thì bảo không nghĩ ra cách giải quyết, rõ ràng là đã có biện pháp, hơn nữa lại có cùng ý tưởng với cô.

Bây giờ cả hai khách sạn đều cung cấp lều vải cho khách, vì thế nên sẽ không có chuyện khách đổ dồn vào một nơi không thôi. Lộ Diêu Diêu cảm thấy mệt mỏi, lấy tay xoa trán, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt đi ngủ.

Trước cửa khách sạn, Lục Bạch ngồi trên ghế lái nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Dương, anh muốn tôi đưa anh về trước hay là cô ấy về trước?”

Có một cô gái ngồi ở băng ghế sau cùng.

Dương Cảnh Thừa nói: “Đưa cô ấy về trước.”

“Nếu vậy thì có hơi ngược đường.” Lục Bạch nói.

“Tôi xuống ở đây được rồi.” Dương Cảnh Thừa mở cửa, bước xuống xe.

“Anh tính đi bộ về à?” Lục Bạch kéo cửa kính xuống nói.

“Cậu không cần phải lo cho tôi đâu.” Dương Cảnh Thừa lên tiếng.

Lục Bạch quay đầu lại, nhìn thấy xe mình đang được dừng trước cổng khách sạn Long Môn, chợt hiểu ra điều gì đó liền cười: “Vậy tôi đi đây.” Chiếc xe chậm chạp lăn bánh, anh ta nghiêng đầu: “À, đội trưởng Dương này! Anh có cần tôi để cửa cho không?”

Dương Cảnh Thừa nhìn Lục Bạch: “Thôi khỏi, tôi có chìa khóa rồi.”

Cậu ta bật cười rồi lái xe đi.

Dương Cảnh Thừa bước vào trong cửa của khách sạn Long Môn. Dưới ánh đèn vàng, Lục Tiểu Hổ đang nằm ườn lên quầy tiếp tân ngủ thiếp đi, nhưng không hẳn là ngủ say đến mức không nghe thấy gì. Khi cậu ta nghe có tiếng người đi đến liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy người trước mắt khiến cho cậu ta ngạc nhiên vô cùng.

“Đội trưởng Dương?” Đã muộn đến thế rồi, anh ấy còn đến đây làm gì? Hơn nữa bình thường anh ấy cũng rất ít khi nào đến khách sạn.

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Tôi đến để mượn xe. Khách sạn các cậu có còn dư chiếc nào không?”

“Có một chuyến đưa đón khách, La Quân lái. Ngoài ra còn có một chiếc xe chở hàng nhỏ nhưng Ngô Lỗi lại đang chạy rồi. À, còn có hai chiếc xe gắn máy của bà chủ nữa. Một chiếc ở nhà cô ấy, còn một chiếc thì đang đậu bên ngoài ấy ạ.”

Có thể nói, chỉ còn mỗi chiếc xe của Lộ Diêu Diêu thôi. Mà giờ này ắt hẳn là cô ấy đã ngủ rồi.

Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một chút, vừa định đi về. Anh nhìn Lục Tiểu Hổ nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong xoay người ra ngoài.

“À, đội trưởng Dương! Anh không muốn mượn xe sao? Bà chủ đang ở trên lầu 3 đó ạ.”

“Vẫn không nên làm phiền cô ấy thì hơn.” Dứt lời, Dương Cảnh Thừa bước tiếp ra ngoài.

“Chắc bà chủ còn chưa ngủ đâu.”

“Chưa ngủ sao?” Dương Cảnh Thừa giơ tay lên xem giờ, trên đồng hồ chỉ đúng ba giờ sáng.

“Dạ vâng, bà chủ đang bận chuyện của khách sạn nên chắc vẫn chưa ngủ đâu. Đội trưởng Dương, anh lên thử xem!”

Dương Cảnh Thừa nghĩ một hồi, chân sải bước, đi nhanh lên cầu thang. Anh cũng đã từng đến phòng của Lộ Diêu Diêu rồi. Phòng của cô ở lầu ba của khách sạn.

Khi đến trước cửa phòng cô, anh đưa tay khẽ gõ.

“Ai đó?” Âm thanh lười biếng phát ra từ trong phòng.

Dương Cảnh Thừa đáp: “Là tôi đây.”

“Anh là ai? Tôi đang ngủ.”

Những chiếc đèn lồng màu đỏ phát sáng dưới mái hiên. Anh nhìn cửa phòng đóng chặt, một lúc sau, anh xoay người xuống lầu.

Lục Tiểu Hổ thấy Dương Cảnh Thừa xuống, vội hỏi: “Dội trưởng Dương, bà chủ đã ngủ chưa ạ? Anh cần chìa khóa sao?”

“Cô ấy ngủ rồi.” Dương Cảnh Thừa nói xong thì đi thẳng ra ngoài.

“Ơ? Vậy anh không cần xe ạ?” Lục Tiểu Hổ ở sau lưng gọi với theo nhưng bóng lưng của Dương Cảnh Thừa vẫn không hề dừng lại.

Anh đi dưới bầu trời đêm đầy sao, rất nhanh đã về đến được đội cứu viện. Từ khách sạn Long Môn đến chỗ anh ở, ít nhất cũng phải hơn bốn chục phút. Lúc anh về đến nơi, mọi người ai cũng đều ngủ ngon giấc.

*

Ngày hôm sau, cả hai khách sạn Long Môn và Long Phượng, chia nhau chọn khu vực để dựng lều.

Lộ Diêu Diêu không cần phải tự thân vận động, cô ngủ một mạch đến chiều. Chờ đến lúc cô xuống lầu, La Cương mới báo cho cô biết về số phòng và lều được đặt.

“Không tệ chút nào.” Lộ Diêu Diêu cười: “Cực cho các cậu rồi.”

Cô choàng khăn lụa màu tím, dắt lạc đà ra cổng, cưỡi nó đi dạo vòng quanh khu vực dựng lều.

“Bà chủ đến rồi à!” Giọng nói là của người đang đứng nói chuyện với Lục Tiểu Hổ.

Một nhân viên của khách sạn Long Phượng huých vai người đứng cạnh mình: “Nhìn kìa, bà chủ Lộ đến rồi.”

Tề An Thành đang kiểm tra lều vải nghe thế cũng ngước lên, chợt thấy một người con gái choàng khăn lụa màu tím cưỡi lạc đà đi đến. Tuy không lộ mặt, nhưng nét quyến rũ vẫn thoắt ẩn thoắt hiện qua ánh mắt sắc xảo. Cô nhìn những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, chậm rãi cưỡi lạc đà đi qua.

Tề An Thành cất bước, nhìn về phía cô, lên tiếng gọi: “Bà chủ Lộ!”

Lộ Diêu Diêu quay đầu, thấy Tề An Thành đang bước đến, cô vỗ nhẹ lên mình của lạc đà: “A Tục, dựng lại nào.”

Tề An Thành sải bước nhanh hơn đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, ngẩng đầu nhìn cô cười: “Bà chủ Lộ, thật không ngờ chúng ta lại có chung suy nghĩ với nhau.”

“Tôi cũng không ngờ.” Lộ Diêu Diêu nhướng mi.

“Lều bên cô cũng được khách đặt hết luôn à?”

“Đúng vậy.”

Tề An Thành cười: “Vậy xem ra tên tuổi của khách sạn của cô cũng rất tốt ha.”

“Khách của chúng tôi không nhiều, anh lại nói tên tuổi của khách sạn chúng tôi tốt? Vậy sao anh không xem review của khách đánh giá cả hai khách sạn chúng ta xem.” Lộ Diêu Diêu lên tiếng trả lời.

Tề An Thành từ chối cho ý kiến: “Review thôi mà, chưa thử thì làm sao biết.”

Đuôi mắt của Lộ Diêu Diêu khẽ nhếch lên: “Anh cũng có thể tự an ủi mình như thế.”

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.” Tề An Thành nói: “Coi như là hai chúng ta có chung ý tưởng, chi bằng bây giờ mình ngồi xuống thảo luận một chút nhỉ?”

Lộ Diêu Diêu trả lời: “Chuyện đó nói sau đi.” Cô phải kiểm tra lều của khách sạn mình trước đã. Khi trời vừa thắp lên ánh hoàng hôn, cũng là thời điểm các vị khách đặt lều sẽ đến. Cô chỉ muốn kiểm tra xem mấy chiếc lều này liệu có đủ an toàn và vững chắc cho khách hàng của mình hay không.

Cách đó không xa, thấp thoáng có bóng dáng của Tiết Huệ đi ngang qua, Lộ Diêu Diêu nhìn sang thấy, liền quay đầu cưỡi lạc đà bỏ đi. La Quân và Lục Tiểu Hổ vẫn đứng đó chào đón.

“Tiểu Hổ, cậu dẫn tôi đi xem một vòng quanh khu lều trại của khách sạn mình đi.” Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Lục Tiểu Hổ.

“Dạ.”

*

“Hôm nay con lại có thêm rất nhiều lều mới được hạ xuống.” Tiết Huệ và Lý Chí Long cùng bước vào lều.

“Cậu có thấy, đó là lều của bên khách sạn Long Môn và khách sạn Long Phượng.”

“Mấy ngày gần đây thời tiết rất đẹp. Vậy, tối nay con lái xe ra sa mạc chơi được không cậu?” Tiết Huệ cất tiếng nói.

“Con nói là con lái?” Lý Chí Long liếc nhìn cô cháu gái của mình: “Con lái rồi lại tiếp tục không chịu cài dây an toàn, rồi lật xe tiếp nữa hả?”

“Con sẽ không như thế nữa đâu mà!”

Lý Chí Long lắc đầu: “Những chỗ đó cũng không tính là xa, không cần phải lái xe đâu. Nhưng nhớ đem theo GPS bên người, với choàng nhiều áo vào. Kể cả số điện thoại của đội cứu viện cũng phải nhớ cho thật kĩ, lỡ có gì còn có đường mà lần.”

Tiết Huệ lập tức cười nói: “Gì chứ số điện thoại của đội cứu viện thì con nhớ nằm lòng luôn rồi í.”

Lý Chí Long chỉ nhìn, nhưng không nói gì.

*

Lộ Diêu Diêu cưỡi trên thân của lạc đà đi một vòng kiểm tra, lều vải vẫn còn rất chắc. Cô leo xuống khỏi người A Tục, bước vào trong lều lớn.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, tối nay Tiểu Hổ ở lại đây trực đêm. Buổi tối, tôi cũng ở trong căn lều cách đây vài mét, nếu như có gì thì đến tìm tôi.” Lộ Diêu Diêu ngồi xếp bằng trong lều, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tiểu Hổ.

Lục Tiểu Hổ gật đầu: “Dạ, tôi đã biết rồi.”

Lộ Diêu Diêu ngồi đó dặn dò thêm vài câu, rồi đứng dậy bước ra khỏi lều.

Tề An Thành đứng bên ngoài, khi nghe được tiếng bước chân thì xoay người.

“Anh còn đứng đây làm gì?” Lộ Diêu Diêu liếc nhìn anh ta.

“Xong nhanh vậy sao?” Tề An Thành cười nói.

“Vậy anh nói xem, anh có tính toán gì khác không?” Lộ Diêu Diêu lại tiếp tục liếc nhìn nói.

“Vừa đi vừa nói đi.”

*

Dương Cảnh Thừa đến tìm Lộ Diêu Diêu. Anh đi một chuyến đến khách sạn Long Môn, biết được bên cô đang ngoài đó cũng như cắm rất là nhiều lều vải bên ngoài.

Khi Dương Cảnh Thừa vừa đến nơi thì đã thấy Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành đang kề vai nói chuyện cùng nhau. Anh đi về phía hai người họ.

“Bà chủ Lộ.” Lúc còn cách bọn người họ vài bước, Dương Cảnh Thừa mới cất tiếng.

Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành ngẩng đầu cùng một lúc.

“Có chuyện gì thế?” Lộ Diêu Diêu nhìn Dương Cảnh Thừa đang bước đến, dùng giọng bình thường lên tiếng.

Giọng cô tuy không lạnh nhưng cũng không nóng. Tề An Thành đứng một bên nhìn hai người họ tựa như đang xem kịch vui.

“Tôi vừa từ khách sạn Long Môn đến.” Dương Cảnh Thừa nói.

“Ừm, tôi đang bàn chuyện quan trọng.” Lộ Diêu Diêu nói.

Dương Cảnh Thừa nhìn cô: “Được, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.” Nói xong, anh đứng bên cạnh chiếc lều được dựng tạm dành cho quản lý của khách sạn Long Môn, nhìn theo bóng lưng của Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành ngày càng xa.

Hoàng hôn dần buông xuống, những vị khách đã đặt lều từ mấy ngày trước có vẻ như đã đến gần hết. Người ở khu vực cắm trại ngày một nhiều. Sau khi Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành nói chuyện xong xuôi, cô bước vào trong căn lều được dựng tạm cho mình.

Dương Cảnh Thừa đứng bên ngoài thấy thế cũng đi lại. Đến trước lều của Lộ Diêu Diêu, vừa dứt câu: “Tôi vào đây.” rồi vén rèm cửa đi vào.

Lộ Diêu Diêu mới vừa ngồi xuống, giương mắt, nhìn thấy Dương Cảnh Thừa khom người đi vào. Đôi mắt bên dưới khăn lụa màu tím khẽ híp lại.

Dương Cảnh Thừa ngồi xuống đối diện với cô, ngước mắt lên nhìn rồi khẽ cười một tiếng: “Là bởi vì những bông hoa kia sao?”

Cô nhìn anh:“ Tôi biết là anh không quan tâm.”

“Tiết Huệ lỡ tay làm dập hoa. Hôm đó, ngay trước mặt tôi và đội trưởng Lý em nói về Tiết Huệ nhiều như thế, tôi cũng không nói một câu. Vậy em nghĩ như thế nào mới gọi là quan tâm?”

“Hả? Rốt cuộc là anh đang muốn nói cái gì thế? Anh đang muốn nói giúp Tiết Huệ rằng tôi là một đứa xé chuyện bé thành chuyện lớn sao? Được nước lấn tới?”

“Lộ Diêu Diêu, bây giờ em mới là người xé chuyện bé thành chuyện lớn đó.”

Lộ Diêu Diêu hừ khẽ: “Dương Cảnh Thừa, từ trước đến giờ anh chưa hề quan tâm đến tôi. Lần trước, tôi tặng tượng gỗ cho anh thì anh cũng ném. Còn lần này thì sao, đến cả hoa tôi nhờ người tặng nó cho anh, anh cũng làm nó dập nát. Hôm qua tôi nói với Tiết Huệ nhiều như thế, ngay cả một câu bảo cô ấy sai, anh cũng không nói.”

“Cô ấy là cháu gái của đội trưởng Lý, mà tôi thì lại mang ơn với bác ấy. Hoa thì cũng đã bị dập rồi, tôi cũng có nói qua với cô ấy rồi. Ngoại trừ những việc này ra, thì còn gì nữa không? Rõ ràng em là chủ của một khách sạn, chỉ vì những bông hoa kia mà gây sự, lỡ bị truyền ra ngoài thì em không thấy xấu hổ sao?”

“Anh nói cũng có lý. Nhưng dù vì lý do gì đi nữa, chuyện này cũng do anh không quan tâm đến tôi nên mới xảy ra. Những bông hoa ấy quý như thế, vài năm sau chưa chắc đã thấy được. Tôi thích nó nên mới tặng những bông hoa đó cho anh. Cũng bởi vì tôi yêu anh, nên tất cả mọi thứ liên quan đến anh tôi đều coi trọng nó. Song anh lại không như thế, tôi luôn biết điều đó. Tâm trạng tôi không tốt thì sao nào? Anh còn định đến đây để dạy dỗ tôi à?”

“Ý em là tôi đang dạy dỗ em sao?”

Lộ Diêu Diêu lẩm bẩm nói: “Cái tượng gỗ kia có một không hai, những bông hoa kia cũng thế. Tôi luôn muốn tặng anh những món đồ có một không hai, nhưng anh lúc nào cũng xem thường chúng. Anh…”

“Tượng gỗ vẫn còn ở đây.” Dương Cảnh Thừa cắt ngang câu nói của cô.

Cô nhìn anh: “Nhưng không phải anh nói là anh đã ném nó đi rồi sao?”

“Vẫn còn ở đây.”

“Anh nói thật sao?”

“Ừm.”

Lộ Diêu Diêu thấy anh không giống như đang nói dối, cơn tức đang lên đến đỉnh đầu bỗng nhiên bay đi mất tiêu. Người yêu anh trước là cô, người quan tâm anh nhiều hơn cũng là cô. Chẳng qua là vì lần đó, cả hai có nảy sinh quan hệ với nhau, nên thái độ của anh mới thay đổi. Lộ Diêu Diêu có thể cảm giác được là anh không hề yêu mình. Đây mới là chuyện thật sự làm cho cô tức giận.

Cơn giận nguôi ngoai, cô nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi xếp bằng trước mặt mình. Anh cũng nhìn cô.

“Em năm nay 24 à?” Anh đột nhiên hỏi.

“Vậy thì sao?”

Anh khẽ cười: “Còn trẻ như thế mà đã làm bà chủ quả thật không hề dễ dàng nhỉ?”

“Anh nói chuyện này là có ý gì?”

Dương Cảnh Thừa lại cười: “Bình thường nhìn em có vẻ thông minh và cởi mở, nhưng tôi lại không thấy thế.”

“Anh nói gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi