ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Cổ áo của Lộ Diêu Diêu bị túm lại, cả người bị nhấc lên, sau đó được thả xuống rất nhanh. “ Bộ anh ấy thích nắm áo người khác lên thế à?” Lộ Diêu Diêu nghĩ thầm. Sau khi được thả xuống cô vẫn đứng trước mặt anh, thậm chí còn gần hơn hồi nãy, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Hơi thở của anh rất ổn định, không hỗn loạn chút nào. Nhưng tâm trạng của cô vẫn rất sung sướng. Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi nhỏ chạy vọt qua người cô. Hóa ra là có xe chạy tới. Có điều Lộ Diêu Diêu vẫn vui như cũ, cười cười nhìn Dương Cảnh Thừa, “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ thôi, không có gì.”

Một câu hai nghĩa. Lộ Diêu Diêu chỉ nói: “Đội trưởng Dương thật hài hước.”

Dương Cảnh Thừa quay tiếp tục đi. Lộ Diêu Diêu cất bước chạy theo. Nhưng anh đi rất nhanh, cô mới chạy vài bước đã tụt ra phía sau. Cô cố chạy nhanh hơn đuổi theo anh.

“Từ từ!” cô hơi thở gấp.

“Nói.” Dương Cảnh Thừa đi hơi chậm lại một chút.

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tới sau tôi nhưng cũng nhìn ra bọn họ vì đồ rớt dưới đất mà đánh nhau đúng không? Anh cũng cho rằng người đàn ông mặc áo thun đen quần jean cầm đồ đi?”

Dương Cảnh Thừa bước vào nhà ăn, nhìn thấy lúc họ đánh nhau có người cố ý sờ túi tiền của người khác. Còn thấy người đàn ông mặc áo thun quần jean đang lén la lén lút. “Cũng không phải chuyện gì khó.” Anh nói.

Lộ Diêu Diêu cũng thấy được. Chỉ khi nào rớt đồ người đó mới đi sờ túi tiền của người khác, chứ không phải là vì chuyện xếp hàng hay gì hết. Mà trong nhiều người như vậy, cũng chỉ có một người lén lút muốn chạy khỏi hiện trường. Hơn nữa lúc đó anh ta đi ra ngoài là đi xuyên ra phía sau của đám đông, thế nên người đó không cầm đồ của ai khác mà cầm cái mũ rơm màu xám của người đàn ông kia. Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Động tác của anh nhanh thật, còn chụp được hình của người đó, tôi đỡ phải tốn hơi tốn sức miêu tả anh ta cho người khác.”

“Chuyện nhỏ, không tốn sức gì.”

Lại là một câu hai nghĩa. Lộ Diêu Diêu cười ra tiếng, “Xem ra, đội trưởng Dương rất thích giúp đỡ mọi người.” Hôm đó gặp anh ở chỗ chú Vương, ánh mắt anh trợn lên cảnh cáo, cô còn tưởng anh là một người lạnh như băng đó. Nói vậy, hôm đó là vì quấy rầy lúc anh đang nghỉ ngơi nên anh mới có phản ứng như vậy.

Dương Cảnh Thừa không nói nữa, càng bước nhanh hơn, không chờ cô nữa.

Loading...

Anh vừa đi nhanh hơn Lộ Diêu Diêu lại tuột về phía sau. Cô cũng không đuổi theo, dừng lại nhìn bóng lưng anh rời đi. Anh đi rất vững chắc, không có cảm giác rối loạn chút nào. Bóng dáng anh rộng lớn, đĩnh bạt, vô cùng quyến rũ. Lúc bóng lưng anh càng ngày càng nhỏ, tới khi gần biên mất, cô bỗng nhiên la lên về phía anh: “Tôi là bà chủ Lộ Diêu Diêu của khách sạn Long Môn.”

Gặp nhau ba lần rồi nhưng cô vẫn chưa tự chính thức giới thiệu mình với anh.

Dương Cảnh Thừa khựng lại. Bà chủ Lộ Diêu Diêu của khách sạn Long Môn khách? Vừa rồi lúc hỗn loạn cô nàng đã thừa cơ tuyên bố cho cả thiên hạ biết, bây giờ còn ai mà không biết đại danh của cô nàng chứ? Có điều so với lúc nãy thì giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đúng là làm người khác… nổi da gà.

Dương Cảnh Thừa tiếp tục đi về phía trước. Lộ Diêu Diêu không nhìn thấy bóng lưng anh nữa, nhớ tới mình còn đồ ăn chưa ăn xong, lại xoay người đi về phía nhà ăn.

Lúc đang cơm thì có hai cảnh sát tới, đưa những người xô đẩy, đánh nhau hồi nãy đưa về đồn. Người đàn ông mang mũ rơm màu xám và bạn của anh ta còn đang đuổi theo người kia, chưa trở về.

Lộ Diêu Diêu cơm nước xong thì ra ngoài, phát hiện La Tân và Lưu Ức Nguyên đang đứng ở đó. Vừa thấy cô đi ra, Lưu Ức Nguyên liền nhanh chóng chào hỏi, “Bà chủ Lộ.”

“À, ông chủ Lưu.” Lộ Diêu Diêu cũng đoán được tại sao anh ta lại ở đây.

Chỉ nghe Lưu Úc Nguyên nói: “Bà chủ Lộ, lúc nãy cảm ơn cô.”

Lộ Diêu Diêu “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “La Tân là nhân viên mới của khách sạn tôi nên tôi mới ra mặt thôi, muốn cảm ơn cũng nên để cậu ta cảm ơn, anh không cần phải thế đâu.”

Ý ở ngoài lời, cô và anh ta không có quan hệ gì hết. Lưu Úc Nguyên gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng! Bà chủ Lộ nói đúng! Bà chủ Lộ quan tâm tới nhân viên như vậy, khó trách hai anh em La Tân không muốn làm việc cho tôi, lại nguyện ý cống hiến sức lực cho cô.”

Lộ Diêu Diêu và Lưu Úc Nguyên nói vài câu liền đi.

Lúc cô đi về khách sạn thì đụng phải người đàn ông đội mũ rơm màu xám, anh ta đã lấy được bóp da màu đen về. Còn người đàn ông quần jean kia thì đã bị cảnh sát dẫn về đồn.

“Đúng là kỳ quái, rõ ràng tôi nhìn thấy bóp da bị người đàn ông râu ngắn kia nhặt lên. Chẳng biết sao lại nằm trong quần tên đó.” Người đàn ông mũ rơm xám hỏi thử Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh không hỏi tại sao anh ta lại giữ ví của anh à?”

Người đàn ông mũ rơm bừng tỉnh, “Quên hỏi mất rồi.” Lại nói: “Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy bóp da bị người đàn ông râu ngắn nhặt, tại sao lại nằm tring quần tên mặc quần jean đó chứ?”

“Anh có chắc là mình thấy rõ không?” Lộ Diêu Diêu thấy mặt trời có chút chói, kéo khăn lụa màu tím che mặt lại.

“Đương nhiên thấy rõ.”

“À, vậy anh không nhìn lầm đâu.”

“Cái gì? Hồi nãy cô còn định đuổi theo mà giờ lại nói là tôi không nhìn lầm?” Người đàn ông đội mũ rơm có chút mê man.

Lộ Diêu Diêu nói không để bụng: “Bởi vì ví tiền của anh đã chuyển sang tay người khác rồi. Tôi không nói như vậy chắc chắn anh sẽ đánh nhau với mấy người đó. Mà ví của anh sẽ bị mang đến nơi nào đó mà anh không biết. Chờ cảnh sát tới, lục soát mấy người kia không tìm được gì, không có chứng cứ, nói gì cũng thành sai hết. Các anh đánh nhau với bọn họ thì được kết quả gì? Còn không bằng đuổi theo, tìm được ví tiền cũng tìm được chứng cứ.”

Đương nhiên, Lộ Diêu Diêu còn một nguyên nhân không có nói. Bởi vì Lâ Tân bị cuốn vào trong đó, thế nên cô mới làm vậy để bọn họ ngừng đánh nhau.

Người đàn ông mũ rơm bừng tỉnh đại ngộ, “Nói như vậy, chúng ta cũng không đánh sai người, người đàn ông râu ngắn và người cầm ví chạy mất là cùng một bọn. Anh ta nhặt ví lên rồi đưa cho tên quần jean đó!”

Lộ Diêu Diêu nhướng mi, ý bảo đúng vậy.

“Ai! Nói vậy bọn họ chạy mất rồi!”

“Những ai đánh nhau đều ở đồn công an hết rồi.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Đa tạ bà chủ Lộ! Lần sau tới nhất định sẽ ở lại khách sạn Long Môn của cô!”

Lộ Diêu Diêu lộ ra mộ đôi mắt tràn đầy ý cười.

*

Đi đến cửa khách điếm, Lộ Diêu Diêu phát hiện ra sau lưng mình có hai người đang nhìn chằm chằm. Cô xoay người lại, phát hiện ra đó là hai nữ sinh, còn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Nữ sinh cao mặc quần dài màu xám trừng mắt nhìn Lộ Diêu Diêu. Lộ Diêu Diêu biết, bởi vì cô ta làm bể bình hoa của khách sạn, bị bắt bồi thường nên cô ta mới oán cô như vậy. Nhưng trải qua chuyện hôm nay, các cô đã biết cô là bà chủ của khách sạn, thế nên mới oán mà không thể nói. Bởi vì quả thật là hai người cô ta sai. Lộ Diêu Diêu không để bụng cái trừng của nữ sinh, mà liếc mắt sang nhìn người đàn ông tuổi trẻ đang đứng bên cạnh họ.

Cô chậm rãi nói: “Khách sạn của tôi không cấm một phòng ngủ hơn hai người, nhưng nếu có thêm người tới phải theo quy định, đăng ký thân thận.”

Hai nữ sinh đều đỏ mặt. Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt tự nhiên, “Tôi không ngủ lại. Nếu có ngủ lại thật sẽ tuân theo quy định khách sạn.”

Mặt của hai nữ sinh càng đỏ hơn.

Lộ Diêu Diêu híp híp mắt, xoay người đi vào cửa lớn khách sạn khách điếm, tới căn phòng chuyên dụng của cô ở lầu ba.

Tất cả công việc ở khách sạn đều bình thường. Lộ Diêu Diêu ngồi bên cửa sổ, nhớ tới mẹ và người đàn ông trong tấm hình kia. Người đàn ông kia là ai, ở đâu, mẹ ở chỗ nào, cô không có manh mối gì hết, chỉ có lần mò manh mối từ nơi gửi bức hình này mà thôi. Nếu là ở Thổ Nhĩ Kỳ xa xôi, vậy thì cô sẽ mời thám tử tư nước ngoài. Muốn hỏi trên đời này có chuyện gì có thể làm cô buồn ư? Chỉ có một việc này mà thôi. Cũng chỉ có một việc này vẫn luôn ở mãi trong lòng cô.

Ngồi bên cửa sổ một hồi, cô đi ra ngoài tìm Trương Tục. Trương Tục vẫn ở bên trong căn phòng nhỏ kia. Cô ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của anh ta, lật lật một ít thư và tranh ảnh để trên bàn. Đợi một hồi vẫn không thấy Trương Tục ra thì đứng dậy nhẹ nhàng rời đi.

*

Khi màn đêm buông xuống, vẫn còn một ít du khách đang đi tham quan ở sa mạc bên cạnh. Buổi tối khá mát mẻ, Lộ Diêu Diêu cũng thích ra ngoài đi dạo. Chỉ là cô đi đi làm sao liền đi tới chỗ đội cứu viện.

Người trong đội cứu viện đang bận rộn cũng dừng lại, nhìn Lộ Diêu Diêu như động vật quý hiếm. Lộ Diêu Diêu là người đẹp đệ nhất ở sa mạc lớn bên cạnh, không ai không biết, nhưng cô rất ít liên quan tới đội cứu viện. Tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi.

“Bà chủ Lộ sao lại ở đây?”

Phó đội trưởng Triệu Tín đi thẳng đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, hỏi.

Lộ Diêu Diêu vô tình đi tới đây, nhưng sau khi tới, cô bỗng nhiên cảm thấy mình có người muốn tìm. Cô nói thẳng không chút cố kỵ, “Tôi tới tìm đội trưởng Dương của các anh.”

“Để tôi giúp cô gọi.” Triệu Tín chạy nhanh lên phòng của Dương Cảnh Thừa trên lầu hai. Sau đó cũng rất nhanh lại chạy xuống dưới.

“Đội trưởng Dương nói không muốn gặp.” Triệu Tín tiếc nuối nói với Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu nhướng mày. Anh không muốn gặp, cô lại càng muốn gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi