ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Trong màn đêm, Lộ Diêu Diêu ngồi trên lưng lạc đà, từ trên cao nhìn xuống, trông cô hệt như một vị nữ vương cao quý. Mà lúc này đây, trong ánh mắt nữ vương tràn đầy sự yên tĩnh.

Dương Cảnh Thừa vẫn đưa mắt nhìn cô.

“Còn chưa chịu đi?” Lộ Diêu Diêu lại lớn tiếng quát.

Ấy vậy mà khi cô vừa dứt lời, Dương Cảnh Thừa lại đến gần cô hơn, tay bỏ đèn pin vào túi quần, nhanh chóng nhảy lên mình lạc đà, thản nhiên ngồi sau lưng cô.

“Ai kêu anh lên? Xuống! Đi xuống! Anh cút xuống cho tôi!” Lộ Diêu Diêu không ngờ anh sẽ làm vậy, vứt cây đèn pin trong tay, quay người, cố gắng đẩy anh xuống.

Dương Cảnh Thừa vẫn ngồi đó không nhúc nhích, hai tay vòng qua người cô, nắm lấy dây cương. Trông cứ như đang ôm trọn cô vào lòng vậy. Giọng anh không lạnh không nhạt nói: “Anh còn chưa nói gì em, mà em lại giận ngược lại anh à.”

“Anh còn chưa nói gì tôi? Vậy anh muốn nói gì? Nói tôi không lấy việc giúp người làm niềm vui, hay nói tôi lạnh lùng, hay là nói tôi lòng dạ ác như bò cạp?” Ánh mắt hung dữ mà anh trao cho cô trước khi đi, rõ ràng là đang trách móc cô vì không giúp Lý Chí Long. Lộ Diêu Diêu lo cho anh, sợ Lý Chí Long gặp chuyện thì anh sẽ khiển trách cô nên mới đi tìm. Ấy thế mà anh lại lấy áo của mình khoác cho Tiết Huệ…Cô cực kỳ giận! Lý Chí Long vì muốn làm mai cho cháu gái mình nên mới hẹn anh đến ăn tối. Anh có thể vì Lý Chí Long mà trách mắng cô, vì Lý Chí Long mà đặc biệt chú ý đến Tiết Huệ. Đó là lý do cô không nhịn được nên mới tức giận như thế.

“Bây giờ anh không muốn nói nhiều với em, tìm người trước đã!” Dương Cảnh Thừa nói.

“Dương Cảnh Thừa, anh cút xuống khỏi lạc đà của tôi ngay!” Hai tay của Lộ Diêu Diêu đặt trên ngực của anh, dùng hết sức đẩy. Mà anh lại giống như một bức tường sắt, dù cô cố hết sức cũng không lay chuyển được.

Tuy cách một lớp áo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đôi tay lạnh như băng của Lộ Diêu Diêu. Cả người anh khẽ nhích về phía trước, để hai người gần nhau hơn, sau đó giật dây cương, ý muốn lạc đà đi tiếp. Ngoài miệng anh cất tiếng nói: “Đèn pin ở trong túi quần của anh, em lấy ra rọi xung quanh đi. Còn những chuyện kia, đợi tìm được người rồi nói sau.”

Lộ Diêu Diêu hừ một tiếng, hai tay giữ lấy lạc đà tìm thế xoay cả người, ngồi đối mặt với anh.

Dương Cảnh Thừa cúi đầu nhìn cô. Không ngờ, cô lại giơ tay lên, tung một quyền thật mạnh xuống khu vực bên dưới của anh.

Anh đau đến mức rên lên, rồi gọi tên cô thật to: “Lộ Diêu Diêu!”

Lộ Diêu Diêu mở to mắt khiêu khích anh. Dương Cảnh Thừa cau mày nhìn cô, một lát sau, anh đưa tay vào trong túi quần lấy đèn pin ra, một tay cầm dây cương, tay còn lại cầm đèn pin chiếu sáng, tiếp tục cưỡi lạc đà đi về phía trước.

Lộ Diêu Diêu không muốn cưỡi chung với với anh, đang có ý định nhảy xuống, Dương Cảnh Thừa nhanh chóng đổi đèn pin sang tay đang nắm dây cương, bàn tay còn lại kéo cô về phía mình, áp cô thật chặt vào ngực mình.

“Em ngồi yên một chút! Anh không có thời gian vật lộn với em đâu!” Dương Cảnh Thừa nói, sau đó một tay ôm cô, một tay kéo dây cương, cầm đèn pin tiếp tục đi, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh.

Cách một lớp áo, Lộ Diêu Diêu không kìm được cơn tức liền cắn lên ngực anh một ngụm. Dương Cảnh Thừa khẽ nheo mắt, rồi ôm cô chặt hơn. Cô chôn đầu vào lồng ngực kia, cảm xúc bị kích động cũng đã lắng xuống được một ít. Chiếc áo sơ-mi đóng thùng được cô nhẹ nhàng tháo ra, hai tay nhanh chóng thừa cơ họi chui vào bên trong, áp lên ngực anh.

Cảm giác lạnh như băng thoáng chốc truyền đến. Dương Cảnh Thừa chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Biết sẽ ra đây, sao em không bận đồ nhiều hơn một chút. Chỉ sợ rằng, trước khi tìm được người thì em đã chết vì cóng rồi.”

Dương Cảnh Thừa chỉ bận một chiếc áo sơ-mi, nhưng cơ thể của anh lại ấm áp hơn cô rất nhiều, thế cũng khiến cho cô khó chịu. Cô kỳ quái nó: “Giờ anh cũng có bận nhiều hơn tôi đâu?”

Dương Cảnh Thừa nhớ đến Tiết Huệ đang khoác áo ngoài của mình, mới cau mày: “Tiết Huệ đã lên xe về rồi, anh quên bảo cô ấy trả áo lại. Một phần cũng do em đi nhanh quá, anh còn chưa kịp nói gì mà em đã bỏ đi rồi.”

“À, anh còn muốn cô ấy cởi đồ à?” Cô cố ý xuyên tạc lời anh.

Dương Cảnh Thừa lười đấu vỏ mồm với cô: “Còn lạnh thì ôm anh chặt một chút.”

Trong lúc nói chuyện anh vẫn không ngừng dõi mắt tìm kiếm.

Lộ Diêu Diêu không muốn bản thân bị thua thiệt, để bản thân ấm áp trước đã rồi tính sao. Đôi tay từ ngực di chuyển ra sau lưng, ôm chặt lấy, khiến cơ thể của hai người áp sát vào nhau.

Anh cảm giác cô gái trước người mình như là một tảng băng vậy.

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến, Lộ Diêu Diêu chôn sâu đầu vào ngực Dương Cảnh Thừa. Bờ lưng rộng của anh đã chắn được những cơn gió rét.

Chờ cơn gió kia đi qua, cô mới ngẩng mặt lên, đôi mắt không ngừng dáo dác ngó quanh.

Dọc đường đi, cô và anh cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng cẩn thận tìm người.

“Chiếu sang bên kia một chút đi.” Lộ Diêu Diêu hờ hững nói.

Dương Cảnh Thừa cúi đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, chỉ thấy cô đang nghiêng đầu nhìn thẳng về phía trước. Tay cầm đèn pin chiếu qua bên phải, thì lại nhìn thấy một bóng đen.

“Hình như có người!” Dương Cảnh Thừa lên tiếng. Anh giật dây cương: “A Tục, đi sang bên kia.” Lạc đà nghe thấy tiếng gọi, thì chuyển hướng.

Lộ Diêu Diêu lại hừ một tiếng: “Bộ anh và A Tục nhà tôi quen biết gì nhau sao!”

“A Tục rất thông minh. Anh đã cứu nó hai lần rồi, nên chắc nó cũng nhớ mặt anh.”

Lần đầu là khi A Tục bị đám người Trương Tinh Tinh đuổi, còn lần khác là khi A Tục bị Tần Trinh Trinh cưỡi. Mà ở lần thứ hai đó, A Tục chính là người hất Tần Trinh Trinh xuống, không muốn cứu. Lộ Diêu Diêu không muốn so đo qua lại với anh, chỉ nói: “A Tục cũng có tình cảm.”

Đang nói chuyện, lạc đà đã đi đến trước chỗ kia. Dương Cảnh Thừa soi đèn pin kiểm tra, quả nhiên, người đang nằm trên mặt đất chính là Lý Chí Long.

“Để anh xuống xem một chút.” Dương Cảnh Thừa nói.

Lộ Diêu Diêu rút tay ra khỏi người anh. Dương Cảnh Thừa nhanh chóng nhảy xuống, cơn giá rét bất chợt ùa đến khiến cô không khỏi rùng mình.

Dương Cảnh Thừa ngồi xổm xuống, chiếu đèn lên người Lý Chí Long, đưa tay dò xét hơi thở của ông ta, rồi khẽ lay: “Đội trưởng Lý! Đội trưởng Lý!”

Không chút phản ứng, hơn nữa cả người của ông ấy lạnh như băng, có lẽ là bị hôn mê. Dương Cảnh Thừa vội lấy điện thoại, bảo Triệu Tín chạy xe đến đây ngay.

Lộ Diêu Diêu vẫn ngồi trên lưng lạc đà, đưa mắt nhìn xuống hai người bên dưới, giọng hờ hững lên tiếng: “Ông ấy đã chết rồi à?”

Dương Cảnh Thừa quay đầu liếc nhìn cô. Lộ Diêu Diêu cũng không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đối mặt nhau một lúc, anh quay đầu trở về, cởi chiếc áo sơ mi trên người mình ra, bọc Lý Chí Long lại.

Cô kéo dây cương, ý muốn lạc đà xoay đầu.

Dương Cảnh Thừa nghe được tiếng động, lớn tiếng quát: “Đứng lại!”

Dường như cô không hề nghe thấy tiếng quát, cưỡi lạc đà đi mỗi lúc một nhanh, trong chớp mắt cô biến mất giữa màn đêm.

Xe của đội Triệu Tín rất nhanh đã đến, Đại Bình và Hạo Nhiên cũng chạy theo sau, là Triệu Tín báo cho họ biết.

Thấy đội trưởng của mình ở trần, họ hơi ngạc nhiên, cho đến khi chiếc áo quấn quanh người Lý Chí Long, lúc này mới hiểu ra. Triệu Tín vội cởi áo khoác lên người của anh. Sau khi khoác áo lên, Dương Cảnh Thừa cúi xuống, ôm Lý Chí Long lên xe.

“Đội trưởng Dương, bác ấy như thế nào rồi?” Triệu Tín vừa hỏi, vừa đưa mắt nhìn Lý Chí Long trên ghế ngồi.

“Mau chóng đưa bác ấy đến bệnh viện.”

“Bà chủ Lộ đâu?” Triệu tín đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Lộ Diêu Diêu, nghi ngờ nói.

“Về thôi.” Nói xong, anh đóng cửa xe: “Lái trước đi.”

Những chiếc xe cứu viện cấp tốc rời khỏi sa mạc.

*

Khách sạn Long Môn cách chỗ ở của Lộ Diêu Diêu không xa, nhưng từ sa mạc về, có chút ngược đường, nên về khách sạn sẽ gần hơn. Vì vậy, cô trở về khách sạn, dặn dò La Cương, không được để ai quấy rầy mình, sau đó đó bỏ lên phòng riêng của mình trên tầng ba, cô mệt đến mức, chỉ vừa đặt đầu xuống gối thôi mà đã ngủ rồi.

Sau khi Duong Cảnh Thừa đưa Lý Chí Long đến bệnh viện, anh liền gọi cho Lộ Diêu Diêu, điện thoại không ai bắt máy. Anh lại gọi thêm một cuộc nữa cho quầy lễ tân, nhờ La Cương mới biết là cô đã về đến nơi. Biết tin Lộ Diêu Diêu về đến nơi bình an, tâm trạng của Dương Cảnh Thừa lúc này mới được thả lỏng, ngồi bên ngoài chờ bác sĩ đến kiểm tra cho Lý Chí Long.

Tiết Huệ vội vã chạy đến bệnh viện.

“Bệnh nhân bị ung thư dạ dày, cơn đau đã lan tỏa ra khắp toàn thân. Lần này bị hôn mê, còn gặp gió rét, may mà chúng tôi kịp thời cấp cứu, tạm thời đã qua được cơn nguy kịch.” Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra, nhìn Dương Cảnh Thừa và Tiết Huệ, nghiêm mặt nói: “Ông ấy rất dễ bị hôn mê, không thể đi ra ngoài như thế này được, phiền anh chị chú ý giúp tôi!”

Lần đầu tiên khi Lý Chí Long đến đây, sau khi ông ấy hôn mê, anh đã đưa ông ấy đến bệnh viện, cũng vào lần đó anh đã vô tình biết được, Lý Chí Long không đơn giản chỉ là bị đau bao tử, mà là ung thư dạ dày. Lần này, khi hỏi lại Tiết Huệ, ông ấy cũng biết chuyện này.

“Nếu vậy, bác sĩ có thể cho tôi biết bao giờ bác ấy mới có thể tỉnh lại không?” Dương Cảnh Thừa hỏi.

“Ngày mai ông ấy sẽ tỉnh.”

Bác sĩ dứt câu thì rời đi. Dương Cảnh Thừa bước vào phòng bệnh, Tiết Huệ cũng theo sau.

“Nhìn cậu như vậy, tim em chịu không nổi.” Tiết Huệ đau lòng.

Anh chỉ im lặng đứng nhìn.

Tiết Huệ chỉ nói một câu, một lúc sau do quá mệt nên đã nửa nằm, nửa ngồi mà thiếp đi trên giường bệnh.

Dương Cảnh Thừa đi đến một góc tường khác ngồi xuống chiếc ghế được đặt trước đó, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía hai người họ, nhớ lại những ký ức ở Châu Phi năm ấy…

*

Lộ Diêu Diêu ngủ hết cả ngày, mãi cho đến khi tỉnh dậy thì đã 9 giờ tối ngày hôm sau. Cô có cảm thấy cơ thể mình khó chịu, khẽ chạm nhẹ lên trán, thật nóng. Chắc là sốt rồi. Cửa sổ bỗng run lên bần bật, Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn sang nơi phát ra tiếng động, thì ra là cửa sổ chưa được khóa lại, mà lực gió lại thổi quá mạnh nên mới không ngừng đóng vào, mở ra. Cơn gió không hề nhẹ, ngoài ra còn cuốn theo cả cát. Cô vội vàng ngồi dậy, chộp ngay chiếc điện thoại được đặt trên bàn, gọi cho Lục Tiểu Hổ: “Tối nay gió lớn, nhanh chóng đến khu vực cắm trại của khách thông báo mọi người về khách sạn!”

“Dạ, bà chủ! Gió vừa nổi lên là em cũng định gọi chị luôn đó!”

“Nhớ báo tôi hay! Phải thông báo cho mọi người trở về khách sạn ngay! Chúng ta phải đảm bảo họ an toàn!” Chưa nói dứt câu, Lộ Diêu Diêu đã chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Bà chủ! Bên ngoài gió đang rất lớn!” La Cương đang trực ở quầy lễ tân thấy Lộ Diêu Diêu vội vã chạy xuống, không khỏi lo lắng nói.

“Cậu ở đây chuẩn bị đón khách về!” Lộ Diêu Diêu vừa nói xong liền chạy ra khỏi sảnh chính, nhảy lên lạc đà chạy về phía khu vực được hạ trại.

*

Tại bệnh viện, Dương Cảnh Thừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt đứng dậy, quay đầu về phía Tiết Huệ mà nói: “Cô ở đây trông bác ấy!”

“Anh định đi đâu?” Tiết Huệ cuống cuồng lên tiếng.

Dương Cảnh Thừa không trả lời, bước nhanh đến cửa.

“Tiểu Dương…”

Lúc này, trên giường bệnh truyền đến một giọng nói yếu ớt.

Anh dừng chân, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

“Cậu! Cậu tỉnh rồi! Cậu đã tỉnh rồi!” Tiết Huệ kinh ngạc vui mừng bổ nhào về phía Lý Chí Long.

Ông khẽ cười với cô cháu gái của mình, rồi lại ngước lên nhìn Dương Cảnh Thừa.

“Tiểu Dương, lại…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi