ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Lộ Diêu Diêu mới vừa chạy được vài bước đã bị Tề An Thành túm tay kéo lại, anh ta dùng sức rất mạnh, cô chạy không thoát, chỉ còn biết trừng mắt nhìn. Cái tên này khỏe như gì ấy, suýt nữa là kéo cô ngã lăn ra luôn rồi. Mà Tề An Thành thấy cô đã dừng lại, lập tức giật lấy tóc trong tay cô, kéo đứt, vung tay một phát, ném đi hết.

“Buông ra!” Cánh tay Lộ Diêu Diêu bị anh ta kéo rất đau.

Tề An Thành lấy lại được tóc rồi, lúc này mới chịu buông cô ra.

Lộ Diêu Diêu nghi ngờ nhìn Tề An Thành, anh ta lật lọng, nhưng sao lại căng thẳng như vậy, nhất định có chuyện mờ ám. Có lẽ suy đoán của cô từ trước đến giờ là đúng.

Tề An Thành nhìn thấy ánh mắt của Lộ Diêu Diêu, nhíu mày: “Cô đừng có mà nhìn tôi như vậy.” Lại nói: “Tóm lại không giống như cô nghĩ đâu!”

Lộ Diêu Diêu híp mắt, giọng trịnh trọng lạ thường: “Tề An Thành, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng.”

Tề An Thành không cho là đúng: “Tùy cô.”

Lộ Diêu Diêu thấy dáng vẻ của anh ta tựa như đang nói cô vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy. Cô nhăn mày, xoay người đi về phía lửa trại bên kia.

Tề An Thành lại đi theo sau cô.

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn về phía lửa trại bên kia, ai cũng đang cười rất tươi, trong đó còn có hai gương mặt quen thuộc mà cô không biết tên —— hai người ở rừng hồ dương hôm nọ, cũng chính là đôi nam nữ mà cô và Trương Tục gặp ở hang động hôm nọ. Bọn họ đang nắm tay nhảy múa cùng mọi người. Có điều chờ tới khi Lộ Diêu Diêu đi ngang qua đó, vừa hay hai người họ cũng đi ra.

“Hôm đó lòng vòng gần cả buổi chiều mới ra được, còn bị cấm ra vào hang động. Anh Sung, anh nói xem bây giờ bọn mình nên làm sao đây? Ở đó có rất nhiều bích hoạ, em nhất định phải vào đó một lần nữa.”

Lộ Diêu Diêu nghe được giọng nói của người con gái kia, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô ấy kia cũng nhìn thấy mình, vẻ mặt mừng rỡ chạy đến: “Tôi biết cô nè. Cô chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất đấy. Hôm nọ gặp cô ở trong rừng Hồ Dương, tôi thật sự không thể tin được trên đời lại có người đẹp đến như vậy.”

Lộ Diêu Diêu chỉ cười, không định trả lời.

Cô gái kia lại nói: “Tôi tên Cổ Lan, anh ấy là Lâm Sung. Chúng tôi là người nghiên cứu bích họa, rất vui vì gặp lại cô.”

Anh chàng đứng bên cạnh cô ấy – Lâm Sung – gật đầu với Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu cũng cười gật đầu lại, nhưng vẫn không nói tên của mình.

Cổ Lan nhìn Lộ Diêu Diêu, cười nói: “Hôm đó gặp được cô ở hang động, tôi rất ngạc nhiên. Cô cũng thích bích hoạ à?”

“Tôi không thích.”

“Ồ, vậy ra hôm đó cô chỉ đi cùng với anh chàng kia thôi à?”

“Ừm.”

Cổ Lan suy nghĩ: “Cô có thể dẫn tôi vào lại hang động đó được không?”

Lộ Diêu Diêu tỏ vẻ xin lỗi: “Không được.”

Cổ Lan lập tức xả ra hết: “Ở đó không thể tự tiện ra vào được, hơn nữa quy định này lại còn do một hòa thượng già quyết định. Ông ta nói tôi không bao giờ có thể vào đó được nữa.”

Hang động có bảo vệ canh, nhưng những hang động đó thuộc về chùa Linh Chiếu bên cạnh, do một hòa thượng quản lý. Trương Tục vẫn luôn muốn sửa chữa những bức bích họa đó, nhưng phải được vị hòa thượng kia đồng ý. Mà vị hòa thượng kia không biết tại sao đến bây giờ vẫn không đồng ý.

Hôm đó Trương Tục nói với bảo vệ Cổ Lan sử dụng đèn pin trong hang động, chỉ sợ vị hòa thượng kia cũng đã biết, cho nên không cho bọn Cổ Lan vào. Mà Lộ Diêu Diêu cũng không thân với bọn họ, nên sẽ không tốn tâm tư giúp bọn họ, càng không an ủi Cổ Lan.

“Lan Lan, đừng lo lắng, chúng ta sẽ có cách mà.” Lâm Sung an ủi.

Cổ Lan bèn cười: “Dạ.” Cô ấy nhìn về phía Lộ Diêu Diêu nói: “Đúng rồi, bọn tôi ở khách sạn Long Môn, hy vọng có duyên gặp lại.”

Khách sạn Long Môn? Hóa ra là khách của khách sạn mình. Nụ cười của Lộ Diêu Diêu liền trở nên dịu dàng hơn: “Chúng ta nhất định sẽ duyên.”

Cổ Lan và Lâm Sung đi ăn thịt nướng. Lộ Diêu Diêu nhìn theo bóng dáng của Cổ Lan, trước mắt còn hiện ra một đôi mắt to của cô gái khi nãy. Có điều rất nhanh sau đó cô đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi.

Giọng của Tề An Thành truyện đến từ phía sau lưng cô, “Xem ra công việc làm ăn tháng này của bà chủ Lộ cũng không tệ?”

“Còn bên anh thế nào?” Lộ Diêu Diêu cũng khá hứng thú với chuyện làm ăn của khách sạn Long Phượng.

Tề An Thành tự đắc: “Tuy rằng không không tốt bằng khách sạn Long Môn của cô, nhưng cũng không tệ lắm.”

“Vậy à?”

“Đương nhiên. Tuy rằng mấy hôm đó bão cát cô nhanh chóng giải tán khách, đã vậy khách sạn Long Môn của cô còn nhận thêm những du khách khác nữa. Nhờ vậy mà khách sạn Long Môn nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Nhưng tôi cũng tự mình đi chỉ huy mọi người giải tán. Nếu không phải… xuất hiện chuyện ý muốn kia, chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy tôi…”

Chuyện ngoài ý muốn kia, chính là lúc Lộ Diêu Diêu bị ngã rồi mọi người chạy nạn dẫm đạp lên nhau, anh ta lại là người đã chạy đến dùng thân chắn những sức nặng từ bước chân của người khác đạp lên cô.

Lộ Diêu Diêu sải bước đến tiệm thịt nướng, mua mấy chục xiên thịt: “Tất cả cái này đều là của anh, cảm ơn anh hôm đó đã ra tay giúp đỡ. Giờ anh có thể ngồi đây từ từ chờ thịt chín.”

Nói xong, Lộ Diêu Diêu liền bỏ đi.

“Này!” Tề An Thành kêu vài tiếng, muốn đuổi theo, lại bị ông chủ tiệm thịt nướng túm chặt ống tay áo: “Ông chủ Tề, tôi sẽ nướng chín nhanh thôi.”

Tề An Thành xoay người nhìn thịt trên giá nướng BBQ, nói: “Đã nhiều năm như vậy, cũng xem như đây là lần đầu tiên cô ấy mời tôi ăn gì đó.”

Ông chủ nướng BBQ liền cười ha hả nói: “Từ bé cả hai người đã không hợp nhau rồi, tôi còn tưởng hai người là oan gia ngõ hẹp đấy chứ. Có điều bây giờ bà chủ Lộ và đội trưởng Dương ở bên nhau, cũng coi như chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Tề An Thành khinh thường.

“Trai tài gái sắc không phải là chuyện tốt hay sao?”

Tề An Thành cười nhạo thành tiếng. Sau khi ăn xong, vừa về đến nhà là anh đã vội vàng lấy gương ra soi.

*

Lộ Diêu Diêu đến bệnh viện thăm Tề Tư Tần. Tuy rằng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi một tuần.

Từ bệnh viện về đến nhà, Lộ Diêu Diêu nhận được rất nhiều tài liệu về mẹ của Tề Tư Tần. Mẹ Tề Tư Tần tên Tần Phỉ Phỉ, 6 năm trước từng tới sa mạc, hơn nữa còn ở ngay khách sạn Long Môn của cô. Mà chuyện Tần Phỉ Phỉ tới sa mạc ngay cả em gái ruột Tần Trinh Trinh cũng không biết. Lộ Diêu Diêu nhìn tập tài liệu trong tay đầy suy tư.

Buổi chiều hôm sau, Lộ Diêu Diêu nhận được điện thoại của Dương Cảnh Thừa, anh đã đến quê của Lý Chí Long, sau khi tham gia lễ truy điệu một ngày rồi sẽ trở về.

Nếu giờ cô nói mấy lời nhớ nhung thì cũng không hay cho lắm, nên đành nói: “Em biết rồi.”

*

Dương Cảnh Thừa đi đến trước linh cữu của Lý Chí Long vái lạy, sau đó mới đi tìm chỗ ở.

Tiết Huệ có hiếu, đứng sau lưng Dương Cảnh Thừa gọi một tiếng.

Dương Cảnh Thừa dừng chân, xoay người nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”

Tiết Huệ nói: “Đội trưởng Dương muốn đi đâu vậy ạ? Nhà em có sắp xếp chỗ ở cho bạn bè thân thích, để em dẫn anh qua đó?”

Dương Cảnh Thừa nói: “Không cần. Tôi ở chỗ mình đã đặt là được.”

“Anh làm vậy nhà em sẽ áy náy lắm. Hay để em dẫn anh đến nơi xem thử?”

“Không cần.” Dương Cảnh Thừa nói xong, xoay người rời đi.

Vợ của Lý Chí Long bước ra. Dương Cảnh Thừa dừng lại nói vài câu với bà, bảo bà nén bị thương. Vợ Lý Chí Long dặn cháu gái của mình là Tiết Huệ dẫn anh tới chỗ ở.

Tiết Huệ nhìn Dương Cảnh Thừa, hy vọng anh đồng ý. Nào ngờ, Dương Cảnh Thừa vẫn từ chối, sau đó tạm biệt, nói lễ truy điệu ngày mai lại đến.

Vợ Lý Chí Long đành phải nói: “Huệ Huệ, con đi theo xem thử đi. Thằng bé là bạn của cậu, nếu có gì cần giúp con cứ ráng giúp.”

“Dạ, mợ.”

Tiết Huệ ngẩng đầu, Dương Cảnh Thừa đã rẽ sang hướng khác, biến mất ở ngõ nhỏ. Cô ta vội vàng đuổi theo.

*

Lúc Dương Cảnh Thừa biết được tin Lý Chí Long qua đời đã lập tức chạy từ sa mạc đến đây, vẫn chưa đặt phòng, bây giờ mới có thời gian đi tìm chỗ ở.

Nhưng đây là một thị trấn nhỏ lại còn xa, khách sạn ở đây rất ít, chỗ ở cũng rất khó tìm. Cũng khá giống sa mạc, ít chỗ ở. Dương Cảnh Thừa nhớ tới Lộ Diêu Diêu là bà chủ khách sạn, khóe môi không kìm nổi cong lên.

Anh lấy ra di động ra gọi cho Lộ Diêu Diêu.

Giọng nói lười biếng thoáng chốc truyền đến.

“Không phải đội trưởng Dương vừa mới gọi điện cho em à? Sao giờ lại gọi nữa thế?”

Đội trưởng Dương? Cách xưng hô của cô lại trở về như trước.

Anh còn chưa mở miệng nói chuyện, Lộ Diêu Diêu lại nói: “Có phải…”

“Không có chỗ ở.” Dương Cảnh Thừa nói.

Lộ Diêu Diêu cười nhẹ: “Gì? Không ai xếp chỗ cho anh ở à?”

“Đội trưởng Dương.”

Giọng của Tiết Huệ bỗng nhiên vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi