Tiếng chuông tan trường vang lên.
Nguyệt Dao nhanh tay thu xếp sách vở nhét vào balo.
Vai mang theo cây đàn đi nhanh ra cửa lớp.
"Cậu lại đi làm thêm à?"
Nguyệt Dao gật đầu.
Cô mỉm cười nhìn sang Quỳnh Anh, đứa bạn thân trong lớp.
"Mình không phải cô công chúa nhà giàu như cậu!"
"Làm công chúa cũng khổ lắm! Mình chỉ thích được tự do như cậu!"
Nguyệt Dao nhìn vẻ mặt như bắt buộc làm con nhà giàu của Quỳnh Anh.
Cô cười khổ.
Thật không hiểu ông Trời nghĩ sao? Khi đưa nhầm kẻ thích nghèo vào nhà giàu.
Còn đứa ham giàu như cô lại phải đi làm thêm khổ sở?
Mười giờ đêm.
Cafe Nhớ.
Trong không gian ấm áp hoài cổ.
Thanh âm động đậy bên đường dần yên tĩnh.
Giọng ca nhẹ nhàng thấm đẫm chất tình của giai điệu bài hát Giấc mơ trưa (Giáng Son).
Hòa cùng tiếng đàn tranh khiến lòng người rúng động.
Ở một góc xa.
Người đàn ông luôn ngồi bất động.
Từ lúc bước vào, anh chưa từng ngẩng mặt lên.
Ánh mắt vẫn luôn tập trung vào chiếc đồng hồ B-UHR.
Loại được thiết kế đặc biệt dành trong quân đội.
Anh ngồi ngược sáng.
Ánh đèn vàng lướt qua bờ vai rộng nghiêm nghị.
Gương mặt anh ẩn dấu trong bóng tối.
Nhưng lại làm nổi bật một đôi mắt sáng lạnh đang săn mồi.
Khi giai điệu trong sáng vút cao ở phần điệp khúc.
Anh cuối cùng cũng ngước mặt.
Trước mắt anh là con đường quê rợp nắng.
Có làn gió đùa lay lắt tán lá xanh.
Bến sông trưa đã vắng bóng con đò.
Mái chèo quên khua để mặc dòng nước lặng.
Để trong nhà cô gái nhỏ có thể yên giấc mơ trưa.
Lòng anh chợt xao xuyến.
Anh nhất thời muốn biết chủ nhân của giọng hát trong veo ấy là ai?
Anh xoay lưng hướng ánh mắt về sân khấu.
Rất nhanh, một bóng hình đã thu gọn vào tầm mắt.
Từ nơi anh ngồi đến đó khá xa.
Anh không thấy rõ mặt cô gái.
Nhưng nhìn qua cũng có thể đoán: Đó là cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi.
Cô khoan thai ngồi bên chiếc đàn tranh.
Bàn tay uyển chuyển lướt nhẹ gảy vào dây.
Không khó để nhận ra, cô vừa đàn, vừa hát.
Ánh mắt luôn chuyên tâm vào cây đàn trước mặt.
Cô chưa hề ngẩng lên dù chỉ một giây.
Chiếc váy trắng làm nổi bật mái tóc đen.
Có vài sợi lạc loài rơi hờ hững xuống má.
Trong một giây kích động.
Anh muốn bước lên đưa tay vén đi mớ tóc ấy! Để chúng không làm loạn gương mặt đang tĩnh lặng cho cô.
Cứ thế, anh như bị thôi miên.
Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về sân khấu.
Mãi một lúc lâu, anh mới giật mình vì tiếng gọi như gió rít vào tai.
"Đội trưởng Phạm!"
Anh xoay mặt, quét ánh mắt sắc lạnh vào người vừa tới: "Nói!"
Người vừa mới đến là thuộc cấp của anh.
Nghe xong lệnh, anh ta liền thì thào vào tai đội trưởng.
"Mục tiêu bắt đầu di chuyển! Xin đợi lệnh!"
"Bám sát!"
"Rõ!"
Nhận lệnh, tên cấp dưới truyền tin qua bộ đàm: "Bám sát!"
Sau đó, ung dung kéo chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh.
Anh ta vươn tay bê ly cafe đen còn nguyên chưa khuấy.
Ánh mắt nghi ngờ nhìn đội trưởng, đội biệt kích An Nam.
Nhìn rồi mới phát hiện: Vị đội trưởng nổi tiếng cấm dục, lạnh lùng kia đang có vẻ thất thần đăm chiêu nhìn về sân khấu.
Theo tầm mắt kia có thể thấy anh đang nhìn về ai!
"Đội trưởng vào đây để săn thỏ à?"
Phạm Chánh lia cho anh ta ánh mắt lạnh như băng.
"Tôi nói không đúng sao? Nếu tôi đoán không lầm, anh đang ngắm cô bé có vẻ chưa thành niên ở trên kia!"
"Trần Hùng! Tôi phân thêm nhiệm vụ cho cậu!" Anh quét ánh mắt cảnh cáo vào tên thuộc cấp.
"Ây, đội trưởng Phạm! Anh đừng làm tôi choáng! Tôi thấy nhiệm vụ lần này của đội chúng ta đã quá nặng nề rồi! Tôi còn chưa có thời gian để đi kiếm cô bạn gái!"
Đời lính có muôn ngàn cái khổ.
Đặc biệt là lính biệt kích.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Đội anh hết lên rừng trinh sát.
Đánh vào hang ổ bọn tội phạm.
Lại xuống biển lặn ngụp để tác chiến phối hợp với Hải quân.
Nhiều khi đi trên đường, bắt gặp cô gái dễ thương.
Lòng muốn làm quen mà thời gian không cho phép.
Cứ vậy, ở đội biệt kích An Nam các anh, nổi đầy một đám trai ế!
Phạm Chánh nghe tên đàn em than vãn cũng chạnh lòng.
Bạn bè đồng trang lứa, ai cũng thành gia lập thất.
Anh thì vẫn đơn thân, chiếc bóng lẻ loi.
Bà nội và ba mẹ lúc nào cũng giục anh: Cưới vợ và cưới vợ!
Trước sức ép của bà nội.
Câu ca than thân vô phúc của mẹ.
Anh cũng hết dám về nhà! Nhưng phận làm con đâu thể tránh mặt mãi ba mẹ.
Anh nghĩ nhân tiện chuyến công tác gần nhà sẽ ghé về ăn với bà nội bữa cơm.
Khi giai điệu bài hát kết thúc.
Tiếng đàn tranh cũng ngưng.
Nguyệt Dao khẽ khàng đứng lên chào khách.
Lúc này, Phạm Chánh mới diện kiến gương mặt của cô.
Anh sững sờ dán chặt mắt vào gương mặt ấy.
Gương mặt trong veo khuya nào vì hoảng sợ ngơ ngác như chú nai con.
Bữa đó, anh mang kính nhìn đêm nên thấy cô rất rõ.
Bất ngờ gặp lại cô ở đây.
Anh có chút kích động.
Nhìn các vị khách tặng hoa ái mộ.
Anh nhìn qua Trần Hùng.
"Giúp tôi tặng cô ấy món quà!"
Anh xoay lưng ra khỏi quán.
Bên ngoài, trời đã về khuya.
Gió đêm mang hơi sương dần lạnh.
Anh đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ.
Ở đó, vẫn còn nhấp nháy tín hiệu định vị của con mồi.
Môi anh khẽ nhếch lên một đường.
Thong dong mở cửa chiếc SUV Black Alligator ngồi đợi Trần Hùng