ĐỘI TRƯỞNG PHẠM ANH LÀM CHỒNG EM!


Trong thời gian chờ đợi nàng.

Phạm Chánh nhàn rỗi không có việc gì làm bèn xăm xoi lại bộ quân phục đang mặc trên người.

Anh thử nhìn mình qua gương.
Đối diện anh là một vị đội trưởng đội biệt kích thực thụ với đầy đủ quân trang quân dụng.

Một vị đội trưởng phải nói là rất soái ca và ngầu lòi.

Anh hài lòng với hình tượng của mình.

Khẽ mỉm cười với người trong gương một cái và nói với anh ta: "Phạm Chánh! Con nhóc kia sẽ rất tự hào về mày!"
Thật như vậy!
Khi Nguyệt Dao tỉnh táo bước ra.Thấy anh nghiêm trang trong bộ quân phục, cô không khỏi kinh ngạc.

Cứ thế đứng sững giương mắt nhìn anh.
Cô thầm đánh giá chàng trai trước mặt mình: cực soái, cực ngầu, lại rất oai phong! Cô hận mình không thể gặp anh sớm hơn.

Và thấy bản thân thật sáng suốt khi quyết định cưới ngay anh làm chồng!
Mà người con trai ở phía đối diện cũng đang thầm đánh giá người con gái mình yêu: Cô rất xinh đẹp! Trong bộ đầm trắng kiểu công chúa dài quá gối một tí, cô lúc này đích thực là một nàng công chúa mà anh chỉ thấy qua hình ảnh.

Có nhân duyên gặp gỡ và có được tình yêu của người con gái xinh như mộng kia, Phạm Chánh thấy mình thật may mắn biết bao.

Việc anh nên làm bây giờ là nhanh nhanh rước nàng về dinh! Độc chiếm của báu đó kẻo có người phỏng mất!
"Bé cưng! Em xinh lắm!" Phạm Chánh nắm lấy bàn tay cô công chúa của đời anh, ánh mắt màu hổ phách đang nhuốm men tình nên càng quyến rũ.
"Đội trưởng! Anh thật là cool!" Nguyệt Dao vân vê bộ quân phục, lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Cô ngước đôi mắt say tình nhìn anh đắm đuối.
Bốn mắt nhìn nhau, Phạm Chánh thấy mình mới sáng sớm đã say.

Mà vì say tình nên càng khó cưỡng.

Anh đưa hai bàn tay ôm khuôn mặt Nguyệt Dao, nhẹ nhàng kéo lại gần mặt mình.

Đôi môi mới sáng đã nóng rực, anh cần tìm một nơi mát để cân bằng nhiệt.

Mùi sữa tắm hòa vào hương thơm mát lành tự nhiên của người con gái khiến đôi môi anh có nguy cơ càng tăng nhiệt thêm cao.
Phạm Chánh dứt khoát cúi đầu áp đôi môi nóng mơn man bên má mát lạnh êm như tơ.

Đôi môi ấy tham lam, trượt dần xuống chiếc cổ thon gọn, mịn màng rồi chầm chậm dịch chuyển dọc theo một bên chiếc cổ trắng như thiên nga của Nguyệt Dao.

Nhưng như vậy còn chưa thỏa, anh tự nhiên thèm ăn một cái gì đó nên cắn nhẹ vào tai cô.
Nguyệt Dao vì cái cắn yêu ngọt ngào đó của anh mà toàn thân tê cứng.

Cô khẽ ư hừ một tiếng.
Tiếng rên của cô gái trong lòng càng kích thích ngọn lửa say tình đang cháy lên trong tim.

Anh đặt ngay môi minh lên đôi môi căng mộng mê người của Nguyệt Dao.

Vòng hai tay ôm eo, dần kéo Nguyệt Dao vào cho đến khi cơ thể hai người sát khít lại nhau.
Nụ hôn càng lúc càng nồng, triền miên quấn quýt, cô luồn hai bàn tay mình vào mái tóc ngắn vừa mới cắt gọn của anh.

Nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi.
Mà bàn tay của Phạm Chánh lúc này cũng đang lần tìm khám phá cơ thể người yêu.

Nó đang chạy loạn khắp nơi qua lớp vải.


Lòng bàn tay đang nóng rực, chỉ có thế thôi chưa đủ để hạ nhiệt, anh khẽ kéo chiếc khóa sau lưng.

Bàn tay theo đó len nhanh vào khám phá từng vùng da thịt mát lạnh mịn màng của người con gái.
"Đại úy! Không phải anh..định đưa em ..đi đâu sao?" Nguyệt Dao ấp úng nhắc người nào đó đang muốn đoạt mạng cô bằng một nụ hôn và bàn tay nóng như lửa đang thiêu đốt từng tất da trên cơ thể.
Phạm Chánh nghe vậy, anh khẽ hừ một tiếng, cắn phạt cô một cái rồi rời khỏi đôi môi trong lưu luyến.
"Thật muốn nhai sống em!" Anh cụng trán mình vào trán cô.

Ngón tay cái cọ cọ vào đôi môi xưng đỏ.

Nguyệt Dao khẽ cười: "Đại úy! Đến giờ em mới thật sự biết...bản lĩnh của anh!"
Chỉ mới dạo đầu thôi đã làm cô có khả năng...vỡ phòng tuyến...đầu hàng vô điều kiện.
Phạm Chánh bật cười.

Anh nâng mặt cô lên ngắm nghía thêm một hồi rồi nói: "Chưa đâu em yêu! Đây chỉ mới đập tan tuyến phòng ngự vòng ngoài.

Còn nghệ thuật tác chiến...!thọc sâu...!đánh chiếm mục tiêu chiến lược, anh chưa sử dụng!"
Phạm Chánh không ngại trình bày quan điểm tác chiến của người lính cho cô nghe.
Nguyệt Dao không am hiểu lĩnh vực tác chiến gì đó của anh cho lắm.

Nhưng chỉ từ thọc sâu mà anh nhấn mạnh kia cũng đủ làm cho cô không dám đối diện với anh.
Bởi, da mặt cô nó rất mỏng, nó đang nóng phừng lên như lửa.

Không bì được với da mặt lính quanh năm bẹo gió, phơi nắng mưa kia của anh.
"Em yêu! Hay anh...thực hành cho em biết chút...!nghệ thuật đó nha?" Phạm Chánh thật thấy hứng với vẻ mặt đang e thẹn của Nguyệt Dao.
"Thôi! Anh đừng nói!" Nguyệt Dao dứt khoát đưa bàn tay bịt kín lại cái miệng lỳ của anh.
Vậy mà người nào đó vẫn còn cố nói thêm qua bàn tay cô: "Em xoay lưng qua đây...!" Phạm Chánh còn chưa nói xong đã nghe tiếng Nguyệt Dao chặn lại.

"Phạm Chánh! Anh mà còn vi phạm, em...!bóp ngộp anh!" Vừa nói cô vừa bịt chặt kín luôn miệng của vị đội trưởng Phạm.
"Anh...chỉ ...muốn giúp em...kéo lại dây khóa thôi mà!"
Đôi mắt Nguyệt Dao trừng anh như viên đạn.

Phạm Chánh cười hì hì ngoan ngoãn làm động tác khóa miệng.

Sau đó nhẹ nhàng đưa tay xoay lưng cô đối diện với mình.

Anh giúp cô chỉnh lại trang phục và chải mái tóc đã bị anh làm cho lộn xộn.
Nguyệt Dao dựa thế anh hôn lâu đứng mỏi chân nên ngồi luôn xuống chiếc ghế để mặc anh mang giày giúp cô.

Một đôi giày đế bằng cùng hiệu, cùng màu với chiếc đầm trắng anh vừa mang tới.
"Đi thôi..Phạm phu nhân!" Anh ngồi xuống ngỏ ý cõng cô.
"Ừm, em thích!" Nguyệt Dao tỏ ra hài lòng.

Cô nằm dài luôn trên lưng anh.
Cứ thế trên con đường ra nơi bãi đỗ chiếc trực thăng, anh cõng cô đi trong sắc đỏ bình minh của một ngày mới.

Bình minh mở đầu câu chuyện viết tiếp tình yêu của chàng trai lính biệt kích Phạm Chánh và cô sinh viên đàn tranh Nguyệt Dao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi