ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


La Thứ có hơi hoang mang.

Trước đó khi vây bắt Lý Đại Hữu cậu ta đã từng nhìn thấy Lâm Phùng một lần từ xa, nhưng Lâm Phùng không có ấn tượng gì về cậu ta cũng là bình thường, nói như vậy, hai người chẳng khác nào người xa lạ mới đúng.

Nhưng bây giờ tại sao lại đột nhiên nói xin chào thế?
La Thứ len lén liếc nhìn Lâm phùng một cái, anh mắt anh lạnh lẽo, vẻ mặt kia nào có chút nào giống đang “xin chào”, thậm chí phải nói là khá đáng sợ.

Lâm Phùng vốn muốn đưa Trình Lộc về, sao ngờ được tên nhóc này lại bỗng xuất hiện, làm rối tất cả kế hoạch của anh.

Anh híp mắt lại, quan trọng hơn là, dường như tên nhóc này khá thân với Trình Lộc.

Vậy thì có lý do để Lâm Phùng không vui rồi.

La Thứ nhìn sang Trình Lộc, cậu ta không biết bây giờ có nên chào hỏi lại anh hay không.

Trình Lộc nhíu mày, cô bước tới vài bước, suýt chút nữa đã giơ chân đá cho La Thứ một cái, cô nói: “Tự nhiên đờ ra đó làm gì, giáo sư Lâm người ta đang chào hỏi cậu đấy”
Nhìn sang, cánh tay Lâm Phùng giơ ra vẫn đang lơ lửng giữa không trung, có vẻ rất lúng túng.

Lại nhìn thấy biểu hiện nhàn nhạt như cũ trên mặt Lâm Phùng, dường như địch ý ban nãy chỉ là ảo giác của La Thứ mà thôi.

La Thứ gật đầu, cùng bắt tay chào hỏi với Lâm Phùng, cậu ta còn cười hai tiếng: “Xin chào xin chào, giáo sư Lâm, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Phùng thu tay lại, anh cười cười khách khí với La Thứ.

Trình Lộc đi tới sau lưng La Thứ, cô phất tay với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, rất cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi đến nghe tọa đàm, lần sau đến lượt tôi mời lại mong anh đừng từ chối.”
Lâm Phùng dõi mắt ánh phức tạp nhìn vào Trình Lộc, trong đôi mắt ấy như cất chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Cuối cùng anh vẫn trịnh trọng gật đầu một cái.

Trình Lộc nói tiếp: “Giáo sư Lâm này, anh cũng mau về đi, khí trời nóng thế này ở ngoài không dễ chịu đâu.”
Lâm Phùng lại gật đầu, đồng thời nói: “Về rồi gửi tin wechat cho tôi.”
Cô nghe Lâm Phùng nói xong bèn kéo La Thứ chui vào chiếc xe Van của cậu ta, cô cũng thấy Lâm Phùng quay lại xe mình, sau đó lái xe rời đi.


Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

Cô ngửa đầu dựa vào ghế, La Thứ vừa khởi động xe vừa hỏi: “Chị Lộc, lão Chu nói chị và giáo sư Lâm đi hẹn hò em còn không tin, bây giờ đúng là tận mắt chứng kiến rồi.”
“Đừng nói bậy bạ, hẹn hò cái gì, giáo sư Lâm chỉ cảm ơn tôi lần trước đã bảo vệ anh ta cho nên mới mời tôi đi nghe tọa đàm thôi, làm gì có chuyện hẹn hò.”
Xe Van cũng bắt đầu lăn bánh, La Thứ đánh vô lăng, gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, chị Lộc nói không phải thì không phải.”
La Thứ đưa cô đến tận ngoài khu chung cư nơi cô ở rồi mới rời đi.

Cô về đến nhà, cảm giác được có chút không đúng, cửa nhà lại không hề khóa.

Ý thức phòng bị của cô rất mạnh, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Trình Lộc đẩy cửa đi vào, cô thấy Lý Thừa Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa nhà cô, nước mắt nước mũi tèm lem.

Mà tivi nhà cô còn đang chiếu một bộ phim hài nổi tiếng nào đó.

Nhưng Lý Thừa Nguyệt đã khóc đến mức sưng phù hai mắt.

Lý Thừa Nguyệt nghe tiếng động nên bèn xoay đầu lại, hai mắt đã sưng to, trong mắt còn có cả tơ máu, cô ấy đáng thương bĩu bĩu môi, khóc càng lớn hơn.

Trình Lộc vội vàng đóng cửa lại, nếu bị hàng xóm sát bên nghe được, nói không chừng người ta còn tưởng nhà cô đang giết lợn mất.

Đóng cửa xong, Trình Lộc đi tới, vừa nhìn, thế mà cô lại phát hiện Lý Thừa Nguyệt đã khóc đến mức khăn giấy đầy một thùng rác.

Lý Thừa Nguyệt kể khổ với cô: “Tiểu Lộc, tớ và Cao Mộc đã xong thật rồi.”
Bàn tay đang gom rác của Trình Lộc dừng lại, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi: “Không phải lần trước hai người làm hòa rồi à?”
“Lần trước đã làm hòa rồi, nhưng lần này anh ấy đã thật sự nói chia tay với tớ.” Lý Thừa Nguyệt khóc thút thít, cô ấy còn hà hơi vào mặt Trình Lộc: “Cậu xem đi, lần này tớ không uống rượu, tớ không nói bừa.”
“Cậu đáng ghét thật đấy.” Trình Lộc thay đổi sắc mặt, cô mím môi cười lên: “Vậy cậu kể cho tớ nghe xem, lần này lại có chuyện gì?”
Lý Thừa Nguyệt lau nước mắt mỉm cười, cô ấy kéo góc áo Trình Lộc rồi thút thít nói: “Lần trước là tớ hiểu lầm anh ấy và cô gái khác có vấn đề với nhau, nhưng lần này anh ấy nổi giận rất lớn, nói với tớ rằng tớ không đủ dịu dàng, không biết quan tâm, không đủ thấu hiểu, mỗi ngày chỉ biết kiếm chuyện cãi nhau, hai người chúng tớ vốn chẳng hợp nhau.”
Nước mắt của cô ấy không ngừng được lại rơi xuống ào ào, Trình Lộc hoang mang kéo hai tờ khăn giấy lau nước mắt thay cô ấy.

Lý Thừa Nguyệt lại nói tiếp: “Anh ấy còn nói, nếu tớ còn như thế thì sẽ không thể đưa tớ về gặp người nhà anh ấy được, anh ấy hy vọng tớ có thể trưởng thành hơn một chút.


Nếu thật sự không thể thay đổi được thì cứ chia tay, tình cảm này không còn gì để níu kéo nữa.”
Trình Lộc lau nước mắt thay cô ấy, thoáng nhíu mày.

Cô ôn hòa lau đi nước mắt Lý Thừa Nguyệt: “Cậu ta không thích cậu thì sẽ có người khác thích cậu, cậu ta không thể tiếp nhận tính cách của cậu thì cũng sẽ có người khác yêu thích nó.

Thừa Nguyệt, cậu không cần thay đổi mình vì người khác.”
Lý Thừa Nguyệt chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống.

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trình Lộc kêu bộp một tiếng.

Lý Thừa Nguyệt vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô, cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó nhảy bật dậy khỏi ghế sofa, cô ấy ngước mặt lên trần nhà vừa rơi lệ vừa nói: “Cao Mộc mẹ nhà anh ta, bà đây không cần anh ta nữa!”
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn cô ấy, cũng cười lên.

Đúng lúc trong tivi cũng vang lên một tiếng cười to, Lý Thừa Nguyệt cười ha hả theo nhân vật trong phim, cô ấy thoải mái làm càng, đơn thuần ngây thơ hệt như lúc vừa quen biết cô.

Trong tiếng cười to, điện thoại của Trình Lộc bỗng rung lên.

Cô vừa lấy ra nhìn thì thấy là một tin nhắn đến từ wechat không có ảnh đại diện, trên ghi chú có viết: Giáo sư Lâm.

Tài khoản không có ảnh đại diện nhìn qua không mấy tự nhiên, Trình Lộc còn định lần sau sẽ nói với giáo sư Lâm một chút.

Cô mở nhật ký trò chuyện của giáo sư Lâm lên, đối phương chỉ gửi đến vài chữ: [Về đến nhà chưa?]
Cô bèn đánh chữ trả lời lại: [Đã đến, hôm nay cảm ơn giáo sư Lâm.”
[Không cần khách sáo.”
Sau khi Lâm Phùng trả lời tin nhắn của cô, cô lại chẳng trả lời lại anh nữa.

Cô đứng dậy đi mở tủ lạnh ra nhìn thử, bình thường cô ở nhà một mình trôi qua rất đơn giản, chỉ một bát mì là đủ rồi.

Bây giờ có Lý Thừa Nguyệt ở đây, cô cũng không thể bạc đãi cô ấy được.


Trong tủ lạnh còn thịt ba chỉ bò vừa mua hôm qua, cô quay đầu lại hỏi Lý Thừa Nguyệt: “Tối nay tớ làm canh chua ba chỉ bò ăn được không?”
Lý Thừa Nguyệt yên tĩnh lại, cô ấy quay sang dựng thẳng ngón cái với Trình Lộc: “Chị em trượng nghĩa, tớ còn ngại xin cậu thu nhận tớ đấy, thế mà cậu lại còn tự giác đến vậy!”
“Không ngờ cũng có lúc da mặt cậu mỏng thế đó.” Cô lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra: “Tớ đi làm cơm đây, cậu tự chơi đi.”
Cô nấu một ít cơm, sau đó ướp thịt ba chỉ bò với rượu nấu ăn, bột tiêu và xì dầu.

Cô lại gọt vỏ cà tím rồi dùng máy xay sinh tố xay nhuyễn.

……….

Sau khi sơ chế toàn bộ nguyên liệu, cuối cùng cũng nấu xong nồi canh, cô lại xào thêm hai món nữa.

Đến khi bưng cơm tối ra thì trời bên ngoài vẫn còn sáng, chưa tối.

Lý Thừa Nguyệt cướp lấy vai trò bưng đồ ăn rửa chén, mắt của cô ấy vẫn còn đỏ, nhưng nước mắt đã không rơi xuống nữa.

Sau khi cô bưng canh chua ba chỉ bò đặt lên bàn cơm rồi, thấy điện thoại di động của mình đang nằm bơ vơ lẻ loi trên ghế sofa, cô bèn đến cầm lên liếc nhìn thử, không ngờ sau đó Lâm Phùng còn gửi đến thêm một tin nhắn đến cho cô.

Giáo sư Lâm: [Lần sau là khi nào?]
Lần sau?
Trình Lộc choáng váng, cô chợt nhớ đến lời khách sáo vào ban ngày của mình.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời khách sáo sau khi anh mời cô nghe tọa đàm mà thôi, sao Lâm Phùng lại coi là thật thế?
Cô nhìn đến xuất thần, Lý Thừa Nguyệt từ đằng sau ló mặt đến, cô ấy chun mũi hỏi một tiếng: “Đờ ra đó làm gì thế? Tớ xới cho cậu một chén cơm rồi, ăn đủ không?”
Trình Lộc nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên, cô quay đầu lại cười một cái: “Đủ rồi.”
Trong một bữa cơm, Lý Thừa Nguyệt lại nhắc đến Cao Mộc với Trình Lộc lần hai.

Đây không phải lần đầu Lý Thừa Nguyệt và Cao Mộc chia tay, từ sau khi đi làm, hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.

Qua nhiều lần như thế, chính Lý Thừa Nguyệt cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lý Thừa Nguyệt nói xong, lại nói đến Trình Lộc.

Lý Thừa Nguyệt bi phẫn và một đũa cơm lớn vào miệng: “Cậu có biết tên Hứa Qua kia tháng sau sẽ đính hôn không? Tớ nói, đàn ông đều là như thế, một đám có mới nới cũ.”
Trình Lộc chẳng tỏ vẻ gì, cô đã sớm biết tháng sau Hứa Qua đính hôn.

Cô gắp thịt cho Lý Thừa Nguyệt: “Cậu đừng để ý đến anh ta nữa, chia tay thôi sao mà thành có mới nới cũ được.” Cô đổi đề tài: “Sao cậu còn có cách liên lạc với anh ta thế?”

“Tớ muốn nhìn xem đám người này có thảm hơn tớ hay không.” Lý Thừa Nguyệt nói, trước kia khi Hứa Qua vẫn còn ở cạnh Trình Lộc thì cô ấy cũng có thêm cách liên lạc.

Lý Thừa Nguyệt cảm thán một câu: “Không ngờ, tớ còn tưởng rằng Hứa Qua chỉ là một lính cảnh sát biết nỗ lực vươn tới, nhưng ai có thể ngờ, anh ta lại là một phú nhị đại cơ chứ?”
Trình Lộc chẳng muốn bàn thêm về chuyện của Hứa Qua, cô lại gắp thêm một miếng thịt hòng chặn miệng Lý Thừa Nguyệt: “Ăn cơm đi.”
Khi Lý Thừa Nguyệt nhắc đến Hứa Qua, Trình Lộc lại đang suy nghĩ đến một người khác, đó là Lâm Phùng.

Tuy Lâm Phùng là chú nhỏ của Hứa Qua, nhưng hai người đúng thật là cách nhau một trời một vực.

Trên người Lâm Phùng không có thêm thứ mà người khác không có, cũng không phải chỉ cần anh đẹp trai, mà là khi ở chung với anh khá an ổn.

Mỗi lần Trình Lộc ở cùng Lâm Phùng, cô cảm giác như người đàn ông này có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, cô chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng của anh.

Cô nhân lúc Lý Thừa Nguyệt không chú ý, lén lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn lại cho Lâm Phùng.

Nhất Lộc Bình Nguyên: [Lần sau tôi sẽ nhắn tin cho anh.]
Cô chờ một lát, thấy Lâm Phùng không trả lời tin nhắn lại cho cô nữa, cô mới để điện thoại di động xuống.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thừa Nguyệt đã ăn cơm xong, trong mâm cơm chỉ còn sót lại chút rau dưa tinh linh.

Trình Lộc liếc nhìn cô ấy một cái: “Nhìn cậu chẳng giống một cô gái vừa chia tay, mà là giống hệt với người phụ nữ trung niên đang phát tướng.”
Hai mắt Lý Thừa Nguyệt sưng đỏ, nước mắt vẫn còn chưa tan đi, nhưng cô ấy vẫn mím môi cười, nói với Trình Lộc: “Bây giờ đang thịnh hành ăn nhiều sau khi chia tay.”
——–
Gần đây cục cảnh sát khá bận, trong cục vừa tiếp nhận thêm vài vụ án mới, Trình Lộc bận đến mức hơi đau đầu.

Cô hoàn toàn không có thời gian đi nghe tọa đàm với Lâm Phùng nữa, chỉ là lúc rảnh rỗi, Lâm Phùng sẽ gửi hai tin nhắn cho cô.

Mà Lý Thừa Nguyệt cũng thật sự không quay lại với Cao Mộc nữa, sau khi tìm được phòng mới bèn dọn khỏi nhà Trình Lộc.

Tháng bảy, học sinh nghỉ hè.

Hôm nay trời nóng đến cháy da cháy thịt, cũng chẳng có nhiều người muốn đi ra ngoài.

Sau khi Trình Lộc bận rộn hơn nửa tháng trời, cuối cùng cũng xong việc, có được nửa ngày nghỉ.

Lâm Phùng lại nhắn tin cho cô: [Trò chuyện đi.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi