ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


“Đầu tiên sơ tán những người ở đây đi đã, tránh phát sinh bạo động.” Trình Lộc nói với lão Chu.

Lão Chu nhanh chóng để La Thứ sơ tán người xung quanh đi, Trình Lộc mới bắt đầu hỏi đến chuyện đám cướp này không phải cướp bình thường.

Hóa ra, từ năm ngoái Lan Thành đã ban bố lệnh truy nã, truy nã bọn kh ủng bố đã chạy trốn sau vụ đánh bom.

Vừa nãy lão Chu đã so sánh, bây giờ ở bên trong không phải bọn cướp bình thường, mà là đám phần tử kh ủng bố chạy trốn từ Lan Thành đến.

Trình Lộc cả kinh, cô nhỏ giọng nói: “Bọn họ có bom à?”
Lão Chu cũng nhỏ giọng: “Đoán chừng là có, bên cảnh sát vũ trang cũng đã được điều động rồi.”
Chuyện thế này thì phiền toái rồi, nếu đây chỉ là một vụ cướp bóc bình thường thì đã chẳng vướng tay vướng chân như thế.

Nhưng, thế mà đối phương lại là phần tử kh ủng bố, chúng vốn chẳng muốn thỏa hiệp với lực lượng cảnh sát.

Thậm chí đối phương còn không muốn cướp ngân hàng, hành động này có thể vì để làm dấy lên khủng hoảng.

Bây giờ khí trời đang nóng, Trình Lộc nhìn thấy cảnh tượng thế này càng buồn bực hơn.

Cô cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, theo lão Chu đi tới chỗ đội vũ trang bên kia thương lượng.

Trong bệnh viện ở Lâm Sơn.

Lâm Phùng vẫn chưa đi, hai chân anh thẳng tắp, anh đứng ngay bên cạnh giường bệnh.

Tần Văn Hương cười còn hòa ái hơn cả ngày hôm qua, nhưng biểu cảm trên mặt bà vẫn khá lạnh lùng xa cách.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh không hề có ai mở miệng.

Khó lắm Tiểu Minh mới cố lấy dũng khí bước tới bên người Lâm Phùng, thằng bé yếu ớt hỏi một câu: “Anh là đối tượng kết hôn của chị Tiểu Lộc ạ?”
Trên mặt Lâm Phùng nhiều hơn mấy phần phức tạp.

Thì ra Trình Lộc ngoài miệng nói chia tay, nhưng thật ra lại lén lút giới thiệu anh với người nhà thế này.

Đây đúng là người phụ nữ miệng khác lòng.

Lâm Phùng gật đầu, anh không biết cách ở chung với người khác, anh không nói gì.

Tần Văn Hương giơ tay với anh một cái, hệt như đang ra hiệu đang đi qua.


Lâm Phùng không hề do dự mà bước đến trước giường bệnh của bà.

Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của anh cuối cùng cũng hơi cong xuống, trên gương mặt Tần Văn Hương vẫn là nét cười nhàn nhạt như cũ.

Bà không tránh né vì có mấy đứa nhỏ ở đây, bà nhẹ nhàng nói với Lâm Phùng: “Tiểu Lộc về, cậu hỏi giúp tôi xem con bé đã xử lý tốt mọi chuyện chưa, giúp tôi xem xem con bé có bị thương không.

Mỗi lần con bé làm nhiệm vụ về, trên người đều đầy thương tích, tôi cũng rất lo lắng.”
Vẻ mặt Lâm Phùng không hề thay đổi, anh nhàn nhạt gật đầu: “Bà yên tâm.”
Bây giờ còn khá lâu nữa mới đến thời gian Tần Văn Hương làm phẫu thuật, bà để Lâm Phùng ngồi xuống, nói với anh một chút chuyện của Trình Lộc.

Tần Văn Hương sợ, nếu bà không thể tỉnh dậy từ bàn phẫu thuật, những chuyện trước đây của Trình Lộc sẽ không còn ai nhớ, không còn ai biết nữa.

Mãi đến khi Tần Văn Hương nói xong mà Trình Lộc vẫn chưa trở về, thế nhưng thời gian phẫu thuật đã đến.

Bác sĩ cầm một tờ khai bước vào tìm Trình Lộc ký tên, nhưng không ngờ lại không tìm được Trình Lộc.

Lâm Phùng đứng lên nói: “Để tôi ký.”
Bác sĩ lùi một bước: “Cậu là người nhà của người bệnh à? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm.”
Lâm Phùng cứng rắn cầm lấy bút: “Tôi là bạn trai của Trình Lộc, cô ấy không ở đây, để tôi.”
Tần Văn Hương quay đầu nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm chiếu vào căn phòng, đã không còn vẻ nói mắt và sự nóng rực như bên ngoài nữa.

Tần Văn Hương đưa tay đón một tia nắng, bà khẽ mỉm cười.

Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, bà nhìn Lâm Phùng, há miệng nói: “Tiểu Lộc về, cậu nhớ nhìn xem con bé có bị thương không nhé.”
Lâm Phùng đứng giữa một đám trẻ con, anh hệt như một người khổng lồ, cũng hệt như là tâm phúc của tất cả mọi người.

Anh gật đầu: “Yên tâm.”
—–
Bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện, trời đầy sao, đây là cảnh tượng hiếm có của Lâm Sơn.

La Thứ đưa một túi mì và nước cho Trình Lộc, Trình Lộc nhận lấy, cô ngồi xuống đất, quay sang hỏi La Thứ: “Đã sắp xếp ổn cho bên người nhà chưa?”
“Chị Lộc yên tâm, em làm việc rất thỏa đáng.” La Thư vỗ ngực đảm bảo, cố gắng chọc cho Trình Lộc thả lỏng hơn.

Trình Lộc gật đầu, cô mở túi mì ăn một miếng.

Ăn được hai miếng, cũng không biết là do thời tiết quá nóng, hay do trong lòng cô khó chịu mà chẳng ăn nữa.

Cô uống ừng ực hai hớp nước lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vô tận và những ngôi sao lấp lóe.


La Thứ biết hôm nay là ngày gì của Trình Lộc, cậu ta mắng bọn phần tử kh ủng bố trong ngân hàng một câu: “Mẹ nó cái đám ăn no rửng mỡ này, lúc này lại đến gây chuyện, chờ em bắt được bọn chúng, em sẽ đánh cho chết!”
Trình Lộc nhìn cậu ta, cuối cùng khóe môi cũng khẽ cong lên.

Lúc này, còi báo động réo vang.

Nương theo tiếng còi báo động, là tiếng ầm ỉ của đội trưởng đội cảnh sát vũ trang.

Lão Chu bước qua, nghiêm túc nói với Trình Lộc và La Thứ: “Bên kia đồng ý cho cử người vào thương lượng.”
Trình Lộc đứng lên, cô nhìn đồng hồ.

“Ai đi?”
“Đội trưởng Khúc đi.”
“Đi, qua đó xem trước đã.”
Đợi bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện chưa đến mười phút, trong ngân hàng chợt vang lên tiếng súng nổ.

Trình Lộc và những cảnh sát khác lập tức lấy súng ra lên đạn, cô tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào ngân hàng.

Đội trưởng Khúc đi ra khỏi ngân hàng, máu tươi chảy ra ồ ạt từ cánh tay, lão Chu lập tức cho người bên y tế lên: “Mau, mau đưa đội trưởng Khúc đi cầm máu!”
Ở cửa ngân hàng bỗng xuất hiện một cái đầu, Trình Lộc nhìn qua, thế mà lại là Đỗ Khê.

Lúc này Đỗ Khê đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, tóc tai cô ta ngổn ngang, ngay cả son môi cũng lem nhem ra mặt.

Mặc dù cô ta không bị sợ đến run lẩy bẩy, nhưng sắc mặt cũng chẳng đẹp là bao.

Mà người đàn ông đang đứng sau lưng khống chế Đỗ Khê nhìn qua rất tàn nhẫn, sự thô bạo hiện rõ giữa hai đầu chân mày.

Trong tay gã cầm súng, dí họng súng vào giữa lưng Đỗ Khê.

Lão Chu giơ súng lên, lạnh giọng nói: “Mấy người muốn thế nào mới chịu thả con tin?”
Đỗ Khê mở mắt ra, cô ta liếc thấy Trình Lộc đang đứng bên cạnh lão Chu nên liều mạng nháy mắt với cô.

Cô ta không dám nói lời nào, sợ rằng gã đàn ông đằng sau sẽ bóp cò.

Gã đàn ông cao to cười giễu một tiếng: “Đừng hoảng, chờ bọn tao chơi thêm chút nữa, để xem cái đám cảnh sát Lâm Sơn bọn mày có phải một đám rác rưởi hay không.”
Trình Lộc nhíu mày.


Đám người này đã quậy cho Lan Thành gà chó không yên, chỉ tiếc là vẫn chưa thể tróc nã chúng về quy án.

Bây giờ bọn chúng lại muốn đem chuyện ở Lan Thành đến tái diễn tại Lâm Sơn.

Trình Lộc kéo góc áo của lão Chu, cô thấp giọng nói: “Đám người kia đều là kẻ bi3n thái, bây giờ chưa động tay hẳn là vì chưa bày bố xong.

Chúng ta vào trong xem thử xem tình huống bên trong thế nào.”
“Nhưng bốn phía quanh đây đều là người của đối phương, nếu chúng ta manh động, sợ rằng những con tin bên trong sẽ nguy hiểm.”
“Cháu có cách, để lát nữa cháu vào xem.”
“Tiểu Lộc, cháu….

Cháu đừng kích động.”
Trình Lộc cho lão Chu một ánh mắt an tâm.

Trình Lộc ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ bé của cô hơi ảm đạm dưới bóng đêm.

Cô bỗng ngưng cười, nói với Đỗ Khê: “Đỗ Khê, cô đừng nháy mắt nữa, tôi không có bị mù, tôi thấy.”
Đỗ Khê bị hành động ngu xuẩn này của Trình Lộc làm tức đến run miệng, những ám hiệu các cô học được khi còn ở trường đều bị chó ăn hết rồi à!
Rõ ràng cô ta đang kêu Trình Lộc cứu mình, bây giờ Trình Lộc lại ngu ngốc nói thẳng ra như thế, liệu những tên cướp này có cảm thấy cô ta là người của cảnh sát, sẽ giết cô ta tại chỗ không!
Càng nghĩ, Đỗ Khê càng sợ sệt, cô ta gào lên: “Trình Lộc! Cô bị ngu à!”
Gã đàn ông cao to đằng sau cười lên: “Ồ? Quen biết à?”
Súng trên tay gã ta đang nhằm thẳng vào lưng Đỗ Khê, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Đỗ Khê cực sợ, cô ta chuẩn bị dùng một chút bản lĩnh học được ở trường cảnh sát để liều chết một phen, nhưng lại chợt thấy Trình Lộc vứt súng trong tay mình đi.

Súng rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, cô bước ra khỏi đám cảnh sát, vóc người nho nhỏ, vô cùng đột ngột.

Mi tâm của gã đàn ông cao to nhảy lên một cái, gã ta nhằm súng trong tay mình thẳng về hướng Trình Lộc.

Trình Lộc mỉm cười: “Đừng gấp, chúng ta trao đổi người đi, bọn mày không muốn thử cảm giác bắt cảnh sát làm con tin à?”
Nghe vậy, gã đàn ông cao to thoáng dừng tay, gã ta li3m li3m môi, có hơi động lòng.

Bắt cảnh sát làm con tin, đúng là chưa từng thử.

Đỗ Khê định động tay với gã đàn ông kia, nhưng chợt thấy ánh mắt cảnh cảo của Trình Lộc, cô ta thầm giật mình, dù sao thì dáng vẻ này của Trình Lộc hoàn toàn khác với những gì cô ta biết.

Xa lạ, lại sắc bén.

Đỗ Khê thu tay lại, cô ta nghe gã đàn ông đằng sau mình nói: “Mày đi qua đây, tao đổi với mày.”
Gã đàn ông kia cảm thấy chẳng có vấn đề gì, mấy tên cảnh sát này xưa nay luôn coi trọng mạng người khác hơn mạng mình.

Hơn nữa, cô gái trong tay gã còn là người quen với cảnh sát, chắc chắn bên kia chỉ muốn dùng mạng đổi mạng.

Trình Lộc nhàn nhạt mỉm cười, cô bước đến chỗ gã đàn ông.


La Thứ đứng bên cạnh lão Chu đã gấp đến mức giậm chân: “Chị Lộc sẽ không có chuyện gì chứ!”
Lão Chu liếc La Thứ một chút: “Tiểu Lộc làm việc, tôi yên tâm.” Vừa nói, lão chu vừa ngẩng nhìn bóng người đang bước đi chậm rãi cách đó không xa, vừa nhìn đã thấy bóng dáng kia rất nhỏ nhắn.

Ông ta hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cậu học Tiểu Lộc một chút đi, phải biết, đi trên con đường này, dù là mạng sống hay tương lai của mình đều giao hết cho nước nhà và người dân.

Mặc kệ là chuyện đáng sợ thế nào, đều không thể sợ.”
Trong lòng La Thứ rất rung động.

Cậu ta thẳng người lên, cùng nhìn theo ánh mắt của lão Chu, Trình Lộc đã đến trước mặt gã đàn ông kia.

Gã đàn ông cùng giữ chữ tín, gã buông Đỗ Khê ra rồi bắt lấy Trình Lộc.

Trình Lộc không hề phản kháng, cô nhìn sang Đỗ Khê: “Chạy mau!”
Đỗ Khê ngay người, sau đó lập tức lao vào vòng vây cảnh sát.

Gã đàn ông cong môi, chậm rãi giơ súng trong tay mình lên.

Trình Lộc giương mắt nhìn, cô đụng vào eo gã đàn ông.

Gã ta thoáng thất thần, lại ngẩng đầu lên thì Đỗ Khê đã tiến vào phạm vi bảo vệ của cảnh sát.

“Bắt giữ cảnh sát, đúng là thật k1ch thích.”
Gã đàn ông sợ Trình Lộc có ám chiêu gì khác, gã ta bèn còng tay Trình Lộc lại rồi dẫn cô vào trong.

Rất nhanh sau cô đã quan sát được tình cảnh bên trong.

Trong góc của ngân hàng có rất nhiều người bị ép ngồi xổm xuống, xung quanh có vô số khẩu súng chĩa vào, đám người kia sợ đến mức chẳng dám nhấc đầu lên.

Những tên cướp này đều mặc đồ màu đen, lệ khí ngùn ngụt giữa hai đầu mày khiến người ta vừa nhìn đã khó chịu.

Chỉ vẻn vẹn như thế đã có thể thấy đám người này đều là kẻ cực kỳ hung ác, không thể chọc vào.

Ở sâu trong đám người còn có cô bé đang thấp giọng khóc sụt sùi, ở bên kia còn có xác của một người đàn ông mặc âu phục, máu tươi chảy ra đọng thành vũng, chỗ máu ấy cũng đã bắt đầu khô lại.

Trình Lộc đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng thế này rồi, nhưng những người ở đây đều là người bình thường, bị dọa khóc cũng là chuyện đương nhiên.

Còn có mấy tên cướp đang chạy ra vào phía sau ngân hàng, túi đeo lưng căng phồng lên, chẳng biết bên trong là gì.

Lúc này, có một tên mặt đầy râu nhìn như tên cầm đầu nhìn thấy Trình Lộc, tới hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”
Gã đàn ông kia lập tức giải thích với tên mặt râu, còn chưa kịp giải thích hết thì đã bị tên mặt râu tát cho một cái.

Tên mặt râu nhìn chằm chằm Trình Lộc đầy cảnh giác.

Trình Lộc bị người khác xô đến chỗ đám người đang ngồi xổm, cô vừa mới ngồi xuống đã nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói một câu: “Sao cô lại ở đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi