ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Chú nhỏ đã làm chuyện cầm thú với chị Tiểu Lộc!
Trong đầu Hứa Tú bỗng nổ tung một cái, rất nhiều hình ảnh kỳ dị không ngừng xuất hiện trong đầu cô nàng, mấy hình ảnh tổng tài bá đạo đè người lên tường hôn, lên bàn hôn, lên giường hôn cứ dính chặt vào óc cô nàng không chịu rơi ra.
Hứa Tú biết, chú nhỏ của cô nàng trước giờ là người tự kiềm chế, thanh tâm quả dục, đã rất nhiều năm qua không hề có một người bạn gái nào.

Thế nhưng khi đối diện với Trình Lộc lại có thể chủ động như thế, còn hóa thân thành cầm thú nữa!
Hứa Tú ôm điện thoại ngồi trên ghế sofa cười khúc khích, Hứa Qua từ trên lầu đi xuống đã thấy ngang dáng vẻ ngồi cười một mình của cô nàng.
Anh ta đi tới gõ đầu Hứa Tú một cái: “Cả ngày chỉ thấy em cười khúc khích, chẳng biết làm gì đàng hoàng cả.”
Hứa Tú đắc ý nhìn Hứa Qua rồi nhíu mày: “Anh thì biết gì chứ, em đây là đang hài lòng thay chú nhỏ đó, cuối cùng thì chú nhỏ cũng không ăn chay nữa rồi, hahaha.”
Hứa Tú nói xong lập tức cảm thấy có chút không đúng.
Cô nàng nghe giọng điệu không rõ ràng mấy của Hứa Qua vang lên bên tai mình: “Là… Trình Lộc?”
Hứa Tú dẩu môi, trong chớp mắt này cô nàng thật sự muốn tát cho mình một cái.
Sao cô nàng lại có thể quên anh trai mình là bạn trai cũ của Trình Lộc cơ chứ, bây giờ cô nàng nói như thế, có khác nào rước khó chịu đến cho Hứa Qua đâu?
Hứa Tú lập tức ngẩng đầu lên, cô nàng nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Qua.
Hứa Qua hơi im lặng, sau đó anh ta cũng thoải mái gật đầu: “Chú nhỏ làm như thế, còn nói với người trong nhà thì chắc hẳn sau này muốn kết hôn với cảnh sát Trình rồi.” Cơ thể cao lớn của anh ta hơi cứng lại, nhưng rất nhanh sau đã thả lỏng, còn khẽ cười gõ đầu Hứa Tú thêm một cái: “Sau này không được gọi cô ấy là chị Tiểu Lộc nữa, phải gọi là… Thím nhỏ.”
“Hì hì.”
Hứa Tú vốn cảm thấy vào lúc này Hứa Qua nói mấy câu thế này thật sự rất bi thương, nhưng Hứa Qua vừa nói như thế, Hứa Tú lại không nhịn được phì cười.
Hứa Qua có thể viết một câu chuyện cho riêng mình rồi, tên truyện Hứa Tú đã đặt giúp anh ta luôn rồi, tên là — Bạn gái cũ bỗng trở thành thím nhỏ của tôi là cảm giác thế nào.
Cũng may Hứa Tú vẫn hiểu rõ cách làm người của Hứa Qua, cũng không sợ Hứa Qua và Lâm Phùng sẽ xảy ra xích mích với nhau.

Hứa Qua là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu đã đính hôn với Trương Xảo Yên rồi, anh ta sẽ không phụ lòng Trương Xảo Yên.
Hứa Tú suy nghĩ, có lẽ đời này của anh ta, người duy nhất anh ta phụ lòng chính là Trình Lộc.
Hứa Tú thầm thở dài một hơi, lúc đó cô nàng vẫn còn đi học, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng cô nàng nghe nói, lúc đó Hứa Qua đã gây gỗ với gia đình rất lớn, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Lâm Bích, vẫn đồng ý đính hôn với Trương Xảo Yên.
Vì thế, có lẽ khi đó anh ta đã làm căng với gia đình vì Trình Lộc nhỉ?
Lâm Bích ghét bỏ xuất thân của Trình Lộc, Hứa Qua lại không có năng lực chống lại Lâm Bích.
Hứa Tú càng nghĩ càng cảm thấy bi thảm, đây là một gia tộc lớn có suy nghĩ phong kiến, cái gì mà hôn nhân còn phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình.

Hứa Tú suy nghĩ về tương lai của mình rồi lại rơi vào trầm mặc.
Hứa Qua lái xe đến công ty, cả đoạn đường trong đầu anh ta đều đang nghĩ đến chuyện của Lâm Phùng và Trình Lộc.
Lúc nghe được tin này, thật ra anh ta cảm thấy vui nhiều hơn.
Chú nhỏ của anh ta là người tốt, nếu Trình Lộc cùng anh, cả đời này cô sẽ không bị phụ lòng.

Lâm Phùng… Hoàn toàn không như anh ta.
Lâm Phùng có năng lực làm bất kỳ chuyện gì mình muốn làm, mà anh ta lại không như thế được.
Chỉ hy vọng sau này, cô có thể một đời bình an hạnh phúc.
——
Qua kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh, Trình Lộc đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng không hề trả lời cô.
Cầm tiền của người khác trong tay, Trình Lộc có chút không yên tâm, cô bèn tự mình đến nhà Lâm Phùng.
Cô đi xuyên qua những bóng cây quen thuộc, đến bên ngoài nhà Lâm Phùng.

Cô nhấn chuông cửa, không đến một phút Lâm Phùng đã mở cửa ra.
Mặc dù là lúc ở nhà nhưng Lâm Phùng vẫn gài nút áo lên tận nút trên cùng, không muốn cho người khác thấy mảy may.
Lâm Phùng nhìn Trình Lộc, ánh mắt có chút khác lạ, anh vẫn còn đang tự giận hành động cầm thú của mình và cả hành vi cặn bã nữ của Trình Lộc.
Anh mím môi, lạnh lùng đứng trong cửa, ánh mắt anh lãnh đạm chẳng có chút sắc thái nào, hệt như lùi về lúc hai người vừa quen.
Anh mở miệng nói: “Có việc?”
Trình Lộc bị thái độ của anh làm cho đầu óc mơ hồ: “Tôi vẫn luôn gửi tin nhắn cho anh nhưng anh đều không trả lời lại tôi, tôi chỉ có thể tự mình tới thôi.”

“Giáo sư Lâm, tôi phải trả tiền lại cho anh.”
Ánh mắt của Lâm Phùng càng lạnh hơn, anh nhìn chằm chằm Trình Lộc một lát, cuối cùng thở dài một hơi.
Anh nhíu mày, đưa tay muốn kéo Trình Lộc vào lòng mình, anh quản gì đến rụt rè nữa, dù sao cũng đã làm hành động cầm thú rồi, làm thêm chút chuyện khác thì đã sao!
Lâm Phùng định kéo Trình Lộc ôm vào lòng rồi thâm tình kể cho Trình Lộc nghe toàn bộ tâm ý mấy ngày qua của mình.
Chỉ tiếc, mọi chuyện hoàn toàn không giống với ý muốn của anh.
Tay Lâm Phùng vừa mới chạm đến vai Trình Lộc, chỉ thấy Trình Lộc lập tức đưa tay bắt lấy, sau đó chân đá một cú vào eo của anh rồi xoay người đè anh lên cửa.

Cô chỉ cần dùng sức nhẹ một cái, Lâm Phùng đã có thể cảm nhận được sự đau đớn từ tay lan tới.
Trình Lộc phản ứng lại, cô lập tức buông Lâm Phùng ra, áy náy nói: “Giáo sư Lâm, thật xin lỗi, đây chỉ là phản xạ có điều kiện thuần túy mà thôi, tôi không cố ý.”
Ánh mắt của Lâm Phùng trở nên u oán, cảm thấy oan ưc.
Anh tạo nghiệt gì mà lại bị Trình Lộc đối xử như thế, anh mím mím môi, xoay người đóng cửa lại.
Sau này anh sẽ không thích Trình Lộc nữa, thật quá đáng.
Trình Lộc bất đắc dĩ gãi đầu một cái, cảm thấy tay mình đúng là của nợ mà, nhìn kìa, bây giờ Lâm Phùng tức rồi, chắc chắn mười ngày nửa tháng không quan tâm đ ến cô.
Cô thở dài, ngẩng đầu lên nhìn cánh của lớn đóng chặt, cô nhắn một tin nhắn wechat cho Lâm Phùng: [Giáo sư Lâm, tôi thật sự không cố ý đâu, bây giờ tôi đi trước, anh đừng giận.]
Lâm Phùng không giống những người cô đã từng tiếp xúc, người cô tiếp xúc qua, nếu không phải mấy người thô kệch thì cũng là kẻ xấu.

Kiểu người nho nhã lễ nghĩa như Lâm Phùng, cô thật sự mới tiếp xúc lần đầu.
Người thế này… Có hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
——-
Trong cục cảnh sát, Trình Lộc vừa sửa sang lại hồ sơ xong đã thấy lão Chu bưng một ly trà hoa hồng vừa uống đi tới, gần đây ông ta có hơi rãnh rỗi.
Trình Lộc nhìn sang, cô uể oải thu hồi ánh mắt.

Lão Chu ngồi trên bàn cô, đưa ly trà hoa hồng cho Trình Lộc: “Nghe nói uống trà hoa hồng sẽ khiến da dẽ trắng đẹp, cháu nhìn chúng ta đi, lúc nào cũng thức đêm tăng ca, cháu không muốn uống một chút à?”
Trình Lộc không ngẩng đầu, cô tiếp tục sửa sang hồ sơ: “Cháu cũng không cần thứ này đâu, người trẻ tuổi đều chỉ thích trà sữa trân châu và gà rán thôi.”
“Chú đây mới chớp mắt một cái đã sắp ba mươi, phải dưỡng cho tốt.” Lão Chu nhấp một ngụm trà hoa hồng, hương trà lan tỏa, thật sự rất thơm.
Trình Lộc bỏ hồ sơ vào ngăn kéo, cô đỡ đầu, cuối cùng liếc nhìn lão Chu, có hơi nghi ngờ nói: “Người hơn ba mươi tuổi mấy người đêu thích uống trà à? Giáo sư Lâm cả ngày đều ngâm trà kỷ tử gì đó, trà hoa cúc, trà hoa lài, lần trước cháu mua cho anh ta một ly trà chanh vàng mà anh ta chẳng thèm uống một miếng.”
Lão Chu sửng số một chút, ly trà đưa tới bên mép nhưng lại không uống.
Trình Lộc giương mắt nhìn, nhắc nhở một câu: “Có bỏng miệng không?”
Lão Chu hoàn hồn lại, vội vàng dời ly trà đi: “Bỏng bỏng bỏng!”
Trình Lộc nhịn không cười lên, cô lấy điện thoại di động ra mở wechat nhìn thử, được rồi, giáo sư Lâm vẫn không hề trả lời lại cô như cũ.
Lão Chu liếc nhìn một cái, ông ta đặt ly trà hoa hồng sang một bên, nghiêm túc hỏi Trình Lộc: “Tiểu Lộc, cháu thành thật nói cho chú biết, bây giờ cháu và giáo sư Lâm….

Có phải một đôi không?”
Trình Lộc nhìn sang, đối diện với đôi mắt của lão Chu, ông ta đã tưởng thật quá rồi, nhưng sao Trình Lộc nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta lại cảm thấy có hơi buồn cười, cuối cùng vẫn bật cười.
Cô xua tay phủ nhận: “Lão Chu, chú đừng nhắm mắt bịa đặt thế chứ, cháu và giáo sư Lâm có thể có gì được.”
Nói xong Trình Lộc bỗng giật mình.
Cô và Lâm Phùng là một đôi?
Bỗng nhiên một đống suy nghĩ thất loạn bát tao trong đầu cô như thể tìm được một sợi dây liên kết lại với sau, sau đó xâu chuỗi với những hành động và lời nói linh tinh của Lâm Phùng, Lâm Phùng sẽ không thật sự cảm thấy hai người họ đã ở cùng một chỗ với nhau rồi đấy chứ?
Trong đầu Trình Lộc như có ba nghìn con chó đang sủa điên cuồng, tâm tình không yên, nếu đúng là thế, vậy năng lực ảo tưởng của giáo sư Lâm này mạnh đến quá đáng thế à?
Chuyện thế này, tại sao có thể ảo tưởng ra được thế?
Lão CHu nhìn sắc mặt dần biến đổi của Trình Lộc, ông ta lo lắng hỏi: “Tiểu Lộc, có chuyện gì thế? Sắc mặt cháu không tốt mấy.”
“Giáo sư Lâm anh ta….” Trình Lộc còn chưa nói dứt lời đã nghe La Thứ gào lên từ rất xa.
Bởi vì khá xa cho nên phải đợi La Thứ chạy tới gần Trình Lộc và lão Chu mới nghe được La Thứ đang gào cái gì, La Thứ lo lắng hét lên: “Vừa phát hiện một thi thể ở Bách Đảo Châu, chị Lộc! Chị Lộc!”
Cuối cùng Trình Lộc cũng không tranh thủ nói hết lời mình muốn nói, cô lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, còn quay đầu lại hô một tiếng: “Lão Chu nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì?”
“Đến ngay.”
Lúc đến hiện trường, xác chết vẫn chưa được đưa đi.
Trình Lộc lấy thẻ cảnh sát ra rồi bước vào, La Thứ đưa cho cô một đôi găng tay đeo vào, cô vừa đến trước xác chết nhìn một cái đã ngây người như phỗng.
Không phải vì thủ pháp giết người của hung thủ quá nhanh gọn, một dao trí mạng, điều quan trọng hơn nữa là Trình Lộc nhận ra được xác chết nằm trên đất natf.
Cô không ngờ nổi, thế mà người chết trước mặt cô lại là Hướng Đông vừa hợp lớp cùng đám bạn học không lâu trước đó.
Trình Lộc không nhịn được nhíu mày, La Thứ thấy thế bèn bước tới hỏi: “Chị Lộc, sao thế? Có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ là quen người đã chết này thôi.” Cô ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra bốn phía quanh thi thể Hướng Đông.

Tuy rằng Trình Lộc không thích Hướng Đông cho lắm, nhưng dù là ai khi thấy tình cảnh người chết thảm thế này đều sẽ sinh lòng thương hại.
La Thứ kinh ngạc: “Cái gì? Chị Lộc chị biết người chết này à?”
Vết thương đoạt mạng Hướng Đông nằm ngay bụng, một dao chết ngay, vô cùng gọn gàng.

Vết máu ở hiện trường đều đã khô cạn, trong phòng đầy mùi máu tanh.

Trình Lộc vừa nhìn La Thứ vừa nói: “Đi điều tra xem gần đây người chết đã qua lại với những ai, có xảy ra xung đột với ai không.

Cũng tra xem gần nhất có người nào tiếp xúc gần với người chết không, còn nữa, thông báo với người nhà người chết đi.”
“Được, em đi ngay.” La Thứ đáp một tiếng rồi vội ra ngoài điều tra Hướng Đông.
La Thứ đang định rời đi lại nghe Trình Lộc kêu mình lại: “Chờ chút, để Yến Tử đi hỏi người báo án một chút.”
“Được chị Lộc!”
Trình Lộc và những cảnh sát khác ở lại hiện trường thu thập chứng cứ, cô đi một vòng trong phòng ngủ của Hướng Đông, tìm được bản hợp đồng gần đây nhất của cậu ta, nhưng trên hợp đồng có chữ ký của Hướng Đông, còn bên phần chữ ký của đối tác lại trống không.
Cô cất bản hợp đồng ấy vào túi vật chứng.
Cô lại đi quanh phòng một vòng rồi trở ra phòng khách, Yến Tử bước ra từ phòng bếp bên kia: “Chị Lộc, dao trong phòng bếp vẫn còn nguyên, hơn nữa vết thương trên người nạn nhân không phù hợp với kích thước của những con dao bên trong, hẳn là hung khí do chính hung thủ mang theo.”
“Ừ.” Trình Lộc đáp một tiếng, ánh mắt cô dừng lại trên ghế sofa, cô vẫy tay với Yến Tử: “Giúp tôi đẩy ghế sofa ra thử, dường như dưới ghế có gì đó.”
Yến Tử cũng nhìn sang, sau đó giúp Trình Lộc đẩy ghế sofa ra, quả nhiên dưới gầm ghế có thứ gì đó.
Yến Tử cầm thứ đó lên, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Chị Lộc, ánh mắt của chị tốt thật, ngay cả nút áo cũng có thể thấy.”
Trình Lộc đi tới, cô nhận lấy cái nút áo trong tay Yến Tử.
Cô nhíu mày thật chặt, cất cái nút áo ấy vào trong túi đựng vật chứng.
Cũng khéo thật, cái nút áo này giống hệt cái cô từng thấy.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả chỉ giỏi đánh cờ trên giấy cho nên sắp tới chỉ viết những vụ án nhỏ, đừng hỏi tác giả, tác giả không biết gì hết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi