ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Vụ án này đã đi vào ngõ cụt.

Trên dưới cục cảnh sát là một mảnh trầm lặng, kể từ cuộc cãi vã lần trước, Trình Lộc và lão Chu cũng đã lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau.

Lão Chu và La Thứ đi đến hiện trường vụ án điều tra.

Nhưng cũng chính vào lúc này, mọi chuyện bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến.

La Thứ phát hiện ra một con dao gọt hoa quả bên ngoài bờ hồ của tiểu khu Bách Đảo Châu, hoàn toàn trùng khớp với miệng vết thương của người chết.

Trình Lộc lập tức đến đó, cô chỉ chào hỏi đơn giản với La Thư và lão Chu rồi đi nhìn hung khí giết người.

Quả nhiên phù hợp với vết thương trí mạng của Hướng Đông.

Cô quay đầu lại nói với La Thứ: “Đưa cho bộ phận giám định xem có dấu vân tay không?”
La Thư thu thập vật chứng lại, bởi vì vụ án có tiến triển nên trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười: “Này chị Lộc, chị nói xem tại sao lần trước chúng ta lại không tìm được?”
Trình Lộc mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày hôm đó vừa khéo lại là ngày thượng lưu mở đập, nên hung khí giết người đã bị dội đi, đây cũng chính là lý do tại sao hung thủ lại lựa chọn ra tay vào ngày mười bảy, bởi vì ngày mười tám sẽ mở cửa xả nước.

Chỉ là hung thủ không thể ngờ được rằng chiếc hồ bên ngoài Bách Đảo Châu này là hồ nước hình chữ U, hơn nữa cống xả nước duy nhất rất nhỏ, nếu đặt con dao nằm ngang như thế này thì không thể nào thông qua miệng cống được.”
Hai mắt Trình Lộc bỗng nhiên sáng lên, hồ nước này của Bách Đảo Châu là một hồ nhân tạo, nghe nói sau khi xây xong nó mang đến phong thuỷ rất tốt, tích tụ tài lộc, hơn nữa còn thu hút không ít người tranh nhau đến đây mua nhà.

Cách một khoảng thời gian, nước trong hồ sẽ được mở chốt xả một lần, chỉ là khi xả nước dưới đáy hồ, hung khí trùng hợp mắc kẹt trong miệng cống nên lúc này nó mới không bị trôi ra ngoài mà ngược lại còn vọt lên trên bờ.

Hung thủ vốn tưởng rằng có thể tiêu huỷ hung khí hoà vào sông Đại Độ, nhưng không ngờ ý trời đã định, lại khiến vật chứng được giữ lại.

Trong cục cảnh sát.

Trình Lộc đang đợi báo cáo kết quả giám định vật chứng, nhân tiện tiếp tục kiểm tra camera giám sát, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy được tác dụng của camera giám sát, vào ngày mùng 5 tháng mười, Lý Duẫn đã đến Bách Đảo Châu.

Cô lập tức yêu cầu Yến Tử gọi điện thoại cho phía bên Bách Đảo Châu và hỏi xem hệ giống giám sát ở toà nhà của Hướng Đông đã bị hỏng từ lúc nào, chẳng mấy chốc Yến Tử đã có tin tức.


“Chị Lộc, đã điều tra xong rồi, ngày mùng sáu bọn họ mới phát hiện hệ giống giám sát bị hỏng, chắc hẳn ngày mùng năm đã bị hỏng rồi.”
Trình Lộc chống cằm, viết cái tên Lý Duẫn vào trong sổ tay.

Cô không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, chân trước Lý Duẫn vừa mới đi đến nhà của Hướng Đông, chân sau camera giám sát đã bị phá hỏng, sau đó Hướng Đông bị gi3t chết?
Nhưng nếu hung thủ thực sự là Lý Duẫn, vậy làm sao anh ta có thể từ thành phố Lan trở về Lâm Sơn để gây án?
Trình Lộc sắp bị vụ án này tra tấn đến phát điên.

Nhưng Trình Lộc cảm thấy mình vẫn nên đến tìm Lý Duẫn hỏi lại một lần nữa.

Cô nghe nói hai ngày trước Lý Duẫn đã trở lại Lâm Sơn.

Thời tiết cuối tháng mười thay đổi thất thường, sáng sớm tiết trời vẫn chưa lạnh như vậy, nhưng đến chiều lại có từng cơn gió buốt lạnh thổi qua.

Trình Lộc trực tiếp từ cục cảnh sát đi thẳng đến nhà Lý Duẫn, lúc này mới cảm nhận được cái lạnh, lạnh đến mức sống mũi hơi đỏ lên.

Cô gõ cửa, là Lý Duẫn ra ngoài mở cửa.

Nhìn thấy Trình Lộc, Lý Duẫn sửng sốt trong chốc lát: “Cảnh sát Trình?”
Trình Lộc gật gật đầu: “Thật ngại quá, tôi muốn tìm anh để hỏi một số chuyện.”
Lý Duẫn liếc mắt vào trong phòng, nhưng vẫn để Trình Lộc vào nhà.

Vừa mới bước vào cửa, Trình Lộc đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở một bên, dáng ngồi đoan chính nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi đối phương nhìn thấy Trình Lộc lại thoáng có chút ngạc nhiên.

Lý Duẫn giới thiệu: “Cảnh sát Trình, đây là giám đốc của công ty chúng tôi…”
Anh ta còn chưa giới thiệu xong thì đã nghe Lâm Phùng lên tiếng: “Không cần giới thiệu, chúng tôi quen nhau.”
Không chỉ quen nhau mà còn rất quen thuộc.

Một người bạn gái cũ đã từng ngủ chung một giường, có thể không quen thuộc được sao?
Trình Lộc cũng không thể ngờ được rằng Lâm Phùng sẽ xuất hiện ở đây, cô bước đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Phùng.


Trình Lộc liếc mắt nhìn Lâm Phùng một cái, bĩu môi: “Giáo sư Lâm, phiền anh có thể tránh một chút được không? Tôi đang có một số công việc muốn xử lý.”
Lâm Phùng đứng dậy, rõ ràng là đang đồng ý với lời đề nghị của Trình Lộc.

Anh đi loanh quanh căn nhà khắp một vòng, cuối cùng đi vào trong thư phòng của Lý Duẫn nhìn quanh một lượt, Lý Duẫn cũng không ngăn cản, dù sao Lâm Phùng cũng là giám đốc công ty.

Anh ta nhìn về phía Trình Lộc, thái độ nghiêm chỉnh: “Cảnh sát Trình còn muốn biết gì nữa?”
Trình Lộc trực tiếp hỏi: “Ngày mùng năm tháng mười, anh đi đến Bách Đảo Châu để làm gì?”
Lý Duẫn rũ mắt xuống nói: “Hôm đó Hướng Đông hẹn tôi để nói chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chỉ là những điều cần chú ý sau khi đến thành phố Lan công tác, cảnh sát Trình, cô cũng biết đấy, năng lực làm việc của Hướng Đông cực kỳ xuất sắc, cậu ta cũng thường xuyên dành thời gian để hướng dẫn cho tôi.”
Trình Lộc nhíu mày: “Tại sao trước đó anh không nói với tôi chuyện mình đã gặp Hướng Đông?”
Lý Duẫn buông tay xuống: “Cảnh sát Trình cũng không hỏi tôi mà.”
Trình Lộc cũng không xoắn xuýt sâu vào vấn đề này mà tiếp tục hỏi câu tiếp theo: “Đến giờ cảnh sát vẫn chưa thể tìm thấy hung khí, chúng tôi nghi ngờ hung thủ đã ném hung khí vào trong hồ nước, anh có biết hồ nước kia thông đến đâu không?”
Lý Duẫn suy nghĩ sâu xa một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ của mình rồi mới mở miệng nói: “Hồ nước kia thông với sông Đại Độ, nếu thực sự rơi đến đó, chỉ e sẽ giống như mò kim đáy bể, không thể tìm thấy.”
Trình Lộc giả vờ ngạc nhiên: “Sông Đại Độ sao?”
Lý Duẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Trình Lộc lại hỏi thêm hai câu vô thưởng vô phạt, Lý Duẫn cũng không nghi ngờ gì, Trình Lộc đang có ý định rời đi.

Nhưng vừa mới bước đến cửa, cô đã nghe thấy Lâm Phùng cũng mở miệng nói với Lý Duẫn: “Tôi đây cũng nên rời đi rồi.”
Lý Duẫn khách sáo một chút: “Giám đốc Lâm, hay là ngài ở lại ăn một bữa cơm?”
Lâm Phùng không đáp lời mà trực tiếp đi thẳng về phía Trình Lộc.

Anh đi đến trước mặt Trình Lộc, rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Còn ngẩn người ở đó làm gì?”
Trình Lộc hồi phục lại tinh thần, rời khỏi nhà của Lý Duẫn.

Cô và Lâm Phùng cùng bước vào thang máy.

Trong thang máy, cả hai người đều không lên tiếng nói chuyện, Lâm Phùng hơi căng thẳng siết chặt góc áo, không biết đã liếc nhìn Trình Lộc bao nhiêu lần rồi mới thu hết can đảm nói: “Em đang nghi ngờ Lý Duẫn?”
Trình Lộc liếc mắt nhìn Lâm Phùng một cái.


Rõ ràng hai người chỉ mới không gặp nhau một thời gian ngắn nhưng Trình Lộc lại cảm thấy đã rất lâu lắm rồi, thậm chí hôm nay khi nhìn thấy Lâm Phùng ở trong nhà Lý Duẫn, cô còn có chút hoảng hốt.

Không đợi Trình Lộc lên tiếng, Lâm Phùng đã tiếp tục mở miệng nói: “Thực sự rất đáng nghi ngờ, hồ nước trong Bách Đảo Châu thực sự thông với sông Đại Độ, chỉ là bị hàng rào ngăn cản lại, hung khí giết người không thể lọt qua.

Chu Nham đã nói với anh rằng lúc trước khi Hướng Đông mua nhà còn đặc biệt giới thiệu hồ nước này, tích tụ tài lộc, cho nên chắc chắn Lý Duẫn biết rõ chuyện cống nước của hồ nước nhân tạo này có hàng rào chắn.

Nếu đã biết điều này, cậu ta sẽ không ngốc đến mức ném hung khí vào trong hồ, nhưng nếu không phải là cậu ta, tại sao cậu ta lại muốn tung hoả mù với em?”
Trình Lộc nhướn mày, quay đầu lại nhìn Lâm Phùng.

Giọng nói của cô mang theo ý cười: “Anh nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi?”
Lâm Phùng mím môi, vẻ mặt đoan chính, anh nghẹn họng phản bác: “Tại sao em lại nghĩ là nghe lén chứ? Anh chỉ sợ nếu cậu ta thực sự là hung thủ rồi làm hại em thì phải làm sao bây giờ?”
Những lời của anh cực kỳ chính đáng, như thể nghe lén là một chuyện cực kỳ quang vinh gì đó vậy.

Khoảng thời gian này Trình Lộc bị vụ án tra tấn hết sức kinh khủng, bây giờ còn bị Lâm Phùng dây dưa như vậy, đầu đau như muốn nổ tung, cô xoa nhẹ giữa hai hàng chân mày, mệt mỏi dựa vào vách tường thang máy.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng một, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một cơn gió lạnh ập đến khiến Trình Lộc không nhịn được rùng mình một cái.

Lâm Phùng sao có thể không nhìn ra được trạng thái mệt mỏi của cô, anh đi theo cô rời khỏi tiểu khu nơi Lý Duẫn đang sống, rốt cuộc Trình Lộc cũng không nhịn được quay đầu lại nói: “Giáo sự Lâm, phiền anh đừng đi theo tôi nữa được không? Anh nên lên lớp thì lên lớp, nên kiếm tiền thì kiếm tiền, cứ đi theo tôi thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Đôi môi mỏng của Lâm Phùng mấp máy giống như đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Trình Lộc cắt ngang: “Giáo sư Lâm, lúc trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì giữa chúng ta vẫn có sự khác biệt, căn bản không thể có kết quả gì, anh đừng lúc nào cũng đi theo tôi như vậy, nếu không tôi thực sự sẽ đánh người đấy.”
Trình Lộc vung nắm đấm nhỏ của mình lên, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng hung dữ.

Trong lòng Lâm Phùng bị câu nói lúc nãy của Trình Lộc chặn lại, không thể nói thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lái xe rời đi.

Lúc mới chia tay, anh cũng không muốn quấn lấy Trình Lộc như vậy, nhưng nào ngờ cơ thể đáng chết này lại không thể kiềm chế được mà tiếp tục tiếp cận cô.

Mãi đến khi nhìn thấy Trình Lộc đã đi xa, Lâm Phùng mới ấm ức rũ mắt xuống.

Hai hàng lông mi dài thanh mảnh khẽ run rẩy, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Tốc độ lái xe trở về cục cảnh sát của Trình Lộc rất nhanh, nhưng cũng không chạy quá tốc độ, chưa đầy mười phút sau đã đến cục cảnh sát.

Yến Tử đang ngâm mình trong một thùng mì gói, nhìn thấy Trình Lộc bước vào lập tức vui vẻ nói: “Chị Lộc, có tin tốt! Lại có thêm một nghi phạm mới!”
“Ai?”
Yến Tử cười rộ lên: “Đang bắt đầu điều tra rồi.”
Trình Lộc xụ mặt xuống, thực sự cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn xốc lại tinh thần nói: “Được rồi, em bảo La Thứ đi điều tra một chút về mạng lưới quan hệ với Lý Duẫn, trong vòng một tháng này anh ta đã từng tiếp xúc với ai, ngoại trừ công việc ở thành phố Lan ra còn tiếp xúc với người nào nữa, nhất định phải điều tra cho xong.”
“Sao vậy, chị Lộc, chị đang nghi ngờ Lý Duẫn sao? Nhưng chẳng phải anh ta có đủ chứng cứ ngoại phạm sao? Sao có thể giết người được?”

“Tạm thời vẫn chưa biết, chỉ là tên Lý Duẫn này chắc chắn có vấn đề.”
Trình Lộc phất phất tay, nhìn thấy lão Chu đang đi đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Lộc chuyển dời ánh mắt.

Ngày hôm đó tâm trạng của cô thực sự hơi cáu kỉnh, lại bắt gặp thái độ hờ hững của lão Chu, lại càng không thể dập tắt được lửa giận nên đã trực tiếp bộc phát.

Lão Chu đi đến, mỉm cười chào hỏi với Trình Lộc: “Tiểu Lộc, thế nào rồi? Nghe nói cô lại đi tìm Lý Duẫn, lần này có thu hoạch gì không?”
Cô không thể hiểu nổi, nếu Lý Duẫn biết hồ nước kia gần như không thể tiêu huỷ hung khí, nếu anh ta là hung thủ giết người, vậy thì tại sao lại ném hung khí ở đó?
Vậy chẳng lẽ Lý Duẫn thực sự không phải là hung thủ?
Nếu anh ta không phải là hung thủ, tại sao lại lừa gạt cô?
Nhưng điều khó giải thích nhất chính là bằng chứng ngoại phạm của Lý Duẫn, chuyện này thực sự khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Trình Lộc cũng đang phiền não về chuyện bằng chứng ngoại phạm này, nếu Lý Duẫn thực sự là hung thủ, vậy thì rốt cuộc anh ta đã tạo ra chứng cứ ngoại phạm bằng cách nào? Hoặc nói cách khác, anh ta gây án như thế nào?
Trình Lộc suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có bất cứ manh mối nào nên đã cùng với Yến Tử xem xét kẻ tình nghi mới nhất.

Yến Tử phát hiện kể từ sau ngày mùng bảy, có một người lạ không ngừng lai vãng xung quanh Bách Đảo Châu, nếu không phải Yến Tử cẩn thận, lấy camera giám sát giao thông bên ngoài Bách Đảo Châu về kiểm tra thì bọn họ đúng là đã bỏ qua người này.

Trình Lộc cầm bức ảnh của người đàn ông bí ẩn đi hỏi thăm người ở Bách Đảo Châu một lượt, sau khi chắc chắn anh ta không phải người trong Bách Đảo Châu, cũng không phải là họ hàng của bất cứ người nào.

Lúc này cô mới để La Thứ đi điều tra thêm.

Kết quả thông tin điều tra ra được lại hoàn toàn bình thường, người đàn ông này tên là Trần Tân Tinh, mấy ngày nay chỉ giao mấy bưu phẩm chuyển phát nhanh ở Bách Đảo Châu, hoàn toàn không có bất cứ mối quan hệ nào với Hướng Đông, chứ đừng nói đến động cơ giết người.

Điều này khiến Yến Tử không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đúng là cô ấy đã nghĩ nhiều.

Đầu tháng mười 11, vụ việc vấn không có tiến triển gì.

Việc điều tra mạng lưới quan hệ trên mạng của Lý Duẫn phải tiêu tốn chút thời gian, trên hung khí giết người cũng không có vân tay, tối hôm đó sau khi tan tầm về nhà, còn chưa kịp lên nhà thì đã nhận được điện thoại của Lâm Phùng trên xe buýt.

Trước đó cô đã lưu lại số điện thoại của Lâm Phùng, bây giờ nhìn thấy người gọi đến, cô hơi do dự, dù sao hai ngày trước đó cô vừa mới nói rõ ràng với Lâm Phùng, cũng không biết Lâm Phùng muốn nói chuyện gì với cô.

Trình Lộc chần chừ, ngộ nhỡ Lâm Phùng thực sự có chuyện gấp gì thì sao?
Cô vẫn bắt máy.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phùng vang lên ở đầu giây bên kia: “Cảnh sát Trình, mấy ngày trước tôi đã đến thành phố Lan một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi