ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN CỦA TÔI LẮM MƯU NHIỀU KẾ


Thời gian nhàn hạ buổi sáng sớm, trong gợn sóng của tách cà phê suýt lật đổ, kết thúc cùng với tiếng cười của Trì Tuyết Diễm.
Nhưng, không phải là tách cà phê trên bàn Hạ Kiều.
Trì Tuyết Diễm nhanh chóng cúp điện thoại có mục đích rõ ràng này, nhưng người dưới lầu qua một hồi lâu mới cất điện thoại di động, một lần nữa nhìn về phía máy tính bảng đặt trên bàn cà phê.
Trì Tuyết Diễm không còn dùng ống nhòm quan sát quán cà phê nữa, bởi vì kiểu tưởng tượng mơ hồ đó càng thêm thú vị.
Ví dụ như giờ phút này, cậu không thấy được hình ảnh trên màn hình có hết tạm dừng không, cho nên không biết rốt cuộc Hạ Kiều đang xem hình ảnh quảng cáo hay là đang xuất thần trước màn hình.
Nhưng Trì Tuyết Diễm đồng thời nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, bước chân vững vàng từ trong quán cà phê đi ra, trên tay cầm tách cà phê, lại cầm theo thứ gì đó giống như bữa sáng, trên vai đeo một cái túi.
Là thầy tiểu Hoàng của bộ phận âm nhạc, người có bài phát biểu chậm rì rì.
Anh ta đang tìm kiếm một chỗ trống ngoài trời, trông có vẻ như đã sẵn sàng ngồi xuống thưởng thức bữa ăn sáng nhàn nhã từ tốn.
Sự kết hợp của cà phê nóng và ngày mùa đông lạnh lẽo, luôn có thể mang lại một số cảm hứng hư ảo cho những người làm nghệ thuật.
Sau đó, thầy tiểu Hoàng bất ngờ nhìn thấy ông chủ công ty đột nhiên xuất hiện bên ngoài quán cà phê ngày hôm nay.
Cà phê trong tay anh ta suýt chút nữa bị lật úp, luống cuống tay chân đỡ lấy, đại khái vẫn còn phản xạ kêu lên một tiếng Hạ tổng.
Bên trong cửa sổ thủy tinh Trì Tuyết Diễm không nghe được, là đoán, bởi vì nhìn thấy Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, ước chừng cũng lịch sự đáp lời.
Dáng vẻ rất bình tĩnh.
Lại rất chiếu cố tâm tình của cấp dưới.
Chào hỏi xong với nhân viên công ty gặp gỡ tình cờ, Hạ Kiều nhìn đối phương ngồi ở một ghế trống cách đó không xa, hơi điều chỉnh hướng ghế ngồi, để cho tầm mắt của hai bên hoàn toàn lệch nhau, tránh cho nhân viên cảm thấy không được tự nhiên.
Sau đó, anh cúi đầu một lần nữa, nhìn vào máy tính bảng trong tay.
Có vẻ như vẫn là cùng một đoạn quảng cáo, màu sắc tươi sáng tương tự.
......!Quả nhiên là đang thất thần.
Áo len màu be, cà phê màu nâu, màn hình rực rỡ nhưng đứng yên, chiếc dù che nắng màu xanh lá đậm.
Mang theo ấn tượng rõ ràng mãnh liệt như vậy, Trì Tuyết Diễm mỉm cười xoay người, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Tiếp nhận bệnh nhân đến khám, dỗ dành trẻ em và kể những câu chuyện.
Không khí tràn ngập hương thơm cà phê ảo giác, một ngày bình thường lại trở nên không còn giống nhau nữa.
Trong cuộc sống vốn đã nở rộ, bỗng nhiên mọc lên một nhánh cây xa lạ và tươi mới.
Trong quãng thời gian dài đã qua, Trì Tuyết Diễm vẫn cho rằng tình yêu là một thứ có cũng được không có cũng không sao, hơn nữa, cậu lại là người vừa kén chọn vừa sợ phiền toái.
Cho nên, cậu cảm thấy mình sẽ không giống Tô Dự, nhiệt tình trải nghiệm các hương vị khác nhau của tình yêu cùng với những người khác nhau.
Sự tò mò của cậu về thế giới này, chưa bao giờ là về mối quan hệ giữa các cá nhân.
Nếu thật sự có một ngày sợi dây leo sinh trưởng trong lòng, Trì Tuyết Diễm chỉ cần nó có thể nở ra một đóa hoa là đủ rồi.
Điều kiện lựa chọn đương nhiên sẽ càng khắt nghiệt hơn.
Tất nhiên, một khi tương lai đoá hoa này trở nên khô héo và không còn thích hợp nữa, cậu cũng sẽ không chút do dự ngắt bỏ nó.
Bây giờ cậu vẫn chưa chắc chắn về đoá hoa mình muốn.

Nhưng Hạ Kiều đã thông minh tìm ra được loại hương vị sẽ hấp dẫn cậu.
Gần trưa, Trì Tuyết Diễm tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị tùy tiện chọn món ăn giao tận nơi như mọi khi, để ăn vào bữa trưa hôm nay.
Ngay sau đó, ý tưởng này đã bị xóa bỏ bởi ba tin nhắn chưa đọc trên màn hình khóa.
[Tiểu Thập Nhất đã gửi tới một bức ảnh]
[Tiểu Thập Nhất: Thực đơn trưa nay của công ty.

]
[Tiểu Thập Nhất: Muốn qua đây ăn cơm không? ]
Trì Tuyết Diễm mở tấm hình trên cùng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên món ăn đặc biệt quen thuộc trong đó.
Cậu bất giác bật cười, không chút do dự, rất nhanh đáp lại.
Đây đại khái là nhược điểm rõ ràng nhất trên người Trì Tuyết Diễm.
Không thích nấu ăn, khi ở một mình thường ăn uống qua loa.
Nếu anh muốn theo đuổi cậu, hẳn cũng nên bắt đầu từ điểm này.
Nhưng không thể sử dụng phương thức ngu ngốc nhất, chẳng hạn như đặt bữa ăn sáng đã mua trên bàn làm việc của cậu, cậu sẽ tự mua, chỉ cảm thấy như thế thật lãng phí.
Cũng không nên là phương thức nhiệt tình nhưng vượt quá giới hạn, ví dụ như tự tay nấu cơm mang đến cho cậu, cậu không thích làm phiền người khác, hơn nữa chưa chắc đã hợp khẩu vị.
Mà bữa trưa lần này, rốt cục hoàn hảo.
Buổi trưa, trong nhà ăn của Công ty truyền thông Vạn Gia, nhân viên kết thúc công việc buổi sáng, nhao nhao tới đây lấy thức ăn để ăn cơm.
Công ty truyền thông và phòng khám nha khoa có giờ làm việc buổi sáng khác nhau, nhưng thời gian nghỉ trưa là tương tự.
Trong nhà ăn hôm nay, bầu không khí có phần đặc biệt.
Tiếng nói chuyện phiếm của nhân viên so với ngày thường, phần lớn đều cố ý nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có người lén nhìn sang chiếc bàn khiến người ta chú ý nhất trong nhà ăn.
Không phải bởi vì ông chủ công ty hiếm khi tới đây một lần, Hạ tổng thật ra mỗi ngày đều đến nhà ăn để ăn cơm, mọi người đã sớm quen rồi.
Nhưng vì cái người ngồi đối diện với anh.
Trì tiên sinh lần đầu tiên xuất hiện tại nhà ăn của công ty, ngoại trừ ngày làm lễ tân gia.
Bề ngoài của cậu rất đẹp, so với những nghệ sĩ minh tinh mà các nhân viên thường xuyên tiếp xúc còn đẹp hơn, chưa kể không có bộ lọc cũng không trang điểm, chỉ thành thật nghiêm túc ngồi trong cùng một nhà ăn, ăn bữa trưa giống mọi người.
Rất nhiều nhân viên lặng lẽ nhìn họ, bao gồm cả thư ký Lê ngồi gần đó.
Phòng làm việc tổng giám đốc có cửa, nhà ăn chung cuối cùng cũng không có cửa.
Điều này khiến Lê Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Không biết hôm nay Trì tiên sinh vì sao lại tạm thời tới ăn trưa, nhưng với ấn tượng cậu ấy gây ra cho mọi người, có làm cái gì hình như cũng không kỳ quái.
Hình ảnh ông chủ và người yêu cùng nhau trò chuyện ăn cơm thật sự rất dễ chịu, khiến Lê Phỉ Phỉ lại nhìn thức ăn trong mâm cơm của mình, cũng cảm thấy màu sắc của rau thịt đặc biệt xứng đôi.
Ngay cả món ăn mới lần đầu tiên xuất hiện trong nhà ăn cũng không còn kỳ dị nữa.
Nói tới mới nhớ, tại sao lại có cá sóc làm từ khoai tây?

Mặc dù ăn cũng khá ngon, chua ngọt, đặc biệt ngon miệng.
Lê Phỉ Phỉ quyết định đi lấy thêm một ít thức ăn nữa.
Khi đi ngang qua chiếc bàn kia, cô bất giác đi chậm lại, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe tiếng nói chuyện của mọi người.
Hạ tổng hỏi: "Có giống hôm đó em đã ăn ở căn tin không?"
Trì tiên sinh nói: "Không khác mấy, hôm nay có vẻ ngon hơn một chút"
"Xem ra công thức hợp khẩu vị của em hơn." Giọng điệu Hạ tổng rất tự nhiên, "Trưa mai muốn dùng cách làm tương tự để nấu món cá sóc thật không?"
Nghe vậy, Trì tiên sinh ngước mắt nhìn người yêu một cái, trong ánh mắt bỗng dưng hiện lên ý cười trong suốt, tựa hồ nhìn thấu điều gì đó.
Nhưng cậu ấy không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ kính chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, càng làm nổi bật màu tóc chói mắt, khí chất kiêu ngạo phô trương khiến người ta khó quên.
Hóa ra đây là lý do tại sao món ăn mới xuất hiện trong nhà ăn của công ty.
Cô thậm chí còn biết trước món ăn mới nào sẽ có vào ngày mai.
Bị nụ cười làm cho loá mắt, thư ký Lê không tự chủ được lại đi lấy một phần cá sóc khoai tây rồi quay về.
So với phần đã ăn cách đây mấy phút thì phần này có vẻ ngọt ngào hơn, cũng chua hơn.
Cô nhìn theo lúc ông chủ và người yêu rời khỏi nhà ăn, trở về phòng khám đối diện, có cảm giác như mình bị món cá sóc chua ngọt gột rửa từ trong ra ngoài.
Cô nghĩ, vừa rồi nhìn thấy Hạ tổng và Trì tiên sinh, hình như có chỗ nào đó không giống lắm.
Thật ra cô vẫn cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt.
Nhưng hôm nay không chỉ có quyết định đột xuất cùng nhau ăn trưa, mà Hạ tổng với lịch trình trước sau như một, còn xuất hiện gần công ty sớm một tiếng.
Đây là những gì tiểu Hoàng của bộ phận âm nhạc kể.
Nghe nói anh ta mua xong bữa sáng đi ra gặp ông chủ, suýt chút nữa kinh hãi lãng phí một tách cà phê, may mắn không hắt lên người ông chủ.
Nhưng nghe ngữ điệu chậm rãi kể chuyện bát quái, thật sự là khiến cho người ta sốt ruột muốn chết, hận không thể chui vào trong đầu anh ta.
Hơn nữa Lê Phỉ Phỉ cùng đám người ham buôn chuyện nghe hồi lâu, cũng vẫn không hiểu, vì sao Hạ tổng lại xuất hiện vào sáng sớm trong quán cà phê dưới lầu, ngồi suốt cả tiếng đồng hồ.
Có phong cảnh đặc biệt nào không?
Thế nhưng, tiểu Hoàng mỗi ngày đến quán cà phê này ăn sáng không có phát hiện gì.
Thư ký Lê tò mò nghĩ, ngày mai trong nhà hàng sẽ có món cá sóc làm từ cá, ngày mai trong quán cà phê sẽ có bóng dáng của Hạ tổng không?
Hóa ra, tất cả đều có.
Sáng sớm, tiểu Hoàng một lần nữa chứng kiến Hạ tổng xử lý công việc tại bàn cà phê.
Vào buổi trưa, món cá sóc đã câu thành công một bữa ăn trưa thứ hai.
Cũng làm cho Trì Tuyết Diễm thay đổi địa điểm nghỉ trưa.
Hôm qua cậu ăn cơm xong trực tiếp trở về phòng khám, kéo rèm lá sách như thường lệ, ở trong văn phòng.
Rốt cuộc không có chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại đến thoải mái.

Cho nên trưa nay rời khỏi phòng ăn, Hạ Kiều hỏi cậu, có muốn đến văn phòng nghỉ trưa hay không, Trì Tuyết Diễm cũng không cự tuyệt.
Dù sao cũng đã tới đây ăn cơm, dứt khoát đợi hết giờ nghỉ trưa rồi mới trở về.
Thực đơn vừa phải, câu hỏi vừa phải.
Tất cả những thay đổi đang lặng lẽ xảy ra, tất cả đều hợp lý.
Nhưng, mồi là món cá sóc thật và giả đã được sử dụng hết, không có cơ hội để tạo ra bữa ăn trưa thứ ba.
Trì Tuyết Diễm trước kia thật ra rất ít khi nghĩ ngày mai sẽ ăn cái gì, hoặc là do người nấu cơm quyết định, hoặc là tùy theo ngẫu hứng, nghĩ đến món gì thì gọi món đó.
Nhưng giờ phút này, ngồi trên ghế sofa rộng rãi trong văn phòng Tổng giám đốc, cậu đúng là đã tưởng tượng ra trưa mai sẽ trải qua như thế nào.
Ăn món giao tận nơi trong văn phòng của phòng khám, hay ăn món ăn gia đình trong nhà ăn của Công ty truyền thông?
Cái nào hấp dẫn cậu đến hơn?
Trì Tuyết Diễm để lại cho Hà Kiều sự theo đuổi bí ẩn, đồng thời Hạ Kiều cũng mang đến sự theo đuổi bí ẩn cho cậu.
Trò chơi 1001 đêm mới.
Cậu càng lúc càng thích phép ẩn dụ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình này.
Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy, nhẹ nhàng lật trang sách trong tay.
Sau bữa ăn, cậu tùy ý đi dạo trong công ty, vẫn chưa thích hợp để đi ngủ, cũng không quá buồn ngủ, cho nên nằm trên sofa đọc sách.
Sách được lấy từ tủ sách trong phòng nghỉ, lúc trước khi Thịnh Tiểu Nguyệt tới thăm hai người bọn họ, mang theo tới đây rất nhiều sách mà bà cảm thấy đáng đọc.
Về cơ bản là một cuốn sách về cách quản lý hôn nhân.
Trì Tuyết Diễm bình thường cho rằng loại sách này đều là súp gà (kiểu súp gà cho tâm hồn) không có dinh dưỡng gì, nhưng những quyển sách mà Thịnh Tiểu Nguyệt lựa chọn kỹ càng này, cũng không tính là ghét bỏ, ít nhất có quan niệm tương đồng với cậu về tình yêu và hôn nhân, có thể nói là món súp gà lành mạnh.
Ví dụ cuốn sách trong tay này, chủ đề là nói rằng sau khi kết hôn cũng cần duy trì sự độc lập và bản tính cá nhân, học cách tận hưởng niềm vui của con người.
Mà thứ Trì Tuyết Diễm không cần học tập nhất chính là điểm này, cậu quá rõ ràng làm thế nào để hưởng thụ niềm vui sướng của con người.
Cho nên cậu tùy tiện lật lật giết thời gian, dùng để tạo cơn buồn ngủ.
Ánh nắng mùa đông trong trẻo, nhiệt độ trong phòng vừa vặn, Trì Tuyết Diễm không mặc áo khoác, trên đầu gối đắp một tấm chăn nhỏ, mềm mại ấm áp như chiếc ghế sofa, bầu không khí lười biếng.
Hạ Kiều thì ngồi sau bàn làm việc, xử lý trước công việc của buổi chiều.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ toàn tiếng lật giấy và tiếng ngòi bút sột soạt.
Trì Tuyết Diễm dần dần bắt đầu buồn ngủ, tâm trí lơ đãng, cậu nhớ tới mùa thu vừa trôi qua, phòng làm việc này cũng từng có cảnh tượng tương tự.
Lúc đó, cậu đã dành tâm trí để viết ghi chú về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, chưa từng nghĩ rằng phải nhìn về hướng một nơi khác.
Bây giờ, cậu không có ý định tiếp tục sắp xếp các ghi chú nữa.
Cùng lúc khép lại quyển sách trong tay, Trì Tuyết Diễm cũng ngước mắt lên, nhìn về phía người phía sau bàn làm việc.
Cậu quả nhiên đối mặt với ánh mắt của Hạ Kiều.
Chỉ là trong đó ngoại trừ tình cảm càng lúc càng không thể che dấu dạo gần đây, hình như còn có thêm một tia...!bất đắc dĩ?
Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn bìa sách trong tay lần nữa.
《Cuộc sống độc thân sau khi kết hôn》
Tiêu đề của cuốn sách đầy tính ám chỉ, nhắm vào mối quan hệ hiện tại của hai người.
Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi, Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười.
Cậu thề là mình không phải cố ý, chỉ là tùy tiện cầm một quyển trên giá sách.
Tất cả đều là trùng hợp mà thôi.


Vượt qua lớp không khí trong suốt, Hạ Kiều nhìn thấy người quấn chăn ngồi trên sô pha cười thật thoải mái, giơ cuốn sách đã đóng lại trong tay lên, chủ động hỏi: "Có muốn chụp ảnh gửi cho mẹ anh hay không?"
"Đây là tấm lòng của bà ấy —— Chắc hẳn là anh vẫn chưa đọc qua những quyển sách này đúng không?"
Hạ Kiều đích thực là chưa từng xem qua.
Bởi vì hiện tại tạm thời chưa đến bước có thể quản lý hôn nhân.
Anh cũng rất muốn giữ lại khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy vừa phiền muộn vừa hạnh phúc này.
Đúng lúc Trì Tuyết Diễm cho phép hành động đó.
Vì vậy, anh đặt xấp tài liệu xuống, đưa tay nghiêm túc chụp ảnh bằng điện thoại di động.
Tiêu điểm của bức ảnh là đôi mắt tràn đầy ánh sáng.
Đồng thời, Hạ Kiều cũng không quên chụp bìa sách trong tay cậu thật rõ ràng, rất có tính ám chỉ mà gửi cho mẹ.
Chuông điện thoại di động nhanh chóng vang lên.
Thịnh Tiểu Nguyệt thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại tới.
Nhưng thay vì đọc ra sự khiếu nại thầm lặng của con trai mình, bà lại vui vẻ hỏi: "Hôm nay nghỉ trưa cùng nhau à? Tiểu Trì có thích quyển sách này không? Mẹ nghĩ rằng cuốn sách nói rất có lý nha!"
"......!Em ấy rất thích." Hạ Kiều dừng lại một chút, mới nói, "Cảm ơn mẹ."
Thịnh Tiểu Nguyệt nghe ra một tia không thành thật, kinh ngạc nói: "Ồ, giọng điệu của con vì sao nghe như có chút không tình nguyện thế?"
Hạ Kiều không nói gì, làm như chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.
Trong sự im lặng của con trai mình, bà đột nhiên phản ứng lại, nhất thời cười không ngừng.
"Con làm sao ngay cả giấm của tên sách cũng có thể ăn vậy hả?"
Mẹ ở đầu dây bên kia cười trêu chọc anh: "Đã kết hôn được nửa năm rồi, vẫn giống như thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, con thật sự rất thích tiểu Trì nha..."
Hạ Kiều liền đáp: "Dạ, rất thích."
Chưa đến thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Nhưng anh thích tiểu Trì.
Trong loa mơ hồ bay ra tiếng cười quen thuộc, nghe không rõ câu nói cụ thể.
Trì Tuyết Diễm chỉ nghe thấy Hạ Kiều trả lời thích hai lần, lần đầu tiên hẳn là đang nói về cuốn sách, lần thứ hai không biết.
Có lẽ là tên cuốn sách vừa rồi làm cho cậu cười đến tỉnh táo, lúc này cơn buồn ngủ đã rút đi, không muốn vào phòng nghỉ lắm.
Hạ Kiều đang nghe điện thoại, cho nên cậu cũng buông sách xuống, cầm lấy điện thoại di động.
Cập nhật mới nhất trong vòng bạn bè lại là hình đại diện chuyên nghiệp tràn ngập khí chất tinh anh của luật sư Tô.
Đây là người nhiệt tình yêu đương nhất, coi tình yêu là chuyện thú vị nhất trên thế giới này, trong tất cả bạn bè mà Trì Tuyết Diễm quen biết.
Mỗi ngày vừa đến giờ nghỉ ngơi, hắn sẽ bắt đầu đăng những dòng trạng thái có giới hạn trong vòng bạn bè, từ những câu nói tạm gọi là nghiêm túc vào ban ngày, đến một tràng dài đáng yêu đáng yêu đáng yêu đáng yêu hoàn toàn không có đầu óc vào đêm khuya.
Bình thường Trì Tuyết Diễm không để ý tới, dù sao nếu tình cảm xảy ra chuyển biến lớn, Tô Dự nhất định sẽ một mình nói chuyện riêng để oanh tạc cậu.
Bây giờ hắn đăng cái này cũng coi như là cảm nhận tình yêu bình thường vào giấc trưa, cuối câu chỉ có hai dấu chấm than.
[Tô Dự: Mỗi một giai đoạn của tình yêu đều rất thú vị!! ]
Mà Trì Tuyết Diễm vẫn nghe tiếng Hạ Kiều nói chuyện điện thoại.
Giọng nói từ tính có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng và ổn định, giống như mùi hương cà phê, trôi nổi trong bầu không khí vàng kim xán lạn mùa đông.
Cho nên cậu khẽ cười di chuyển đầu ngón tay..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi