Hôm nay ngài Tiền nói chuyện phiếm với mẹ tôi trên QQ.
Lúc ngài Tiền bận đi WC, tôi tò mò liếc qua, sau đó thấy cuộc đối thoại như sau.
Mẹ tôi: Biết làm sao đây, con bé này từ nhỏ đã hậu đậu, hôm qua còn mua nhầm vé xe nữa chứ, ngay cả ga Thẩm Dương Bắc với ga Thẩm Dương mà cũng không phân biệt được.
Nếu bố mẹ lái xe về, bảo nó đi tàu một mình thế nào đây?
Ngài Tiền: Hay là đổi chiếc xe bảy chỗ ạ? Vậy thì có thể chở theo cả bà ngoại.
Mẹ tôi: Ôi, thôi nói sau.
Dù sao không phải năm nào cũng về, nghe nói ống nước nhà mấy đứa hỏng rồi? Nhà không bị ngập chứ!
Ngài Tiền: ….
Mẹ tôi: Sao thế?
Ngài Tiền: Nhà không sao ạ, nhưng WC thì có.
Lúc bị rò nước con không có nhà, cô ấy không tìm được van khóa nên vứt cái giẻ lau nhà vào chỗ nước ngập.
Mẹ tôi:…
Ngài Tiền: Còn là một cái giẻ siêu nhỏ.
Mẹ tôi: Hồi bảy tuổi ống nước hư nó từng làm thế, sao đến khi hăm bảy tuổi vẫn còn thế chứ? Đúng là nẫu cả ruột, nó vậy mà lấy được chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đọc tới đoạn này, tôi chợt điên máu, cảm thấy cước phí điện thoại mình trả đúng là đổ sông đổ bể.
Khi ngài Tiền đi WC xong, quay lại thấy tôi đang đọc lịch sử trò chuyện của anh ấy cũng không có ý muốn che giấu, thậm chí còn tiện tay đẩy tôi qua một bên, mặt không đổi sắc nhắn lại cho mẹ tôi một từ “Dạ” vô cùng kiêu ngạo.
Truyện Sủng
Vì vậy, tôi bất chợt nhận ra địa vị của mình trong gia đình thật đáng để khóc om sòm một trận.
~ HẾT CHƯƠNG 14 ~.