ĐOM ĐÓM MÙA HẠ

Editor: Giản Linh Kiwi

Giọng nói Thời Lục đột nhiên im bặt, sắc mặt trầm xuống. Thiên Huỳnh nhìn người trong nhà, lại nhìn Thời Lục, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Hai người đứng ở cửa ra vào, sau một lúc im lặng, Thời Lục không để ý đến ông ta, cứ thế đi thay giày, đưa cô vào phòng ăn. Lúc Thiên Huỳnh đi ngang qua trước mặt Thời Tư Niên, cô nhỏ giọng chào hỏi: “Cháu chào bác.”

“Cháu là Thiên Huỳnh.” Ánh mắt Thời Tư Niên dừng lại trên người cô, Thiên Huỳnh dừng bước, nghiêm túc trả lời: “Vâng, ba nhờ cháu gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến bác.”

“Thân thể ba cháu vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe ạ.”

“Ừ.” Thời Tư Niên gật đầu nhẹ, im lặng hai giây rồi hỏi tiếp câu thứ hai.

“Nhà nghỉ bây giờ thế nào rồi?”

“Công việc kinh doanh tốt hơn nhiều, dù sao điều kiện ăn ở cũng tốt hơn trước. Cảm ơn bác.”

Thời Tư Niên gật đầu nhẹ, còn chưa kịp nói gì, Thời Lục đã giữ chặt Thiên Huỳnh kéo vào bàn ăn, không kiên nhẫn mở miệng, “Ăn cơm đi, nói nhiều với ông ấy thì có gì hay chứ.”

Thiên Huỳnh bị cậu kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, đi đến bàn ăn, bị Thời Lục ấn ngồi xuống ghế. Sau đó cậu kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống, Thời Tư Niên phía sau mới bắt đầu tiến tới, thong thả ung dung lau mắt kính.

“Thời Lục, con có biết lễ phép không vậy?” Ông ngồi ở vị trí đầu tiên, con ngươi dưới ánh đèn ảm đạm không hề che đậy đánh giá Thời Lục. Nam sinh không nhìn ông, chăm chú gắp đồ ăn cho Thiên Huỳnh.

“Những món hôm nay làm đều là đồ cậu thích, thịt kho tàu, xương sườn, cánh gà, tôm. Đúng rồi, tớ còn cố ý nhờ đầu bếp làm cả cá quế chiên xù nữa, cậu ăn thử đi.”

Thiên Huỳnh nhìn bát rất nhanh đã chất đầy đồ ăn, có chút xấu hổ. Cô cầm chiếc đũa gắp mấy miếng, dưới bàn lén kéo quần áo Thời Lục.

“Được rồi, tớ ăn không hết đâu.”

“Ừm, vậy cậu cứ từ từ ăn nha.” Thời Lục tựa như còn chưa đã thèm, đành phải buông chiếc đũa xuống một bên chăm chú nhìn cô ăn.

Đột nhiên, người nọ ngồi đầu tiên phát ra một tiếng cười cực nhẹ, giống như trào phúng chế nhạo.

Thời Lục ngẩng đầu trừng ông ta, ánh mắt tức giận.

“Ông cười cái gì?”

“Không có gì.” Thời Tư Niên chỉ nếm mấy miếng thức ăn, đang chậm rãi dùng khăn lau tay.

“Không có gì sao ông lại cười?” Thời Lục đối mặt với ông cả người như dựng lên, lời lẽ chống đối, không chút lưu tình.

Ý cười trên mặt Thời Tư Niên sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn.

Người đàn ông này vốn đã khí thế bức người, uy áp quanh thân khiến người ta theo bản năng bất giác nín thở, càng không nói tới, người đó hiện tại lại ngồi im không nhúc nhích, khó mà nhìn ra tâm trạng vui buồn.

Thiên Huỳnh thấy ông có vẻ sắp nổi giận, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cầm đũa gắp thức ăn vào bát cho ông, cẩn thận lắp bắp: “Bác ăn đi ạ.”

Biểu cảm của Thời Tư Niên đột nhiên hơi hòa hoãn một chút, mắt nhìn cánh gà trong bát không nói chuyện.Thời Lục ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Bữa cơm này im lặng đến mức không có tiếng động, sau đó Thiên Huỳnh chỉ biết vùi đầu vào ăn, ăn đến mức bụng căng tròn. Ước chừng lúc cô đặt đũa xuống, trong miệng không nhịn được mà ợ hơi một cái.

Thiên Huỳnh che bụng lại, mặt hoảng hốt.

“Ăn uống không tồi.” Thời Tư Niên tựa như đang phát biểu ý kiến, mặt Thiên Huỳnh càng nóng hơn. Thời Lục hừ lạnh, “Ba A Thiên nấu ăn rất ngon, ở nhà nghỉ ngày nào tôi cũng ăn nhiều như thế.”

Không biết vì sao, câu nói đỡ này lại khiến Thiên Huỳnh càng không dám ngẩng đầu.

Cũng may Thời Tư Niên không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

“Ngày mai đến trường học, để Thời Lục đưa cháu đi. Dọn dẹp một căn phòng trong nhà, cứ yên tâm ở lại đây. Về chuyện học tập sinh hoạt, có cái gì không thoải mái thì cứ tìm bác, chỉ là…” Ông hơi dừng lại, cầm một tấm danh thiếp đẩy qua.

“Chắc bác không thường xuyên ở nhà, đây là số điện thoại của thư ký Lưu, cháu nhớ lấy, lúc nào cũng có thể gọi cho ông ta.”

“Không cần! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Thiên Huỳnh chưa kịp mở miệng, Thời Lục đã kéo cô đứng dậy, không chút do dự cự tuyệt.

“Đi, tớ dẫn cậu đi xem phòng.”

Hai người cứ như thế để Thời Tư Niên lại, Thiên Huỳnh cảm thấy không tốt lắm, lúc lên lầu áy náy lén hỏi cậu: “Chúng ta để ba cậu ở đó hình như không tốt lắm?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thời Lục quay đầu nhìn cô, một lời khó nói hết, tựa như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch đơn thuần.

“Chờ mà xem, chưa đến ba phút cậu sẽ nghe thấy tiếng động cơ ô tô của ông ta rời đi thôi.”

Cơ hồ cậu vừa dứt lời.

Bên ngoài truyền đến tiếng ô tô chạy xa dần.

Thiên Huỳnh im lặng ba giây, nhìn cậu thành khẩn nói: “Lộc Lộc, cậu thật thông minh.”

“…”

“Cậu đúng là đồ ngốc.” Thời Lục tức đến nỗi gõ đầu cô một cái.

Phòng Thiên Huỳnh ở cạnh phòng Thời Lục, ngoài cửa sổ còn có một cái ban công lộ thiên nhỏ.

“Tớ cảm giác như mình là một nàng công chúa thực sự vậy.”

Vừa mở cửa cô liền giật mình, bên trong tất cả đều là màu hồng nhạt nhẹ nhàng. Tường sơn màu hồng phấn, giường là màu trắng hồng, tủ quần áo là màu hồng nhạt cao cấp, ngay cả bàn ghế cũng được chạm khắc hoa văn công chúa tràn đầy nữ tính.

Rèm cửa trắng hồng giao nhau, thảm lông cũng là màu hồng nhạt, trên tường có rất nhiều búp bê xinh xắn. Ở tủ đầu giường có một bình hoa cắm một bó hồng tươi, giống như mới ngắt trong vườn vào, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.

Thiên Huỳnh nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt đảo qua từng chỗ một cách tinh tế, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Lộc Lộc…” Cô ngẩn ngơ gọi tên cậu, Thời Lục quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý.

“Thế nào? Chỗ nào ở đây cũng do đích thân tớ lựa chọn chuẩn bị, thích không?”

Thiên Huỳnh ôm mặt phức tạp: “Cậu cuồng màu hồng nhạt đến thế sao?”

“Cậu không thích hồng nhạt à!” Thời Lục trợn to mắt khó tin, “Các cô gái không phải đều thích hồng nhạt sao?”

“Tớ thích.” Thiên Huỳnh ôm cặp sách, chân thành nói: “Phòng rất đẹp.”

“Tớ cảm giác như mình là một nàng công chúa thực sự vậy.”

“…”

“Như vừa mới lấy từ trong Disney ra.”

“…”

“Cảm ơn cậu, Lộc Lộc.”

Tuy rằng dáng vẻ Thiên Huỳnh cũng chẳng giống như đang nói lời cảm ơn lắm, nhưng nghe cô nói những lời này, Thời Lục cũng được an ủi.

Cậu miễn cưỡng ậm ừ, bàn tay dưới áo lại không tự chủ được nắm cổ tay áo.

“Mặc kệ, dù sao tớ cũng chuẩn bị lâu như vậy, cậu không thích cũng phải thích.”

“Sao có thể.” Thiên Huỳnh chân thành đến mức không ai có thể tìm ra được lỗi nào.

“Tớ rất thích mà.”

Tài xế sớm đã đưa hành lý của cô tới phòng, Thiên Huỳnh cất đồ xong rồi đi rửa mặt. Mọi đồ dùng trong phòng tắm đều đầy đủ, tinh xảo như ở khách sạn năm sao cao cấp. Từ mỗi chi tiết đó có thể nhìn người đứng sau chuẩn bị đã dụng tâm như thế nào.

Trước đó khi Thiên Huỳnh mở tủ quần áo ra, bên trong treo đầy quần áo và váy, ngay cả áo ngủ cũng có hai bộ, là kiểu quần đùi áo ngắn cô hai mặc ngày thường, nhưng đáng yêu hơn, trên đó dệt rất nhiều hình quả dâu tây và quả đào.

Cô nhớ lại dáng vẻ lúc gần rời đi của nam sinh, vẻ mặt Thời Lục muốn nói lại thôi, cuối cùng thẹn thùng sờ mũi, chỉ ném lại một câu: “Cậu nhìn những thứ khác xem có thích không?” rồi nhanh chóng rời đi.

Thiên Huỳnh đứng thổi tóc trước gương đột nhiên mỉm cười.

Lộc Lộc thật sự rất đáng yêu.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi học.

Thiên Huỳnh báo thức bảy giờ dậy, rửa mặt xong rồi thay đồng phục mới sau khi đã được giặt và hong khô đêm qua. Quần áo mới mang theo hương thơm nước giặt nhàn nhạt.

Giống hệt như trên người Thời Lục.

Cô nhìn mình toàn thân mặc đồng phục nữ mới tinh, giơ tay sửa sang lại mái tóc ngắn của mình, không tiếng động nói câu cố lên.

Xe dần hòa vào dòng phương tiện, con đường dần ùn tắc, sau khi đi mấy trăm mét với tốc độ rùa bò, một trường trung học đã gần ngay trước mắt.

Thời Lục không kiên nhẫn, trực tiếp bảo tài xế dừng lại một bên, kéo Thiên Huỳnh đi xuống.

“Chúng ta đi bộ còn nhanh hơn, con đường này không biết đến khi nào mới sửa xong, tắc rồi.” Cậu chủ nhỏ sáng sớm ra đã bực tức, tài xế và Thiên Huỳnh đều không lên tiếng, nhìn cậu lải nhải oán giận.

Đi qua cổng trường, hôm nay bảo vệ thay phiên người khác, không phải là bác trai hôm qua.

Cô đi theo bên cạnh Thời Lục, bất tri bất giác cảm nhận được những tầm mắt như có như không xung quanh, tựa như mỗi người đi ngang qua đều sẽ liếc mắt đánh giá cô một cái.

Thiên Huỳnh không tự chủ được nắm chặt quai cặp, dưới sự thấp thỏm lo lắng, đi tới cửa lớp 1.

Căng thẳng đột ngột dâng lên.

Thiên Huỳnh dừng chân, đứng tại chỗ hít thở sâu.

“Lại đây.” Bóng dáng Thời Lục đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu nhìn cô vẫy tay một cái. Người thiếu niên đứng ngược sáng, tia nắng ban mai chiếu vào mặt cậu tạo nên một vẻ điềm tĩnh dịu dàng khó tả.

“Đừng sợ.”

Thiên Huỳnh ổn định tâm lý, bước vào.

Tiết học sớm mới được mấy phút, phòng học đã chật kín phân nửa. Thấy Thời Lục tiến vào, họ tựa như đã hẹn trước, bên tai yên tĩnh lại, trong chớp mắt tiếp theo lại ầm ĩ hơn so với trước gấp mấy lần.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Thiên Huỳnh phía sau Thời Lục, khẽ xì xào bàn tán.

“Đây là bạn gái Thời Lục?”

“Hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì đặc biệt! Cũng chỉ giống như chúng ta, có hai tay hai chân, đâu ra có ba đầu sáu tay chứ.”

“Thần kỳ, thật sự quá thần kỳ.”

“Còn rất đáng yêu nhỏ nhắn, thì ra Hỗn Thế Ma Vương thích dạng này?”

“Quả nhiên là bị em gái dễ thương ôm cổ!”

“Anh Lục!!!” Giọng nói lớn nhất chính là của mấy nam sinh hôm qua, Thịnh Dương đập bàn, điên cuồng nhảy nhót trước mặt Thời Lục đang tức giận.

“Cậu đến đi học rồi.” Hắn làm bộ mới nhìn thấy Thiên Huỳnh phía sau, thăm dò nhìn cô chằm chằm.

“Còn đưa theo một cô gái nhỏ, là bạn học mới hôm nay của chúng ta sao? Còn không mau giới thiệu cho mọi người cùng biết đi.” Hắn ưỡn ngực nghiêm túc.

“Lớp chúng ta rất đoàn kết, tuyệt đối sẽ không bắt nạt mấy bạn gái… Cậu đừng sợ nha.” Câu cuối cùng là cậu nói với Thiên Huỳnh, thấy cô khẩn trương, hắn cố tình nói chậm lại, cười với cô.

Nhìn cảnh trước mặt, Thiên Huỳnh không khỏi lùi hai bước. Trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, cùng Thời Lục đến trường sẽ gây ra sự chú ý lớn đến như vậy. Nếu sớm biết như thế, chắc chắn cô sẽ không đi cùng cậu.

Cô bất lực nắm lấy quai đeo cặp sách, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bối rối.

“Cậu ấy tên là Thiên Huỳnh, Thiên là ngàn ngàn vạn vạn, Huỳnh là đom đóm.” Đôi tay Thời Lục nắm chặt vai cô, đẩy cô đến trước mọi người, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, thanh âm trầm ổn vang trên đỉnh đầu.

“Là con gái một người bạn của cha tôi.”

“Từ hôm nay trở đi sẽ chuyển đến lớp chúng ta, hy vọng mọi người có thể vui vẻ hòa thuận, giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.”

Ở trường, Thời Lục đã bao giờ nói “khiêm tốn” như vậy, bạn gái tin đồn quả thật đã được chứng thực trong im lặng, huống chi cậu còn chủ động ôm! Vai! Cô ấy!!! Ai không biết Thời Lục ghét nhất là tiếp xúc với người khác, đặc biệt là con gái, cậu còn hận không thể dùng nước sát trùng tẩy rửa ba lần những chỗ đã bị người khác chạm qua.

Có một số bạn học nữ ở phía dưới đã bắt đầu nhìn chằm chằm, đầu óc bắt đầu tưởng tượng.

“Thời Lục, cô ấy là bạn gái cậu à!” Có vẻ thấy hôm tay tâm tình cậu không tệ lắm, có người to gan hỏi một câu, nói ra tiếng lòng của mọi người. Thời Lục phá lệ không tức giận, ngược lại nhìn quanh phía dưới một vòng.

“Tôi khuyên các cậu nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm.” Cậu nhướng mày, chậm rãi uy hiếp.

“Nếu chúng ta bị chủ nhiệm phạt đưa đi, mỗi người ở đây đều phải chịu trách nhiệm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi