ĐOM ĐÓM MÙA HẠ

Editor: Giản Linh Kiwi

Câu hỏi của Phương Hổ nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây.

Bọn họ đều hơi sợ Thời Lục. Một phần là do cậu khó tiếp xúc, phần khác là do bọn họ vừa làm vỡ cái ly đáng giá hai ngàn của cậu. Đã vậy còn bồi thường không nổi.

Thời Lục là tiểu thiếu gia thành phố, bọn họ là đám trẻ con nông thôn, việc thích làm thường ngày hoàn toàn khác nhau.

Cậu ta ở trong phòng tập trung đọc sách sáng tác nghệ thuật. Mỗi ngày bọn họ đều trèo đèo lội suối, bắt cá mò tôm, không cần nói cũng biết chắc chắn cậu ta rất khinh thường, cảm thấy những việc này thật ấu trĩ và nhàm chán.

Không ai trong thị trấn chủ động chơi với Thời Lục, thậm chí nói chuyện cũng không dám. Chúng chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thời Lục gia nhập đám bọn chúng.

Thư Mỹ Mỹ không kìm được mà nuốt nước bọt. Ngô Kỳ ở phía sau khẽ níu góc áo Phương Hổ, nhắc nhở cậu ta không được nói lung tung, người ta còn đang đứng trước mặt bọn họ.

Thiên Huỳnh nhìn đám người đang sửng sốt nhăn nhó trước mặt, khẽ giải thích: “Tớ dẫn cậu ấy tới cùng bắt tôm hùm.”

Nghĩ một chút, Thiên Huỳnh lại nói: “Mỗi ngày cậu ấy đều buồn chán nằm ỳ ở nhà không chịu ra khỏi cửa nên ba tớ muốn tớ dẫn cậu ấy ra ngoài đi chơi nhiều hơn.”

Vừa nói như vậy, mấy người kia cũng hiểu ra, không lăn tăn về vấn đề này nữa. Thiên Huỳnh dẫn Thời Lục đi tìm chỗ ngồi. Trong nháy mắt, cậu đã nhìn trúng một tảng đá lớn nằm ở góc độ tuyệt vời, vừa khéo là khối đá và Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ tranh giành lúc nãy.

Bọn họ đành trơ mắt nhìn Thời Lục ngồi lên tảng đá kia, một lời cũng không dám hé miệng.

Thiên Huỳnh nhường khối đá tốt nhất cho Thời Lục, bản thân thì ngồi xuống khối nhỏ hơn bên cạnh. Cô đã quen với việc ngồi giữa màn trời chiếu đất, phủi bụi một chút rồi trực tiếp ngồi xuống. Thời Lục nhìn xung quanh với vẻ ghét bỏ, sau đó lấy một cái khăn giấy màu trắng từ trong túi ra trải lên mặt đá, nhíu mày miễn cưỡng ngồi lên.

Những hành động này đủ để bọn Phương Hổ âm thầm quan sát nãy giờ phải kinh ngạc. Quả nhiên là trẻ con sinh ra trong thành phố, đi đâu cũng đưa theo khăn giấy, đâu giống bọn họ, cái gì cũng không có!

Thiên Huỳnh giúp Thời Lục chuẩn bị tốt dụng cụ, quấn sợi bông lên đầu cọc tre, cột ếch xanh vào đầu còn lại rồi quẳng xuống ao.

Bây giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.

Cô dặn dò Thời Lục: “Cậu nhìn sợi dây kia, nếu nó động tức là tôm hùm đã cắn câu.”

“Ừ.” Cậu trả lời chỉ một chữ. Thiên Huỳnh phát hiện ra cậu không quá thích tiếp xúc với người khác, từ khi đến đây tới giờ, Thời Lục tựa hồ không nói một câu nào.

Cô cũng chuẩn bị tốt cần câu của mình, canh giữ một bên, Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ cách đó không xa vẫn như cũ cãi nhau ầm ĩ, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng Ngô Kỳ, hoàn toàn bất đồng với chỗ bên này của bọn họ.

Nhiệt độ trong ao vẫn chưa giảm, hoàng hôn đỏ rực xuyên thấu qua rừng cây chiếu xuống mặt đất, không khí có chút oi bức, muỗi ở khắp nơi vo ve.

Yên lặng vài phút, dây câu vẫn không có động tĩnh gì.

Vẻ mặt Thời Lục lộ ra sự mất kiên nhẫn, cảm giác như có thể đứng dậy ra về bất kì lúc nào.

Thiên Huỳnh cúi đầu lục tìm đồ dùng trong cái túi kia, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc đuổi muỗi nhỏ, đưa cho Thời Lục.

“Xịt chút đi.”

Thời Lục nhìn chằm chằm xem xét hai giây, không cự tuyệt nhận lấy. Cậu xịt xong, Thiên Huỳnh liền đưa cho bọn Phương Hổ.

Lúc mấy người xịt thuốc đuổi muỗi cho nhau, trong tay Thiên Huỳnh lại có nhiều thêm một chiếc quạt nhỏ màu hồng nhạt, cô đưa nó cho Thời Lục.

Trong ánh mắt Thời Lục lộ ra vài phần ghét bỏ, đang muốn mở miệng từ chối, Thiên Huỳnh ấn nút bật, hơi gió lạnh từ bốn phương tám hướng lập tức thổi tới.

“Mát quá.” Cô đắc ý, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Đừng nhìn nó nhỏ, lực quay của nó đủ mát đấy.”

Thời Lục nuốt xuống lời cự tuyệt bên miệng, duỗi tay nhận quạt, nóng nực hầu như tan biến, trên mũi thoảng qua nhàn nhạt mùi thuốc đuổi muỗi, sự khó chịu lúc nãy đã không còn tồn tại nữa.

Thời Lục nhíu mày, cậu không muốn tin rằng người con gái trước mắt còn nhỏ hơn mình bốn tháng tuổi.

So sánh với mình, cô quá biết chăm sóc người khác.

Không khí nặng nề gần như tan biến khi sợi bông trong nước bắt đầu rung lên, dây câu của Thời Lục động trước, cậu phát hiện có điểm không đúng, vẫn là Thiên Huỳnh bên cạnh nhắc nhở một tiếng, cậu mới nhanh tay nhấc lên.

Đầu kia cây gậy trúc hơi nặng, lúc trước chẳng có gì, bây giờ đầu sợi chỉ kẹp chặt hai con tôm hùm đất đỏ thẫm, trồi lên mặt nước còn đang giương nanh múa vuốt giãy dụa trên không.

Thời Lục nín thở, một tiếng trống vang lên trong đầu làm tinh thần thêm hăng hái, bỏ ngay tôm hùm vào xô.

Chúng nó gắt gao bám trụ lấy dây câu không buông ra, xung quanh cũng lục đục có mấy người câu được tôm hùm, bọn họ đều thành thạo trực tiếp dùng tay tách dây ra, ném tôm hùm từ trên cao vào xô.

Thời Lục lộ vẻ mặt khó xử, chạm chạp không động đậy gì. Thiên Huỳnh thấy thế, nhặt lên hai nhánh cây khô bên cạnh, đưa cho cậu.

“Dùng cái này đi.”

Thời Lục cầm nhánh cây một cách khó khăn, khảy mấy con tôm hùm đầu dây kia xuống dưới, thấy bọn chúng ở trong xô ngọ nguậy bò xung quanh, trong lòng không nhịn được vui mừng.

A, thì ra tôm hùm từ ao câu lên nhìn như thế này.

Từ lúc chạng vạng đến khi chiều tối, Thiên Huỳnh và Thời Lục thu hoạch khá “bội thu”, mấy cái xô đều chứa hơn phân nửa.

Tốc độ của cô rất nhanh và dứt khoát, Thời Lục cũng dần thành thạo, đã có thể dùng một tay nắm nhánh cây, giống như chiếc đũa mà khảy tôm hùm xuống, tự mình bỏ nó vào xô.

Cậu hiện tại cũng không sợ ếch xanh, dù sao cũng được xử lý hết rồi.

Bọn họ bắt đầu về nhà, hơi gió mát lạnh từ trong rừng cây thổi ra, mang theo hơi thở cỏ cây đặc trưng của nông thôn.

Ánh trăng trong suốt một vòng treo trên nền trời xanh sậm, ánh hoàng hôn chiều tà đỏ thẫm cuối cùng tan đi.

Dưới chân dẫm lên cỏ dại phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, chim chóc vỗ cánh phành phạch bay về tổ, có người cất lên tiếng ca.

“Mùa hè yên ả, trên bầu trời đầy sao lấp lánh…”

Đây là ca khúc thầy giáo âm nhạc năm hai sơ trung dạy cho, Thư Mỹ Mỹ rất thích, vừa xách mấy xô đựng tôm vừa không tự chủ được ngân nga, có cả giọng nói thô lớn của Phương Hổ chêm vào, tiếng ca dần dần lớn lên náo nhiệt.

Bước chân Thiên Huỳnh nhẹ nhàng, miệng không ý thức được hừ nhẹ.

Thời Lục nghe thấy cô hát.

“Tôi có thể giả vờ không nhìn thấy, cũng có thể vụng trộm nhớ lại…”

Thanh âm thiếu nữ ngọt ngào mềm mại, mang theo một chút non nớt, dễ nghe đến bất ngờ.

Nhóm học sinh trung học này cũng không khó ở chung như trong tưởng tượng.

Thời Lục đột nhiên cảm thấy những ngày phía trước sẽ rất vui.

Bọn họ mang tôm hùm đất về được Thiên Chính Dân rửa qua sạch sẽ, chiên trên chảo dầu nức mùi hương của hành, tỏi, gừng,… nấu thành một nồi tôm hùm đất xào cay hương thơm tỏa bốn phía.

Lúc Thời Lục nhìn tôm hùm đất được câu lên từ vũng bùn đã tự thề trong lòng, bản thân tuyệt đối sẽ không ăn loại đồ dơ bẩn này, câu chơi cho vui đã là cực hạn của cậu, ăn là điều không có khả năng.

Trên chiếc bàn vuông ngoài sân, ánh đèn dưới hiên mờ nhạt, thời Lục và Thiên Huỳnh mang bao tay nhựa, mỗi người cầm trong tay một con tôm hùm đất bắt đầu lột vỏ, một nồi tôm hùm đất trước mắt nhanh chóng hết phân nửa, bên cạnh là một chồng vỏ rỗng cao ngút.

Sau khi ăn xong, Thời Lục tháo bao tay ra, lấy nước mơ xanh ướp lạnh một lên lên uống, cả người đều sảng khoái.

Cậu nhìn tốc độ lột vỏ tôm không hề thuyên giảm của Thiên Huỳnh, nhịn không được ngăn lại.

“Cậu chậm một chút.”

“?” Thiên Huỳnh nghi hoặc quay đầu, Thời Lục nhấp nhấp đôi môi đỏ hồng vì cay, nói, “Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày.”

“…À.” Thu hồi tầm mắt, Thiên Huỳnh chậm rù trả lời, bỏ con tôm cuối cùng trong tay xuống, tháo bao tay ra.

“Tôi no rồi.”

“Cậu no rồi à?” Thời Lục thử hỏi, “Vẫn còn mà.”

“No rồi, còn lại thì cậu ăn đi, tôi đi tắm trước.” Thiên Huỳnh lau khô tay, trước khi đi như nghĩ tới cái gì, quay mặt nói với cậu.

“Đúng rồi, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn đó.” Cô vô tội chớp mắt.

“Ba tôi nấu hai nồi to mà.”

“…”

Thời Lục cực kì chán ghét mùa hè, hơn nữa toàn bộ mùa hè cậu sẽ đều ở trong phòng điều hòa không ra khỏi cửa.

Mùa hè là lúc cậu phát bệnh. Khi cậu phát bệnh lần thứ ba vào tháng trước, cậu đã bị gửi đến đây, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Trừ những người thường xuyên gửi nguồn cung cấp đến hàng tuần., cậu chỉ có thể giao tiếp với những người dân gốc ở trấn Vân.

Ở đây trẻ vị thành niên đều không có điện thoại, chưa kể đến máy tính bảng thông minh khá phổ biến hiện nay, ngay cả những mẫu nút bấm cơ bản nhất cũng không có, nhiều nhất thì mỗi nhà có cái điện thoại bàn. Hàng ngày họ bận rộn với công việc đồng áng, duy trì trạng thái sinh hoạt kéo dài như thế.

Thời Lục từng cho rằng đây sẽ là hai tháng dày vò nhất.

Mấy ngày này, cậu đi theo Thiên Huỳnh chạy xung quanh trấn, biết phía sau núi mọc cây ăn quả gì, phải mở đá để bắt cua ra sao, hạt sen tươi trong đầm sen hóa ra ăn cũng khá ngon.

Biết cậu thích uống nước mơ xanh, Thiên Huỳnh còn đưa Thời Lục đến chỗ cây vải hái một ít, đưa về nhà ủ nước vải.

Tuy rằng hương vị kém một chút, nhưng uống cũng rất ngon.

Một ngày mùa hè sau giờ ngọ, lúc Thiên Chính Dân nhận được cuộc điện thoại, Thời Lục vẫn đang ở bên suối, kéo quần lên, trên mặt dính không ít bọt nước, thần thái vẫn như cũ rạng ngời. Hai mắt cậu sáng lên nhìn chằm chằm đàn cá nhỏ bơi lội dưới nước.

Mấy ngày nay cậu chạy khắp nơi phơi nắng không ít, làn da vẫn cứ trắng nõn, nhưng không phải trắng kiểu tái nhợt gầy yếu như trước, tinh thần khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Hai bên dòng suối nhỏ cây cối tươi tốt, bóng cây lớn phủ xuống, che hơn phân nửa mặt nước. Nước suối lạnh lẽo, mặc dù đã ba bốn giờ chiều vẫn không nóng chút nào.

Thời Lục nghe có người gọi, ánh mắt rốt cuộc lưu luyến rời khỏi chú cả nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy Thiên Chính Dân đang đứng bên bờ biển gọi cậu.

“Tiểu Lục, bác vừa mới nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh trấn trên, bọn họ nói đồ của cháu đã được đưa tới rồi.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Thời Lục đi về phía bờ biển, xách cái xô của mình lên, nhìn thấy bên trong có hai con cá to bằng ngón tay đang bơi lội, cậu cảm thấy rất vui. Thiên Chính Dân không nhịn được hỏi.

“Tiểu Lục, cháu mua cái vậy?”

“Không phải đồ của cậu sẽ có người chuyên giao đến sao?” Thư Mỹ Mỹ một bên nghe thấy, cũng không giấu nổi tò mò hỏi thẳng.

Những bịch kẹo chocolate nhập khẩu của cậu bọn họ cũng được hưởng ké từ Thiên Huỳnh mấy viên, việc đồ của cậu được người ta đặc biệt giao đến đã sớm truyền ra ngoài từ trước.

“Một chút đồ lặt vặt thôi.” Thời Lục trả lời Thiên Chính Dân, cậu giống như không nghe thấy câu hỏi của Thư Mỹ Mỹ. Chuyện cậu không được lễ phép lắm mấy ngày qua ở chung mọi người đã sớm quen, cũng không hề nổi giận.

“Để A Thiên đưa cháu xuống lấy cũng được.” Thiên Chính Dân nói: “Trấn kia ở dưới chân núi, đi đường mất hai mươi phút, để nó lấy xe chở cháu.”

Thời Lục nhìn về phía Thiên Huỳnh, cô ngẩn người, vâng lời: “Vâng.”

Cho đến khi đến nơi, cậu mới biết xe của Thiên Huỳnh là dạng gì.

Cậu nhìn chiếc xe đạp con gái màu hồng nhạt trước mặt hai người, một hồi sau vẫn không nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, Thời Lục chưa từ bỏ ý định giãy giụa.

“Ở đây không có chiếc xe nào khác sao?”

“Tôi chỉ có cái xe này.” Thiên Huỳnh thành thật trả lời.

“Xe ba tôi quá cao, tôi dẫm không đến.” Cô nói xong liền phản ứng lại, nhìn về phía nam sinh cao hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt sáng lên: “Mà này, cậu biết đi xe đạp đúng không? Nếu vậy thì tôi sẽ không cần chở cậu đi, cậu có thể trực tiếp đạp xe của ba tôi là được.”

Giọng nói vang lên, đối với mấy ánh mắt tràn đầy kì vọng của nữ sinh, Thời Lục lần thứ hai trầm mặc.

Mấy giây sau, cậu đỏ mặt lên nghẹn ra mấy chữ.

“Tôi không biết.”

“…..”

******

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi