Editor: Giản Linh Kiwi
Lúc Thiên Huỳnh bưng chậu xuống, nhìn thấy Thiên Chính Dân ở chỗ cầu thang chuẩn bị đi lên.
Thấy Thiên Huỳnh, ông lập tức hỏi: “Thế nào, có đỡ hơn không?”
Thiên Huỳnh bước tới, buồn rầu nhăn mặt một lúc mới nói: “Cậu ấy gọi mẹ.”
Thiên Chính Dân cũng sửng sốt.
“Mẹ cậu ấy đâu? Sao không tới thăm cậu ấy?” Thiên Huỳnh ngẩng đầu hỏi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Thiên Chính Dân do dự hồi lâu.
“A Thiên…” Ông thở dài.
“Tiểu Lục không có mẹ.”
“A…” Thiên Huỳnh nghe thế nhẹ nhàng hô nhỏ, vẻ mặt có chút buồn bã, trong giây lát, cô cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm.
“Giống con.”
Thiên Huỳnh đổi nước xong thì quay lên, Thời Lục ở trong phòng đã tỉnh, sắc mặt cậu tái nhợt dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn trần nhà chằm chằm, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ.
Thiên Huỳnh vội vàng đi tới, quan tâm hỏi: “Cậu tỉnh rồi à?”
Thời Lục quay đầu, cô đối diện với tầm mắt của cậu, giọng nói dịu dàng hỏi, “Còn khó chịu à?”
Cậu không nói chuyện, thật lâu sau mới cất tiếng còn mang theo giọng mũi, “Ừ.”
Cậu nhắm mắt lại nghiêng đầu, vùi gần nửa khuôn mặt vào gối, “Đau đầu.”
Cậu giống như con nít vậy, cứ thế khó chịu làm nũng với người khác.
Thiên Huỳnh không nhịn nổi mà mềm lòng, so với khi Đại Hoàng bị bệnh còn đau lòng hơn.
Cô bỏ cái chậu trong tay xuống, lòng bàn tay dán lên trán cậu, cẩn thận cảm thụ độ ấm trên đó.
“Hình như là phát sốt, lát nữa phải uống thuốc mới được.”
Dưới lòng bàn tay, thiếu niên mở mắt.
Nơi tiếp xúc trên trán thật mềm, lòng bàn tay mịn màng mang theo sự mát lạnh, khoảnh khắc đó trí nhớ cậu giống như bị đình trệ.
Thời Lục nhắm mắt lại, rụt người vào trong chăn, giọng nói ung dung truyền đến.
“Cậu đừng chạm loạn vào tôi.”
Thời Lục là một tiểu thiếu gia kiêu ngạo rất khó ở chung, cực kì không thích nói chuyện với người lạ, không muốn người khác chạm vào cậu. Mặc dù bị bệnh, cậu vẫn không quên nguyên tắc của mình.
Thiên Huỳnh thu tay lại, kéo dài giọng: “Biết rồi.”
Ngày hôm sau, Thời Lục đã đỡ nóng hơn, không đến hai ngày sau là có thể hoạt động lại bình thường như cũ.
Sau khi khôi phục tinh thần, chuyện đầu tiên cậu làm là mở món đồ chuyển phát nhanh kia, Thiên Huỳnh đứng bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình.
Dao rọc giấy xẹt qua thùng giấy, trong đó là một cái hộp cao cấp, được đóng cẩn thận, in hình máy bay bốn góc. Thiên Huỳnh cảm thấy quen mắt, có chút giống… Trước kia bác của Ngô Hiểu Thiên cũng mua cho cậu ta cái như vậy.
Mãi tới khi Thời Lục lấy vật bên trong ra, Thiên Huỳnh mới nhận ra đồ vật bên trong hoàn toàn khác nhau.
Cái của Ngô Hiểu Thiên tuy cũng là máy bay bốn góc, nhưng bên ngoài làm bằng nhựa plastic thông thường, linh kiện cũng tương đối đơn giản, nhìn qua như một món đồ chơi nhỏ vậy.
Mà món đồ này của Thời Lục…
Thiên Huỳnh cũng không dám chạm vào.
Thân máy một màu trắng bóng loáng, cánh quạt, giá và đáy máy cùng với camera thiết bị cùng loại, toàn bộ những máy móc ấy thật lớn và ngầu, thậm chí người chơi còn điểu khiển bằng màn hình cảm ứng, y hệt như một máy chơi game thông minh cao cấp.
Thiên Huỳnh nhịn không được nuốt nước miếng.
“Này, đây là cái gì vậy?”
“Máy bay không người lái.” Thời Lục nhìn cô, con ngươi đen bóng.
“Là máy bay không người lái thực sự.”
Sau nhiều lần đảm bảo, Thiên Chính Dân mới đồng ý để hai người tiếp tục ra ngoài.
Lần này Thiên Huỳnh cũng không dám dẫn cậu chạy xa, đành tới khu dân xư sau núi, chỉ cần gân cổ lớn tiếng nói chuyện thì Thiên Chính Dân đứng trong sân cũng có thể nghe thấy được.
Mấy ngày không gặp, các bạn nhỏ nhìn thấy Thiên Huỳnh lập tức xông đến, Thư Mỹ Mỹ kéo cô quan tâm hỏi: “Tiểu Huỳnh, sao cậu nhiều ngày như vậy lại không ra ngoài chơi?”
“Cậu không ở đây, hai ngày nay Ngô Kỳ cũng đi thăm người thân, bọn tớ chán muốn chết.” Đối với đám bạn chơi thành đàn như bọn họ mà nói, bỗng nhiên thiếu đi hai người, lấp tức thấy chẳng có gì thú vị.
“Thời Lục bị ốm.” Thiên Huỳnh hít hít mũi giải thích, “Tớ ở nhà chăm sóc cậu ấy.”
“…”
“Lớn như vậy còn bắt người khác chăm sóc.” Phương Hổ chua lòm. Thư Mỹ Mỹ lập tức quan tâm nói: “Vậy hiện tại cậu ta đỡ hơn chưa? Không sao đâu nhỉ?”
Cô nhìn Thiên Huỳnh hỏi, Thiên Huỳnh gật đầu: “Ổn rồi.”
Kỳ thật buổi sáng sau đó cơn sốt đã giảm rồi, chỉ là nhìn Thời Lục vẫn không có tinh thần, Thiên Chính Dân không yên tâm nên bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Hai ngày này, Thiên Huỳnh như biến thành một cô hầu nữ nhỏ, ban ngày đưa cái quạt gió của mình cho Thời Lục, cậu sợ nóng lại không thích điều hòa, vì thế liền chiếm luôn cái quạt nhỏ của Thiên Huỳnh, tiện thể chiếm luôn vị trí của cô.
Buổi tối cô còn phải đốc thúc cậu uống thuốc, cô phát hiện tuy Thời Lục đã lớn như vậy nhưng vẫn còn kháng cự uống thuốc, lúc không có người sẽ lén lút đổ thuốc vào thùng rác. Thiên Huỳnh bắt gặp hơn hai lần thì canh giữ luôn bên giường cậu, tận mắt nhìn thấy cậu uống xong thuốc mới rời đi.
Người nào đó còn không tình nguyện, thường bày ra vẻ mặt lạnh lùng đối với cô.
Lúc bọn họ nói chuyện, có người chú ý đến đồ vật trên tay Thời Lục, thật ra thì ai cũng thấy được, chỉ là không ai dám hỏi.
Ngô Hiểu Thiên lấy hết can đảm, “Này, Thời Lục, cậu đang cầm cái gì vậy?”
Giọng nói vang lên, chỉ thấy Thời Lục đứng ở kia, mắt rũ xuống tùy ý lắc lắc đồ vật trong tay, không nói chuyện.
Tầm mắt mọi người chú ý chăm chú, Thời Lục cầm cỗ máy kia đi đến một chỗ trống trên triền núi, ấn chốt mở ra, tay thuần thục thao tác trên giao diện màn hình.
Không biết cậu làm cái gì, máy bay đang đặt trên mặt đất kia bỗng nhiên ong ong chuyển động, ngay sau đó bay lên trên không trung, lấy tư thế mạnh mẽ vọt cao lên bầu trời. Bọn họ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đường thẳng tắp trên không cùng với điểm đen mơ hồ trên cao.
Không biết là ai thấy giao diện màn hình trong tay Thời Lục trước, hoảng hốt la lên, “Nhìn kìa, trong tay cậu ấy có hiện lên hình ảnh.”
Trên màn hình hình vuông, giây phút này hiện rõ những dãy núi rừng cây, những căn nhà thấp bé trong đó, những con sông tinh tế, núi non mênh mông vô bờ, tất cả lúc này đều biến thành hình ảnh thu nhỏ, phảng phất giống như bọn họ đang đứng trên không trung nhìn xuống mọi thứ.
Phương Hổ trợn tròn hai mắt, sợ ngây người, “Đây là công nghệ cao cấp gì vậy, trâu bò quá đi!”
“Thì ra vùng núi xung quanh chúng ta cao lớn như vậy.” Thư Mỹ Mỹ ngây người nhìn màn hình không khép được miệng, lẩm bẩm nói.
Ngô Hiểu Thiên nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, gắt gao cắn chặt môi.
Thiên Huỳnh nuốt nước miếng, nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất cảnh nào đó.
Đây là những nơi mà bọn họ thường đi qua đó, thì ra những nơi bọn họ không thể đến, mắt không thể thấy có hình dáng như thế này.
Giờ phút này, hình tượng Thời Lục trong lòng cô đột nhiên cao lớn lên, tựa như một người làm sáng lên cả ánh sáng sinh mệnh.
Trên sườn núi, Thời Lục bị mấy người vây xung quanh, tất cả đều cố duỗi dài cổ nhìn chằm chằm màn hình điểu khiển từ xa trong tay cậu. Nam sinh vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay thao tác nghiêm túc, máy bay trên trời cao đã biến thành một điểm đen bay lượn ổn định xung quanh khu vực.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại không ngừng thay đổi những nơi quen thuộc, Thư Mỹ Mỹ không nhịn được kêu ra tiếng.
“Nhìn kìa! Đó không phải là dòng suối nhỏ mà chúng ta thường đến chơi sao!”
“Thật hả? Cho tớ xem với.” Phương Hổ đầu to lập tức chạy qua nhìn, vừa đến nơi, cậu hơi nhíu nhíu mày, máy bay đã nhanh chóng bay đến nơi khác mất rồi.
“Không còn nữa…” Phương Hổ mất mát tự nói, mới rụt cổ lại đã nghe Thiên Huỳnh đứng bên cạnh hét lên.
“Đó là trấn trên của chúng ta!” Cô không khống chế được cầm tay Thời Lục, loạng choạng, “Phóng lớn lên một chút đi.”
“Thật thần kì! Tớ nhìn thấy trường học của chúng ta rồi!” Thư Mỹ Mỹ không tưởng tượng nổi, cả người đắm chìm trong cảm giác chấn động kinh ngạc không ngừng cảm thán, không chú ý tới chạm vào tay áo Thời Lúc, đầu kề sát vào.
Thời Lục đột nhiên phủi tay áo mình, cau mày lại, bất mãn trừng mắt nhìn cô.
Bọn họ ngạc nhiên, Thời Lục không chút biểu tình cảnh cáo, “Đừng chạm vào tôi.”
“…”
Hốc mắt của Thư Mỹ Mỹ đỏ lên.
Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Thư Mỹ Mỹ sớm đã quên mất bộ dáng trước kia của Thời Lục, bỗng nhiên bị đối xử lạnh nhạt không chút lưu tình như vậy, không biết phản ứng như thế nào.
Cô nhỏ giọng xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”
Ai cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ không cẩn thận chọc giân cậu, không khí giằng co kéo dài được hai giây, Thiên Huỳnh liền kéo Thư Mỹ Mỹ ra phía sau, ngẩng đầu nhìn Thời Lục ra sức “hừ” một tiếng.
Cô không giữ chút mặt mũi nào vạch trần.
“Ngày đó cậu còn gắt gao ôm chặt tay tôi mãi không chịu buông ra nữa kìa.”
“?” Thời Lục khó tin, chất vấn: “Thật ư?”
“Cậu quên hết rồi, tôi cũng không muốn nói lại nữa.” Thiên Huỳnh bày ra dáng vẻ không muốn nói nhiều với cậu, kéo Thư Mỹ Mỹ về phía mình, dịu dàng nói: “Chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, Thời Lục chính là quỷ xấu xa.”
“Không sao, tớ quên mất.” Thư Mỹ Mỹ bị bộ dáng kinh ngạc của Thời Lục cách đó không xa chọc cười, cô dụi dụi đôi mắt ướt át, cố nín cười.
“Thời Lục không thích người khác chạm vào, tớ còn chưa đụng được đến tay áo cậu ấy.” Cô nói xong, lập tức nhìn về phía Thiên Huỳnh, nhịn không được tò mò: “Vậy nên Tiểu Huỳnh, Thời Lục thực sự ôm chặt lấy tay cậu không chịu buông sao?”
“…”
Cô chạy qua bên kia xem, không biết từ khi nào Thời Lục đã đứng bên cạnh Ngô Hiểu Thiên, cầm điều khiển từ xa hướng dẫn cậu ta phải dùng như thế nào, nói được một lúc thì đẩy luôn đống máy móc vào trong ngực cậu ta.
“Cậu thử xem đi.”
Ngô Hiểu Thiên hoảng hốt, tay chân luống cuống nhận lấy, nắm chắc cái điều khiển từ xa như gặp đại địch, thao tác vô cùng khẩn trương.
“Đây mới là máy bay không người lái chân chính.” Cô nghe Thời Lục nói.
“Cái mà bác cậu đưa cho chỉ là món đồ chơi, bác ấy lừa gạt cậu.”
“Ừ.” Giọng nói Ngô Hiểu Thiên rầu rĩ.
“Cái này về sau cho các cậu chơi.”
“Máy bay không người lái” kia của Ngô Hiểu Thiên đã hư rồi, không biết Thời Lục nghe bọn họ nói chuyện phiếm lúc nào.
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của Ngô Hiểu Thiên, món đồ chơi quý giá vừa đến tay, bay qua một lần đã không còn dùng được nữa. Suốt một thời gian dài tâm trạng của cậu đều chùng xuống đáy, mấy tiểu đồng bọn cũng rất tiếc nuối, dù sao bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật mới lạ như vậy, mà cũng vừa mới chơi một chút.
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm không hề kiêng dè, mặc cho đương sự chuyện ngày đó là Thời Lục vẫn trước sau không có phản ứng, y như không nghe thấy gì.
Không nghĩ tới chẳng bao lâu sau, cậu ta lại lặng lẳng mua một cái máy bay không người lái, còn nhường cho Ngô Hiểu Thiên chơi.
Đến khi hai người về nhà, trong đầu Thiên Huỳnh vẫn còn vẻ mặt chưa đã thèm của bọn Thư Mỹ Mỹ.
Một đám người đi đến lối rẽ hai hướng, trên đường mòn khu dân cư chỉ còn lại Thiên Huỳnh và Thời Lục.
Cô ôm máy bay không người lái của cậu trong ngực, bước chân nhẹ nhàng.
Vừa rồi Thiên Huỳnh chơi rất lâu, mỗi người bọn họ đều đến lượt chơi, đến tận khi trời tối mới lưu luyến thu máy bay lại để về nhà.
Trong người Thiên Huỳnh còn quẩn quanh cảm giác khẩn trương đặc biệt mới lạ.
Cô nhìn Thời Lục, chuẩn bị lên tiếng.
“Khi…”
“Tôi khi nào ôm tay cậu không chịu thả vậy?”
Hai giọng nói cơ hồ đồng thời vang lên, Thiên Huỳnh ngừng một chút, nhìn con ngươi Thời Lục tràn đầy chất vấn, tay nắm chặt máy bay không người lái trong ngực.
“Không có.” Cô mặt không đổi sắc phủ nhận.
“Cậu chưa từng chủ động ôm lấy tay tôi.”
“?”
“Đều do tôi tiểu nhân phá hoại, có ý đồ muốn làm bẩn thanh danh trong sạch của cậu, là tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi.”
“??”
Thời Lục cau mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thiên Huỳnh. Chỉ thấy cô ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe vô cùng chân thành nhìn cậu, trong lòng tràn đầy chờ mong.
“Ngày mai chúng ta vẫn chơi máy bay chứ?”
“…”