ĐỒN CÔNG AN THẦN KINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sky: Mình sẽ beta lại phần xưng hô của Tiểu Thiên và Chu A Hoa:v. Do trong chương này, A Hoa gọi anh Cảnh Uyên là bác, cho nên sẽ sửa Tiểu Thiên gọi A Hoa là con. =))



Ở lại bệnh viên theo dõi đến nửa đêm, cậu hai Tiểu Chu ‘bị’ bác sĩ chủ trị cho xuất viện. Đàn anh của bác sĩ Tiểu Liễu cầm gậy, nhiệt tình đưa tiễn. Khi Trưởng ban Vương làm xong xuôi thủ tục xuất viện, đồng chí Chu Thiên Uyên đã lủi vào trong xe, không dám thò đầu ra nữa.

Vương Hoành bắt tay chào tạm biệt bác sĩ, xác nhận thêm lần nữa: “Bác sĩ, cậu ấy sẽ không sao chứ?”

Bác sĩ trừng cậu hai Tiểu Chu đang ngồi trong chiếc xe đằng xa giương nanh múa vuốt với mình, tức giận: “Nói mười tám lần rồi, không chết được đâu! Cũng sẽ không có tác dụng phụ gì hết! Nếu anh thật sự chưa yên tâm thì về cho uống thêm Thái Thái(*), khử độc dưỡng nhan!”

(*) 太太口服液/tài·tai kǒufúyè/: thực phẩm chức năng dạng lỏng nhãn hiệu Thái Thái của Trung Quốc.

Vương Hoành cười gượng. “Mấy hôm nữa tôi sẽ đưa cậu ấy đến kiểm tra tổng quát.”

Bác sĩ trợn mắt: “Đồng chí cảnh sát, anh có rất nhiều bệnh viện để chọn, đừng có khăng khăng mang cậu ta đến đây nữa.”

Trưởng ban Vương không đáp, chỉ cười. Chu Thiên Uyên đã lái xe lại đây rồi. Mở cửa xe, ném cậu hai Tiểu Chu sang ghế phụ, nói tạm biệt bác sĩ, đồng chí Vương Hoành mang người về nhà.

Vừa vào cửa, Chu Thiên Uyên tự động ngã ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt đầy chờ mong nhìn Vương Hoành, rất hợp với giá đỡ trên cổ cậu. Trưởng ban Vương cảm thấy nếu giờ cậu có thêm cái đuôi thì có lẽ đã lắc lắc đến rơi xuống luôn rồi.

Im lặng đi vào bếp nấu mỳ: nấu nước, làm thêm thức ăn, chần trứng, hâm sữa, làm rất lưu loát. Hai mươi phút sau, một tô mỳ nóng hôi hổi, bên trong cho thêm trứng chần nước sôi, cùng một ly sữa được đặt lên bàn.

Cậu hai Tiểu Chu đẩy sữa ra, kéo tô mỳ đến trước mặt mình. Trưởng ban Vương mở miệng: “Uống sữa trước đã, giải độc.”

Chu Thiên Uyên đành chịu, cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch, rót đầy một bụng nước mới bắt đầu sùm sụp húp mỳ. Ăn một miếng, liếc nhìn Vương Hoành đang ngồi đối diện, ăn thêm hai miếng nữa, lại liếc thêm một cái.

Khóe mắt của Trưởng ban Vương rút gân: “Em cứ liếc mắt đưa tình với anh nữa mà xem?”

“Phụt…” Suýt nữa mỳ đã bị tắc trong phổi luôn rồi. “Không có, không có.” Cúi đầu chăm chú ăn mỳ.

Ăn xong, buông tô, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. “Vương Hoành, không cần đợi ‘sau Thu mới tính sổ"(*) đâu, vừa rồi em đã biết tội rồi.” Hu hu, Trưởng ban Vương lúc ở trong bệnh viện rất là ôn tồn, vừa về nhà đã lại bắt đầu giả làm con sói đuôi to bí hiểm rồi. 

(*) 秋后算帐/qiū hòu suàn zhàng/: Sau thu mới tính sổ – ý chỉ việc đợi sự việc đi đến bước cuối cùng mới phán đoán ai đúng ai sai; câu này cũng ám chỉ việc tìm cơ hội để sau này trả thù. – Theo Baidu.

Vương Hoành giơ tay ra, lướt qua bàn, nâng mặt cậu lên, ngón cái lau miệng giúp cậu, nhìn cậu thật sâu. “Anh nghĩ lại vẫn rất sợ!”

Chu Thiên Uyên cụp mắt xuống, giơ tay cầm lấy tay anh, vững vàng nói; “Đừng sợ.”

Trưởng ban Vương cười, mắt mở to, đây đã là lần thứ ba trong ngày rồi. “Đúng, không sợ. Tiếp theo anh định đi đe dọa Chu Cảnh Uyên.”

Miệng của cậu hai Tiểu Chu mở thật lớn, mãi lâu sau mới nói: “Em sẽ không tham dự chuyện này.” Anh cũng như cha, cậu có thể đe dọa cha, nhưng đe dọa anh trai thì cậu không dám đâu.

“Vốn dĩ cũng không muốn để em tham dự vào, anh chỉ báo với em một tiếng vậy thôi. Đâu có giống em, làm gì cũng không thèm bàn bạc với anh một câu.” Nói đến chuyện đau lòng, Trưởng ban Vương tiện tay nhéo mặt cậu một phát. Cậu hai Tiểu Chu nhe răng: “Đó là em thực hiện phương án đã xây dựng sẵn của anh mà.”

Lãnh đạo không thèm nể mặt, vạch ra lỗ hổng trong hành động lần này: “Cách thức, thời gian và địa điểm đều có vấn đề.”

Cậu hai Tiểu Chu cau có: “Còn không phải tại ba em tập kích bất ngờ, cho nên em mới ra hạ sách này sao?”

Đúng là hạ sách thật! Cánh tay còn lại cũng vươn đến, kéo mặt cậu sang hai bên: “Ngốc, cái gì mà tập kích bất ngờ chứ? Anh trai em ra nước ngoài là cơ hội tốt đối với chúng ta, chẳng lẽ không phải cơ hội tốt với ba em à?”

Miệng cậu hai Tiểu Chu bị kéo bẹp, hỏi: “Ý là sao?”

Ý là chung thân đại sự của em chỉ có Chu Cảnh Uyên quyết định, chấm hết.

“Giấy mời trộm ở đâu?”

“Từ chỗ của mẹ em!”

“Mẹ em không biết?”

“Em không biết mẹ có biết hay không =_=!”

Vậy tức là đã biết rồi! “Theo như em thấy thì khả năng mà ba em đồng ý chuyện chúng ta…?”

“Không có!”

“Khả năng phản đối…?”

“Không lớn.”

Trưởng ban Vương khâm phục: “Không hổ là dân chính trị!” Am hiểu sâu sắc tinh hoa của việc nói nước đôi, mập mờ. Đưa ra bài học tổng kết cho lần thấy bại này của Chu Thiên Uyên: “Tiểu Thiên, anh nghĩ kế hoạch phản pháo ‘con muốn phụng dưỡng mà ba mẹ không còn’ em dùng sai đối tượng rồi!” Em nên dùng với Chu Cảnh Uyên, chứ không phải là ba mình.

Cậu hai Tiểu Chu khóc rấm rứt: “Vương Hoành, em đã phạm phải một sai lầm mang tính nhận thức rồi.”

“Không sao.” Em phạm sai lầm rất là bình thường, không phạm sai lầm mới là khác thường. “Ít nhất anh có thể xác định được thái độ của ba mẹ em.”

Rất cảm động: “Nếu vậy, anh có thể buông tay ra không?” Nếu còn nhéo nữa thì mặt cậu sẽ biến thành cá mè hoa mất.

Trưởng ban Vương lưu luyến buông tay ra, nhìn gương mặt đỏ bừng do bị anh nhéo, có sức sống hơn lúc ở trong bệnh viện nhiều rồi. “Nếu chúng ta đã thống nhất được ý kiến, vậy thì ra tay với Chu Cảnh Uyên đi.” Kế hoạch phản pháo dùng hơn một lần sẽ mất linh, chỉ có thể áp dụng phương án thứ hai.

Đồng chí Chu Thiên Uyên nghi hoặc hỏi: “Anh muốn lấy cái gì uy hiếp anh ấy?”

Trưởng ban Vương mỉm cười: “Tiểu Thiên, không phải em nghĩ rằng Chu Cảnh Uyên gài mỹ nhân kế với anh cho nên rốt cuộc anh đã nắm được bao nhiêu nhược điểm của cậu ta đấy chứ?”

Cậu hai Tiểu Chu lắc đầu: “Thôi, chuyện của mấy anh em không muốn biết.” Hai người có thể làm bạn được mười năm chắc chắn không phải bởi vì hợp ý nhau, nói là sài lang hổ báo họp nhau làm chuyện xấu còn có lý hơn. “Em đi thăm A Hoa.” Trăn Myanmar thân yêu à, con trong sáng, sạch sẽ biết bao!

“Quấy rầy giấc ngủ của người khác là kẻ mất đức.” Trưởng ban Vương đè cậu ngồi xuống. “Còn có một việc muốn hỏi em.”

Có dự cảm chẳng lành, dè dặt hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Em lấy thuốc diệt trùng ở đâu ra?” Anh là cảnh sát, hiểu rõ cần phải điều tra nguy cơ, mà còn muốn điều tra rõ mọi ngọn nguồn nữa cơ.

“Mua online.” Kênh mua sắm quốc tế.

“Ở đâu?”

“Mỹ.”

“Nói cách khác thì đây là sản phẩm ‘ba không’ – không có giấy phép nhập khẩu, không có giấy kiểm dịch, không có chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng?”

… “Em vẫn nên đi thăm A Hoa thôi.” Nhảy lên đòi bỏ trốn.

“Chu Thiên Uyên.” Trưởng ban Vương không cản cậu, giọng nói thâm trầm gọi tên của cậu.

Cậu hai Tiểu Chu cười hùa: “Ha ha, Vương Hoành.”

“Lần sau, bất kể làm việc gì, đều phải nghĩ đến anh.” Nói xong bèn đứng dậy, thu dọn bát đũa, đi vào bếp.

Chu Thiên Uyển sửng sốt một lúc, đi vào phòng hướng Bắc, lay gọi A Hoa dậy, than thở: “Anh cũng đã là một người đã có gia đình rồi…”

***

Đức tính hàng đầu của người đã có gia đình là gì? Đó là có ý thức trách nhiệm với gia đình.

Cậu hai Tiểu Chu đi làm đúng giờ. Ba cảnh sát nội bộ nhìn cậu, Cảnh sát trưởng Lục ra lệnh: “Cậu được nghỉ phép ngay từ bây giờ.”

“Hả? Hu hu, vì sao?” Bọn họ vậy mà vô tình, vô sỉ, vô ý thức tước đoạt đi quyền lợi được có công ăn việc làm của cậu.

Tô Bạch nói thẳng: “Dáng vẻ của cậu rất ảnh hưởng đến hình tượng của cảnh sát.”

Đồng chí Chu Thiên Uyên không chịu: “Ngay cả móc gài trên áo tớ cũng cài rất chặt. Người của đội giám sát cũng không tìm ra khuyết điểm nào của tớ.”

Đồn phó Triệu an ủi cậu: “Đội giám sát không tìm ra, dân chúng sẽ tìm ra được. Ngay như tư thế thẳng cổ, không quay đầu mà chỉ quay người tuyệt đẹp của cậu, cho dù quần chúng nhân dân không có cảm giác an toàn cũng có thể tìm được cảm giác khôi hài.” Dạo này, không có mấy cảnh sát chịu hi sinh hình tượng để mua vui cho quần chúng nhân dân.

Cậu hai Tiểu Chu không phản đối, đành phải đến phòng thay đồ cởi đồng phục cảnh sát ra. Bởi vì cổ đau, không thể đạp xe, chậm chạp quay đầu lại — xoay người đi ra khỏi đồn Thần Kinh.

Tô Bạch đứng cạnh cửa sổ nhìn theo cậu. “Chắc chắn cậu ấy biết người nhà tạo áp lực cho cục Công an.”

Triệu Bồi Thanh cười khổ: “Hôm qua ầm ĩ lớn như vậy, chúng ta cũng kinh sợ, ba mẹ cậu ta không thể nào thờ ơ được. Nghe nói, Chu Cảnh Uyên ngồi máy bay suốt đêm, hôm nay về nước.”

Lục Minh Ngạn nhìn trần nhà. “Đây toàn là anh nghe nói, sao Liễu Thời Phi không nói cho anh tin tức quan trọng nhất vậy?”

Triệu Bồi Thanh và Tô Bạch cùng quay đầu lại: “Tin gì?”

“Sáng nay, Vương Hoành bước ra khỏi văn phòng của Cục trưởng, cũng xin nghỉ phép. Lý do nghỉ phép: đi thăm mẹ vợ!”

‘Ngon’ lắm!

Tô Bạch rất lo lắng: “Tiểu Thiên biết không?”

Lục Minh Ngạn trầm ngâm suy nghĩ, không trả lời.

Triệu Bồi Thanh không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, lại cười khổ tiếp: “Vấn đề không phải cậu ta có biết hay không, mà là cậu ta có muốn biết hay không thôi.”

***

Cậu hai Tiểu Chu ỉu xìu như bánh đa gặp nước về đến nhà. A Hoa đang nằm trên bàn trong phòng khách, trăn Myanmar ngủ không đủ giấc ai oán liếc cậu chủ, bày ra một tư thế rất chi là u buồn.

Cậu đi đến, ôm lấy cổ A Hoa, lấy di động ra, nhìn hai cuộc gọi nhỡ, bàn bạc với A Hoa. “Đợi chút nữa nếu như anh ấy muốn nói chuyện với con thì thái độ của con phải tốt một chút, đừng có không nể mặt anh ấy, biết chưa?”

Ngay cả đầu A Hoa cũng không thèm nhấc lên.

Không nói gì coi như con đồng ý rồi nhé.

Hít thở, bấm số, gọi rất chi là ngọt ngào: “Anh!” Một tiếng chưa gọi xong, bên kia đã bắt đầu vừa mắng vừa dạy rồi. Mau chóng để di động ra xa một chút, nói với A Hoa. “Này, bác cả muốn nói chuyện với con đấy.”

A Hoa vừa kính vừa sợ bác cả, rất biết nể mặt nhau, hướng về phía di động. “Xì, xì, xì.”

Tiếng rống giận của Chu Cảnh Uyên xuyên qua điện thoại: “Chu Thiên Uyên, nói chuyện!”

Tay của cậu hai Tiểu Chu run lên, Nokia ‘đập đá’ suýt nữa rơi trúng người đồng chí Chu A Hoa. A Hoa vèo vèo bỏ chạy.

Cam chịu. “Anh à, vẫn là câu ấy thôi, em thích Vương Hoành, muốn sống với anh ấy cả đời… Vâng, em biết anh ấy đến nhà mình rồi, chắc mẹ có ở nhà đấy!… Anh à, anh say máy bay à? Nếu mẹ chúng ta mà bị dọa sợ thì trên thế giới này chẳng còn có ai to gan nữa đâu… Ba bỏ làm về nhà cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi… Rốt cuộc em thích gì ở anh ấy à? Đồ anh ấy nấu rất ngon có tính không ạ?… Anh ấy đẹp trai?… Tính cách dịu dàng?… Tài giỏi hơn người?… Âm hiểm giả dối?… Đức cao vọng trọng?… Đều không phải ạ? Hay là anh đưa ra vài câu trả lời được anh duyệt ra cho em chọn đi!  …”

Lại đưa điện thoại ra xa lỗ tai, trăn Myanmar đang trốn sau sofa như thể hôm nay là ngày tận thế. “A Hoa, tính nóng nảy của bác con lại nghiêm trọng rồi. Ba đã nói anh ấy ăn ít thịt bò nước ngoài rồi mà, sẽ bị mắc bệnh bò điên đấy… Haiz, anh à, em đây, em đang nghe mà… Nhất định phải cần một lý do ạ?… Thôi được rồi.” Giọng nói của Chu Thiên Uyên bỗng nghiêm túc hẳn lên. “Dù cho em làm gì, Vương Hoành đều cảm thấy rất là bình thường, là việc tất lẽ dĩ ngẫu, là việc có thể hiểu được.” Hu hu, mọi người bảo em đi đâu tìm được người tâm đầu ý hợp như vậy cơ chứ? “Anh à, sao anh không nói gì nữa vậy?”

Chu Cảnh Uyên nói: “…”

Cậu hai Tiểu Chu im lặng lắng nghe, cuối cùng nức nở nói: “Em biết rồi.”

Cúp máy, quay đầu lại, đau buồn nhìn chằm chằm A Hoa: “A Hoa, chúng ta lại bị khủng hoảng kinh tế rồi. Từ hôm nay trở đi, con cứ ăn chuột đi nhé. Không có thỏ thiếc gì nữa đâu.”

Mắt A Hoa trợn tròn, hoảng hốt nhìn mấy con thỏ béo mập mọc cánh bay đi mất hút, đau thương u uất: “Xì—” Công lý ở đâu chứ? Ngay cả động vật cũng bị vạ lây thế này. 

Bởi vì, thẻ tín dụng của cậu chủ lại bị khóa rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi