*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi đồng chí Chu Thiên Uyên sử dụng hết năm ngày phép, cổ cũng khôi phục chức năng như bình thường, vui vẻ quay lại đơn vị làm việc. Tô Bạch lo lắng chạy đến. “Sao rồi?”
Cậu hai Tiểu Chu sờ cổ mình, rất là lễ phép: “Cám ơn, cũng khỏe rồi.”
Tô Bạch nhấc chân lên: “Đừng giả vờ, tớ hỏi chuyện nhà các cậu kia kìa.”
“Không hề giả vờ. Mấy hôm nay tớ không ra khỏi nhà, không thò đầu ra khỏi cổng, không rõ lắm trong nhà có chuyện gì!” Nếu nói nắm rõ thì các cậu còn rõ hơn tớ đấy — trong năm ngày thì có hết ba đêm trông thấy bọn họ!
“Ngày nào Vương Hoành cũng chạm mặt anh trai cậu ở phân cục mà cậu còn không biết á?”
Cậu hai Tiểu Chu rất quả quyết: “Không rõ.”
“Thôi bỏ đi, chuyện nhà các cậu chẳng liên quan gì đến tớ.” Tô Bạch quay vào phòng làm việc.
Chu Thiên Uyên vừa quay đầu lại, Cảnh sát trưởng Lục đã đứng ở đằng sau rồi, ngay lập tức cung kính chào hỏi: “Chào anh Lục.”
Lục Minh Ngạn nhìn cậu, hỏi: “Hôm nay làm gì?”
“Phải đến phòng làm việc của cảnh sát xã khu. Mấy hôm nay nhận được hơn mười cuộc gọi của người dân, em có việc gấp nên chuyển hết cho Tây Thi rồi, còn có mấy cuộc thì em đã hẹn xong xuôi. Nếu chiều rảnh rỗi thì sẽ đi cập nhật tin tức một chút.” Ân cần hỏi han: “Anh Lục có gì dặn dò ạ?”
Lục Minh Ngạn nhíu mày: “Hết rồi.”
“Vậy em cáo lui nhé.” Không đợi Cảnh sát trưởng Lục đồng ý đã quay người bỏ chạy.
Đồn phó Triệu từ sau lượn ra. “Nhìn cậu ta có vẻ khang khác.”
Cảnh sát trưởng Lục gật đầu: “Chín chắn hơn chút. Xem ra gây chút áp lực cũng tốt.”
Triệu Bồi Thanh gật đầu.
“A—” Tiếng kêu thảm thiết từ phòng làm việc bay ra.
Hai vị lãnh đạo liếc nhau một cái, cùng chầm chậm bước vào xem thử xem có chuyện gì. Tô Bạch ngồi trước máy tính nổi điên.
Cảnh sát trưởng Lục đập một phát. “Sáng sớm làm gì mà như quỷ kêu vậy?”
Tô Bạch không kêu như quỷ nữa: “Ảnh chúng ta chụp buổi tối hôm đó đều bị Tiểu Thiên xóa rồi.”
Triệu lão an ủi cậu ta: “Xóa rồi thì thôi, dáng vẻ kia của Vương Hoành ai nhận ra chứ?” Đêm đen mù mịt, không thể bật đèn flash, phải dựa vào ánh đèn đường, chụp ra nhìn như Thiến Nữ U Hồn. Ngoại trừ Tô Bạch cận 2.0 nhìn ra được đó là Vương Hoành thì chỉ nhìn ảnh thôi ai mà tin chứ?
Tô Bạch bực bội: “Xóa thì xóa, nhưng cậu ta còn trả lại cho ông đây một tấm ảnh bị ghép.”
Quan sát chăm chú, là bức ảnh Tô Bạch và một con rắn lớn đang hôn hít nhau! Cảnh sát trưởng Lục nói: “Tiểu Bạch, ấy vậy mà tôi không biết cậu có sở thích nhân thú nha!” Bất cứ chuyện gì cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Tô Bạch và con rắn trên tấm ảnh chắc chắn là một bí mật không thể để ai biết.
Đồn phó Triệu khen: “Làm quá tốt, cậu mà không nói đây là ảnh ghép thì đúng là không nhận ra luôn.”
Cảnh sát trưởng Lục nghĩ đến điều gì đó, nói với Triệu lão: “Tôi rút lại lời vừa nói. Một con người chín chắn, sẽ không làm ra được loại chuyện thế này.”
***
Một con người chín chắn muốn làm gì?
Nói chung là sẽ nghĩ trước làm sau, lời ít mà ý sâu.
Phân cục P triển khai cuộc thi viết bài về phong cách của cảnh sát hàng năm. Nội dung yêu cầu tích cực hướng về phía trước, nói lên sự tốt đẹp của cảnh sát nhân dân thời đại ngày nay, xây dựng sự hài hòa lý luận và phát triển khoa học thực tiễn giữa cảnh sát và nhân dân.
Đồn Thần Kinh không có mống nào tham gia!
Lãnh đạo đồn chỉ xuất hiện để làm màu, trong buổi họp sáng, Lục Minh Ngạn đọc ngâm nga thông báo của phân cục về yêu cầu bài viết một lượt, nói thêm một câu: “Mời các đồng chí tích cực tham gia.” Hội nghị kết thúc.
Cậu hai Tiểu Chu đang suy xét về việc viết tiểu thuyết, trong giờ nghỉ trưa nhảy nhót tung tăng đến phòng làm việc nội bộ, xin ít kinh nghiệm từ đồng chí ‘quản bút’ Tô Tiểu Bạch của đồn Thần Kinh.
Tô Tiểu Bạch đang xem tuyển tập truyện cười, nghe thấy cậu hai Tiểu Chu nói muốn tham gia dự thi viết bài bèn đánh phủ đầu ngay tắp lự. “Mấy thứ cậu viết ra, cẩn thận bị người ta coi thành văn chương tuyên truyền phản động mà xử lý đấy.”
Cậu hai Tiểu Chu rất bướng, Vương Hoành còn có thể viết thơ, thế thì tại sao cậu không thể viết tiểu thuyết chứ? “Tiểu Bạch, tớ muốn viết tiểu thuyết.”
Tô Bạch kinh ngạc: “Cậu rảnh lắm hả?”
Tiểu Thiên đáng thương nhìn cậu ta.
Tô Bạch mềm lòng. “Hay là cậu viết tiểu thuyết siêu ngắn đi.”
?? “Tiểu thuyết siêu ngắn là cái gì vậy?”
Cầm lấy tuyển tập truyện cười. “Giống như này nè.”
Yêu cầu: Viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp ngắn vừa phá vỡ luân lý thế gian, laị vừa bao gồm ân oán tình thù nhiều năm giữa các môn phái giang hồ, đồng thời tình tiết đi sâu vào lòng người, còn phải mưa máu gió tanh.
Nội dung chính: Lừa trọc(*)! Dám tranh giành sư thái với bần đạo!
(*) 秃驴/tūlǘ/: lừa trọc – 1 biệt danh dùng để gọi hòa thượng.Hỏi cậu: “Cậu có thể viết nổi không?”
Cậu hai Tiểu Chu không lên tiếng, nghêng đầu ngẫm nghĩ.
Tô Bạch tự hỏi tự đáp đọc truyện cười.
Một phút sau, đồng chí Chu Thiên Uyên mở miệng: “Tớ cảm thấy truyện vừa rồi viết chưa đủ sâu sắc, không đủ đột phá, không đủ hấp dẫn, kịch tính, không đạt được hiệu quả rung động lòng người.”
Mắt Tô Bạch trợn trắng: “Vậy cậu viết thử xem nào.”
Cậu hai Tiểu Chu thử nói: “Tớ cảm thấy viết như này còn tốt hơn nè: Ni cô thối! Dám giành phương trượng với bần đạo!!!”
Gần đây, các đồng chí cảnh sát ai ai cũng rất bận bịu.
Đồng chí Chu Thiên Uyên bận rộn hoàn thành lượng công việc tích tụ khi cậu nghỉ phép. Đồng chí Vương Hoành bận đào hố cho những người xung quanh. — Gần đây, từ các phòng ban phân cục cho đến các cơ sở, thỉnh thoảng sẽ có đồng chí rơi xuống hố. Trưởng ban Vương với phẩm đức hơn người, vừa quản lý giết chóc lại vừa quản lý chôn cất, đang đắp thêm đất cho hố.
Mặt mũi Cục trưởng Tôn Điểm Điểm xanh xao níu tay Chủ nhiệm hỏi: “Vương Hoành muốn làm gì vậy?”
Chủ nhiệm cũng không chắc lắm: “Chắc nó sắp thăng lên Phó Chủ nhiệm, tự lót đường trước cho mình ấy mà.”
Điểm Điểm gào thét: “Cậu ta sắp thăng lên Phó? Tôi còn tưởng cậu ta sẽ thăng lên Chủ nhiệm luôn cơ!” Loại bỏ phe đối lập với quy mô lớn như vậy, coi Cục trưởng ông thành người chết rồi hả?
Chủ nhiệm bắt lấy móng vuốt của Cục trưởng, an ủi ông: “Ông nên nghĩ theo hướng tốt đẹp đi, nghĩ đến những việc còn tệ lậu hơn cả việc này, ông sẽ cảm thấy được chuyện này chẳng nhằm nhò gì hết.”
Cục trưởng đại nhân nghĩ đến những chuyện tồi tệ hơn chuyện này. “Đã hơn mười ngày rồi, ngày nào cậu ta cũng gọi Chu Thiên Uyên đến cục mình, rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Vẻ mặt của Chủ nhiệm rất kỳ lạ: “Hình như ngay từ đầu đã thảo luận về vấn đề mua bán người, nghe nói bây giờ đang thảo luận vấn đề sính lễ và đồ cưới.”
Cục trưởng đại nhân sửng sốt hẳn một phút, hỏi: “Không thể đến cục bọn họ thảo luận à?”
“Đến rồi, bị Cục trưởng bọn họ sút ra ngoài.” Các lão thật kính nể sự quyết đoán của Cục trưởng nhà người ta: “Chu Cảnh Uyên lật tung văn phòng Phó Cục trưởng của cậu ta lên, thế là bị người ta đuổi ra ngoài, đành phải đến chỗ chúng ta.”
Mắt phải của Điểm Điểm giật lên, thân thiết hỏi về cơ sở hạ tầng: “Phòng họp của các ông sao rồi?”
Các lão tự cảm thấy không tệ. “Đã có thể trùng tu một cách đàng hoàng rồi!”
=_=
Cục trưởng đại nhân hận đến mức muốn cào nát tường. “Tôi cũng là Cục trưởng mà, tôi cũng muốn đá bọn họ ra ngoài.”
Các lão cảm thấy Điểm Điểm sắp nổi điên: Cục trưởng nhà ông có thể so với Cục trưởng nhà người ta hả? Giữa Cục trưởng và Cục trưởng cũng có sự khác biệt đấy — sự khác biệt rất lớn.
“Cục trưởng Tôn, trong phòng họp của chúng ta đã hết đồ để đập rồi, ông định đi cho đủ số à?” Đi để ăn đập cơ đấy. “Với lại, ông đuổi bọn chúng ra ngoài xong rồi để bọn chúng đi đâu? Thả hai đứa nó ra ngoài phá hoại, mang tiếng lắm.”
Khí thế của Cục trưởng đại nhân như cầu vồng sau cơn mưa. “Để bọn họ về nhà mà làm loạn.”
Chủ nhiệm thở dài, Điểm Điểm nên về nhà uống thuốc đi thôi. “Thôi cứ để hai đứa nó ra ngoài làm loạn còn hơn, ảnh hưởng sẽ ít đi một chút.” Trong nhà Vương Hoành có cậu hai Tiểu Chu, trong nhà cậu hai Tiểu Chu…!
Cục trưởng Điểm Điểm tuyệt vọng. “Hai đứa nó còn nói gì nữa?”
Các lão nhìn đồng hồ: “Còn nói.” Vỗ vai Điểm Điểm: “Vương Hoành nắm chắc rồi, ông thấy đấy, chẳn phải ông Chu cũng không nói gì sao? Nghe nói ông cụ và bà cụ đều nói không quan tâm nữa.”
Cục trưởng địa nhân không lạc quan nổi: “Nhưng mà, người kia, là Chu Cảnh Uyên…”
***
Chu Cảnh Uyên khó xử lý, Trưởng ban Vương đã biết từ lâu; nhưng đúng thật là khó ứng phó, mức độ khó nhằn vượt qua cả dự đoán của đồng chí Vương Hoành.
Trong lúc Trưởng ban Vương và cậu hai Chu đang tiến hành hơn mười cuộc hội đàm thân thiết, hữu nghị, cậu hai Tiểu Chu mang theo một đôi mắt gấu trúc về nhà.
Trưởng ban Vương nhíu mày hỏi: “Lại đánh nhau với Tô Bạch sao?”
Cậu hai Tiểu Chu lắc đầu. “Bị anh trai em đánh!”
Trưởng ban Vương gật đầu, Chu Cảnh Uyên không nhịn được! Đứng dậy, đi vào phòng tắm vắt một cái khăn mặt nhúng nước nóng mang ra, đắp lên mắt cậu, an ủi: “Bình thường.” Có thể chịu đựng đến hôm nay mới đánh, cậu hai Chu đã thể hiện vẹn toàn tình cảm anh em sâu sắc rồi.
Gấu trúc Tiểu Chu căm giận huơ nắm đấm trong không khí. “Sao anh ấy không đánh anh? Hai người ngày nào cũng gặp nhau mà anh ấy không đánh anh, cứ chạy đến đồn bọn em đập em một trận!” Sự phân biệt đối xử thế này quá rõ ràng rồi đấy.
Vương Hoành chụp được móng vuốt của cậu, em tưởng cậu ta không muốn hả? “Đợi cậu ta đánh lại anh rồi nói sau.”
Chu Thiên Uyên buồn bực: “Anh ấy đánh lại em sao?”
Trưởng ban Vương lấy khăn mặt xuống: “Đợi đến khi em dám đánh lại rồi nói tiếp.”
Nức nở: “Em không dám.” Nếu ra tay đánh anh trai thật, không biết ông trời có giáng sét đánh chết cậu không. “Anh với anh ấy thảo luận sao rồi?”
“Nói chuyện rất thuận lợi.” Tuy rằng đoạn đường trắc trở, nhưng quang cảnh phía trước rất sáng sủa.
“Thuận lợi?” Cậu hai Tiểu Chu chỉ vào hai mắt của mình: “Có thể thuận lợi thêm một chút không?”
Trưởng ban Vương nhìn đôi mắt đen sì của cậu: “Anh đã cố hết sức.” Thờ ơ hỏi: “Anh trai em đã nói gì với em?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên hổ thẹn: “Anh trai em nói em ngu ngốc!”
“Nói thế nào?”
“Anh ấy nói có rất nhiều người tốt hơn hẳn anh!”
“Em nói đã thế nào?”
Cậu hai Tiểu Chu rất cảm tính: “Em nói, em không tìm người tốt nhất, em tìm người thích hợp nhất.”
Trưởng ban Vương rất cảm động, vuốt ve đôi mắt đen sì của cậu: “Ai dạy em vậy?”
=_=” “Triệu lão.” Chuyên gia tình yêu kiêm chuyên gia tâm lý học của đồn Thần Kinh, — chắc chắn là cái kiểu ‘bệnh lâu nên thành bác sĩ’.
Quả nhiên.
Nếu Chu Cảnh Uyên đã tìm em trai để trút giận rồi thì Trưởng ban Vương cũng không giấu giấu giếm giếm làm gì nữa. “Tiểu Thiên, mấy ngày nay nói chuyện với anh trai em rồi, có phải bây giờ chúng ta cũng nên nói chuyện không?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên cau có, hôm nay là ngày tiếp đón lãnh đạo hả? “Anh nói đi, em nghe!”
Em tưởng anh diễn kịch cho em xem đấy à?
Trưởng ban Vương yêu cầu: “Nghiêm túc lên. Hai hôm trước, anh nghe nói rằng Chu Cảnh Uyên đã biết chuyện của hai chúng ta từ lâu rồi.” Chắc chắn sớm hơn cậu hai Tiểu Chu cùng với đồn Thần Kinh giúp bệnh thần kinh kia chiêu cáo toàn thiên hạ!
Cậu hai Tiểu Chu nuốt nước miếng: “Nghe ai nói?”
“Chu Cảnh Uyên!” Trưởng ban Vương nhìn cậu: “Đối với chuyện này, em có ý kiến gì không?”
Câu hai Tiểu Chu trả lời rất nghiêm túc: “Không có.”
Trưởng ban Vương lấy hành động để bày tỏ sự hài lòng với câu trả lời ấy. Đôi mắt của cậu hai Tiểu Chu bỗng biến xanh — bị nhéo.
“Đau đau đau đau, em có ý kiến mà.” Không khuất phục trước quyền thế mới là kẻ có chí. “Vương Hoành, darling, anh yêu, đó là anh trai em. Em có bạn trai… Không phải, em có người yêu rồi, đương nhiên người em muốn thông báo đầu tiên là anh ấy.” Cục Công an chấp hành chế độ thông báo cho lãnh đạo biết khi có những việc quan trọng, nhà họ Chu chấp hành chế độ thông báo cho người lớn khi có những việc quan trọng!
“Thảo nào!” Anh còn tưởng cậu hai Chu đổi tính làm chim hòa bình, chỉ gọi điện thoại quấy rầy, cử bạn gái cũ đến thử thách, hóa ra lại là nhân vật đại biểu của phái chủ chiến, giày xéo con thỏ trong sáng, hiền lành trăm năm khó thấy nhà bọn họ. Vẻ mặt nặng nề của Trưởng ban Vương giống y như vẻ mặt muốn giết người của Cục trưởng Tôn Điểm Điểm ngày thường. “Chu Cảnh Uyên nói, đây là lần thứ hai em kiên quyết tỏ rõ thái độ muốn làm một việc gì đó như vậy, — lần đâu tiên em đòi làm cảnh sát!”
Đồng chí Chu Thiên Uyên với lập trường không kiên định xấu hổ không thôi, — sắp hai mươi lăm tuổi rồi, một nửa những việc nhất quyết muốn làm đều là dư thừa. — Đồng chí Vương Hoành may mắn nằm trong số đó, ngành Công an bất hạnh nằm trong số đó!
Trưởng ban Vương nâng gương mặt gấu trúc của cậu lên: “Cậu ta nói, bây giờ ba mẹ em thật sự định buông tay để em được sống cuộc sống mà em mong muốn.”
… Lộ man man kỳ tu viễn, ngô tương thượng hạ hoài nghi(*). “Anh trai em cũng đồng ý rồi à?”
(*) Câu này xuất phát từ câu thơ thứ 97 trong bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên – 路漫漫其修远兮, 吾将上下而求索 (Lộ man man kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác), mình xin phép để nguyên phiên âm Hán Việt. Câu thơ này kết hợp với ý toàn bài thì được dịch là: Đường vừa hẹp lại vừa dài, ta phải cố gắng tìm được ánh mặt trời ở trong lòng). Ở thời hiện đại, câu này được dùng với ý là không bỏ lỡ mất cơ hội tìm ra cách chính xác nhất để giải quyết vấn đề gặp phải. – Theo baike.baidu.com. Trong truyện, bạn Thiên đã thay từ ”cầu tác” thành “hoài nghi”; có nghĩa là thay vì đi tìm mặt trời chân lý thì bạn ấy xây dựng lên sự nghi ngờ.:v“Em mong cậu ta không đồng ý?”
“Em chỉ muốn hỏi là tiền tiêu vặt của em chừng nào mới có thể bù lại được?” A Hoa đã ăn chuột được hai tuần rồi, — không được miếng thịt thỏ nào.
Trưởng ban Vương tính toán: “Sắp thôi. Cứ tiếp tục cố gắng, cậu ta không muốn đồng ý cũng không được!” Đã ngửa bài với nhau hết rồi, huống chi anh còn có sự kiên trì của người yêu nữa mà. “Tiểu Thiên, có em ở đây, anh yên tâm rất nhiều.” Có lẽ so sánh với đồng chí Chu Thiên Uyên thì dù có là ai cũng yên tâm về bản thân gấp trăm lần.
Cậu hai Tiểu Chu chân thành chúc Trưởng ban Vương: “Sớm thành công nhé.” Nếu không thành công thì cậu không còn là gấu trúc nữa, anh trai cậu có thể đánh cậu thành ngựa vằn luôn đấy.
“Chu Cảnh Uyên còn nói…”
Bó tay, thế này rồi mà vẫn chưa xong nữa ư? “Anh ấy còn nói gì nữa?” Cậu hai Tiểu Chu quyết định từ nay về sau sẽ học thuộc lòng lời trích dẫn anh trai này.
Bàn tay của Trưởng ban Vương trượt từ mặt xuống cổ cậu: “Cậu ta nói, cậu thấy đấy, chúng ta đánh đấm qua lại vui biết bao.”
Gấu trúc nhỏ cười híp cả mắt. “Không có, chắc chắn không có.” — Vở kịch này, có tiền cũng không mua được vé!
Trưởng ban Vương ấn mạnh tay: “Như vậy cũng khó trách cậu ta nằng nặc đòi đến đồn Thần Kinh đánh em.”
“A a a a — A Hoa cứu mạng!” Thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Trăn Myanmar không được ăn thịt thỏ nằm im thin thít trong hang, đồng chí Chu Thiên Uyên gọi cứu viện mà cứu viện không đến bèn tự giải quyết: “Đó là bởi vì anh ấy chuốc lấy bực tức ở chỗ anh, nên mới đến chỗ em trút giận!”
Trưởng ban Vương cười gằn: “Anh cũng bị cậu ta chọc tức điên lên đây này, anh cũng muốn đánh ai đó!”
Cậu hai Tiểu Chu né khỏi bàn tay ngoan độc của Trưởng ban Vương, nhìn nhau mười giây. “Fuck!” Đồng chí Chu Thiên Uyên nổi giận đùng đùng. “Mấy hôm nay anh cố giày vò em như vậy mà vẫn chưa hết giận?”
Đồng chí Vương Hoành không nói gì.
Hai bên nói chuyện bằng ánh mắt.
Hai mươi giây sau, một tiếng hét thảm thiết cất lên: “Em muốn ở riêng!” Hu hu hu hu… “A Hoa, con yêu à, ba muốn ngủ với con…”
***
Ngày tuyên truyền an toàn phòng cháy chữa cháy đã đến rồi, đồng chí Chu Thiên Uyên ‘phụng mệnh’ đến trước cửa siêu thị lớn phổ biến kiến thức.
Đi cùng cậu còn có lãnh đạo của cậu, bạn thân của cậu, đàn anh của cậu, … xe đạp của cậu!
Dưới ánh nhìn nghiêm khắc của Cảnh sát trưởng Lục, đồng chí Triệu Bồi Thanh áp tải… à không, dẫn Chu Thiên Uyên, Tô Bạch, Đường Lang, một hàng bốn người chen chúc giữa đám đông bày sạp tuyên truyền an toàn phòng chống cháy nổ, tiện thể tư vấn cho người dân các chính sách, giải thích các điều lệ luật pháp, dành ra vài giờ để phổ biến cách phòng tránh, vân vân và mây mây.
Mễ Lão Thử thấy vậy, xung phong nhận việc: “Cảnh sát Lục, hôm nay tôi không có gì làm, tôi cũng đi.”
Cảnh sát trưởng Lục hếch mũi nhìn hắn. “Cậu không có việc cũng bớt ra ngoài thôi, dọa người ta đấy.”
Anh trông mặt bắt hình dong nhé. Mễ Lão Thử che mặt bỏ đi.
Các đồng chí kia đẩy xe đạp đi, — trên mỗi chiếc xe có thêm hai tấm bảng đen để tuyên truyền. Trên xe của đồng chí Chu Thiên Uyên có một tấm, mọi người săn sóc cậu mà, để cậu cõng thêm một bọc giấy tuyên truyền ^^. Đứng trước cửa siêu thị, cậu hai Tiểu Chu tươi cười giơ hai tay ra, phân phát tài liệu tuyên truyền cho quần chúng nhân dân đi ngang qua. — Nếu không mặc đồng phục cảnh sát, người ta có thể sẽ coi cậu như nhân viên phát tờ rơi mất.
Lần này, tờ rơi phục vụ cho nhiệm vụ tuyên truyền có tám nghìn bản, mỗi người hai nghìn.
Cảnh sát trưởng Lục tuyển người rất logic: Đồn phó Triệu đứng ở đấy, nam nữ đều ăn, nhất là mấy người trẻ tuổi sẽ chủ động lại gần; bạn trẻ Tô Bạch chỉ cần xông đến, sẽ trở thành cục cưng của các dì lớn dì bé ngay lập tức, lúc lấy tài liệu tuyên truyền còn tiếc là không thể xoa bóp gương mặt của đồng chí cảnh sát ấy chứ; còn về phần Lão Đường Lang, nhìn là biết đấy là một ông chú trung hậu, thật thà, các ông già bà cả đều vây quanh ông.
Tương tự như vậy, người bên cạnh đồng chí Chu Thiên Uyên… cũng không ít, toàn là các cậu bạn nhỏ giữ chặt ba mẹ đòi lại gần, còn có các bé mèo bé cún đi theo chủ đến siêu thị cũng chạy lại cọ chân cậu, — bản tính dính mèo dính chó của cậu hai Tiểu Chu lại lộ rõ cả ra.
Giữa trưa, khi người thưa dần, Tô bạch ném cho cậu một cái bánh mỳ và một chai nước suối, hỏi cậu: “Phát được bao nhiêu rồi?”
Cảnh sát Chu chơi đùa với mèo con và cún con xong rồi, ước lượng độ dày còn lại: “Không đến bốn trăm!” Hỏi Tô Bạch. “Còn cậu?”
“Tớ cũng không đến bốn trăm, — là số còn lại.”
=_=, đồng chí Chu Thiên Uyên cúi đầu chăm chú uống nước. Ba vị cảnh sát kia chạy lại đây hít gió Tây Bắc gặm bánh mỳ. Đồn phó Triệu thăm dò tin đồn: “Tiểu Thiên, nghe nói gần đây Trưởng ban Vương nhà cậu mắc bệnh chó dại.”
“Khụ khụ!” Đường Lang đã cao tuổi, bị nghẹn bánh mỳ, mau chóng uống nước.
Cậu hai Tiểu Chu rung đùi đắc ý: “Rất có thể là vậy, ngày nào anh ấy cũng uống thuốc mà.” Gần đây Vương Hoành động não quá độ, ngày nào cũng bổ sung i-ốt.
Lần đầu tiên Tô Bạch cảm thấy được cảm giác thành công của việc nghe trộm: “Nghe nói tình cảm của hai người đã rạn nứt!”
“Khụ khụ khụ khụ.” Lão Đường Lang bị sặc nước, mau chóng ăn bánh mỳ.
Cậu hai Tiểu Chu ngại còn đang mặc đồng phục cảnh sát giữa đường giữa phố, không thể lao qua, ra sức trừng Tô Bạch.
Triệu Bồi Thanh bổ thêm một nhát: “Đã có một Cục phó, sáu phòng ban, cả trên cả dưới gần một trăm người bị cắn rồi, ảnh hưởng rất lớn đến thể diện đấy.”
Tô Bạch và Đường Lang cùng nhìn cậu hai Tiểu Chu.
Cậu hai Tiểu Chu nhìn Triệu Bồi Thanh. “Thật hả?”
“Tiểu Liễu nhi nói mà.” Độ tin cậy rất cao.
Chu Thiên Uyên uống ngụm nước, nén giọng xuống: “Em thật sự không biết.”
Tô Bạch không tin: “Anh ta làm vậy thật sự không liên quan gì đến cậu á?”
“Thật sự… Không liên quan.”
Triệu Bồi Thanh tin: “Không liên quan gì đến anh cậu sao?”
“Thật sự… Không biết.”
***
Đồn Thần Kinh bắt được hai tên tội phạm tình nghi buôn lậu, cậu hai Tiểu Chu phụ trách việc kiểm tra người của hai đối tượng này.
Lục soát người xong, đồng chí Chu Thiên Uyên đi tìm Cảnh sát trưởng Lục. “Anh Lục, anh nói hai người kia là đại ca xã hội đen à?”
Cảnh sát trưởng Lục nhướn mi: “Sao vậy? Cậu cảm thấy không giống hả?”
Cậu hai Tiểu Chu thấy khó hiểu: “Đại ca xã hội đen kiểu gì mà lại có hình xăm con tôm hùm trên người vậy?” Đại ca bang Tôm Hùm à?
Cảnh sát trưởng Lục sửng sốt, bình tĩnh hỏi: “Còn có vấn đề gì nữa phải không?”
“Cái kia chắc là hình xăm yêu đương gì đó.” Thần thám Chu suy luận. “Anh ta xăm một cái tên ‘Tiểu Lương’ trước ngực.”
Cảnh sát trưởng Lục đứng dậy, dẫn theo cảnh sát nhân dân an ninh trật tự Đại Tiên và Mễ Lão Thử cùng đi vào thẩm vấn nghi phạm.
Một tiếng sau đó, Cảnh sát trưởng Lục đi ra, cậu hai Tiểu Chu chạy lại. “Bắt sai người à?”
Mễ Lão Thủ chắc như đinh đóng cột: “Bọn họ chính là hai tên đầu sỏ của băng đảng xã hội.”
“… Vì sao phải xăm hình tôm hùm chứ?” Xã hội đen thời hiện đại ưa chuộng phim hoạt hình à?
Cảnh sát trưởng Lục im lặng nhìn Mễ Lão Thử. Mễ Lão Thử nổi đóa: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi làm gì hả? Tôi chỉ hơi béo thôi mà, không được mắc cái thói kỳ thị người béo nha.”
Cậu hai Tiểu Chu không hiểu gì hết, đồng chí Đại Tiên giải thích thắc mắc của cậu: “Thật ra, hình xăm của người ta là một con bọ cạp, — lúc mà chưa béo ấy.”
Đồng chí Chu Thiên Uyên cười há há. “Vậy ‘Tiểu Lương’?”
“Nghi phạm nói rằng, mười năm trước, hắn ta xăm trước ngực một chữ… ‘Lang’.”
(*) 小良/xiǎoliáng/: tiểu lương – 狼/láng/: lang. Vâng, vì bạn nghi phạm đáng thương mập ra, cho nên chữ ‘lang’ bị bè ra, tách thành 2 phần, nên bạn Thiên của chúng ta nhìn nhầm thành ‘tiểu lương’.:v