ĐỒN CÔNG AN THẦN KINH

Cuộc kiểm tra thể năng cảnh sát phải tăng thêm hạng mục bơi lội là chuyện đã có từ hai năm trước rồi.

Cậu hai Tiểu Chu đã chuẩn bị đầy đủ mũ bơi, quần bơi, kính bơi từ một năm trước, hơn một năm rồi mà vẫn mới như in. Cho nên đến bây giờ, Chu Thiên Uyên vẫn còn đang chạy bộ.

Thở hổn hà hổn hển chạy xong cự ly hai nghìn mét, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Bạch cùng Liễu Thời Phi và hơn mười vị đang cách một trăm mét đằng sau.

Cậu hai Tiểu Chu đắc ý, quay đầu về phía trước, đồng chí Lục Minh Ngạn đã mặc xong đồng phục cảnh sát ngồi ở một bên rồi.

“Kém quá nha các đồng chí, kém quá nha.” Thầy giáo của trung tâm huấn luyện cảnh sát cầm đồng hồ bấm giờ nhấn mạnh.

Cảnh sát trưởng Lục liếc mắt nhìn nhóm người phía sau cười lạnh, bắt người ta chạy đổ mồ hôi nóng rồi lại dọa người ta sợ đổ mồ hôi lạnh.

Vài người không phải người của đồn Thần Kinh không thay quần áo, cứ thế ôm lấy đồng phục cảnh sát bỏ đi. Là đồn Thần Kinh đó, ngay cả lại đây thay quần áo cũng không dám!

Liễu Thời Phi thần kinh thô, y không bỏ đi, còn kéo Chu Thiên Uyên ra một góc. “Tiểu Thiên, tôi có việc muốn hỏi cậu.”

“Cậu nói đi.”

“Chúng ta đến phân cục nói đi.” Bác sĩ Liễu nhận ra ánh mắt Lục Minh Ngạn nhìn mình rất khả nghi, nên ít đến gần là tốt nhất.

Cậu hai Tiểu Chu lắc đầu: “Không thể nói ở đây à? Sếp bọn tôi nói không có việc gì thì ít đến phân cục thôi, chẳng có ích lợi gì cả.”

“Cậu nghe lời sếp từ lúc nào vậy hả?” Bác sĩ Liễu mắng cậu. “Vậy tối nay tan làm gặp ở chỗ cũ nhé, tôi mời cậu ăn cơm.”

Cậu hai Tiểu Chu vẫn lắc đầu: “Không cần, tớ phải về nhà ăn cơm.” Hôm nay Trưởng ban Vương làm món cua hầm đậu hũ trắng.

Bác sĩ Liễu sửng sốt: “Về nhà? Hôm nay cậu quên uống thuốc hả?”

“Về nhà thuê.” Nói là nhà chiếm đóng cũng được nữa.

Bác sĩ Liễu cười nhạt: “Là cái ổ rắn một phòng một sảnh của cậu hả? Về ăn thịt rắn ư?”

“A Hoa là trăn, không phải rắn.” Cậu hai Tiểu Chu giải thích lần thứ n. “Tôi chuyển nhà rồi, chủ nhà biết nấu ăn.”

Bác sĩ Liễu vẫn hỏi lì: “Chuyển đến đâu? Nói địa chỉ cho tôi, tối tôi đến gặp cậu.” Nếu có thể ăn ké bữa cơm thì càng tốt.

“Nhà 602, số 13, khu dân cư Mộc Dị, hẻm 333, đường Nhất Hòa.”

Liễu Thời Phi cấu ngực xác nhận: “Chỗ nào?”

Cậu hai Tiểu Chu cảm thấy bác sĩ Liễu mới là người cần uống thuốc. “Nhà 602, số 13, khu dân cư Mộc Dị, hẻm 333, đường Nhất Hòa. Đừng nói với tớ là cậu không biết!”

“Biết, tôi biết chứ.” Liễu Thời Phi trả lời. “Cái gì nhỉ, à Tiểu Thiên này, chuyện này không phiền đến cậu nữa, tôi tìm người khác hỏi cũng được.”

Bác sĩ Liễu quay phắt đi, chạy còn nhanh hơn bài kiểm tra thể chất vừa rồi.

Có mà cậu hỏi xong rồi thì có!

Chu Thiên Uyên quay về cạnh Cảnh sát trưởng Lục, cùng mọi người nghe dạy dỗ. Cảnh sát trưởng Lục đã từ cười lạnh phát triển thành cười quái gở rồi. Chưa kịp nghe đoạn đầu, cậu hai Tiểu Chu vội vàng hỏi han: “Sao rồi, sao rồi?”

Mễ Lão Thử xung phong nhận nhiệm vụ kể lại cho cậu: “Cảnh sát Lục nói thể lực của chúng ta sa sút rồi, Đại Tiên nói là vì gần tới ngày dự sinh của anh ta.”

“Ngày dự sinh?” Cậu hai Tiểu Chu quan sát Đại Tiên bằng một ánh mắt khác hoàn toàn lúc trước. “Anh Tiên, lâu như vậy rồi mà em vẫn không nhận ra anh có khả năng sinh em bé đấy. Hay là thật ra anh vốn là phụ nữ?”

Đại Tiên ra vẻ thâm tình: “Moa cùng vợ moa là vợ chồng đồng thể, cô ấy sinh con không khác gì moa sinh con.”

Tiếng “Xùy’ vang lên bốn phía. Mễ Lão Thử châm biếm: “Đồng thể như vậy mà không thấy anh xin nghỉ phép mấy ngày về ở bên người ta nhỉ.”

Đại Tiên nhìn quanh với vẻ thâm tình: “Tôi sợ mấy cậu nhớ tôi.”

Toàn thể anh em lùi về sau ba bước, duy trì khoảng cách với Đại Tiên.

Cảnh sát Lục vững như núi Thái Sơn, lên tiếng: “Đại Tiên, từ bây giờ cậu nghỉ đẻ. Việc của cậu sẽ do Lão Thử làm.”

Đại Tiên từ chối: “Cậu ta làm? Tranh cãi hòa giải á? Cậu ta có khả năng khiến hai bên đang cãi nhau giảng hòa được và quay ra đánh nhau với cậu ta đấy.”

Mễ Lão Thử phản đối: “Cho dù đánh nhau với tôi thì lúc đó họ cũng giảng hòa rồi đấy thôi.”

Đại Tiên xoay chân vẽ một vòng tròn: “Tôi không đi đâu hết, tôi muốn đẻ con ở đồn.”

Lại lùi ba bước. Anh quả nhiên là thần tiên mà!

Lục Minh Ngạn đứng dậy: “Sao nào? Lời tôi nói cũng vô ích phải không?”

Mọi người sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức nhảy lên trước sáu bước vây sản phụ thần tiên đánh cho bầm dập một lúc, tiện thể tỏ thái độ với lãnh đạo: “Có ích mà, đương nhiên có ích rồi.”

Có ích là được rồi. “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chuẩn bị ăn tối ở trung tâm huấn luyện cảnh sát hả?”

Mọi người lắc đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Cảnh sát trưởng Lục xung phong lấy xe đạp trước, leo lên đạp. Hơn mười người đằng sau rề rà đạp xe theo sau, xuyên qua sân thể dục ra đến cổng trung tâm huấn luyện cảnh sát, khiến những chiếc xe cảnh sát đang ra vào của các đơn vị khác ở ngoài cổng nép sát vào hai bên.

Trước cổng toàn là Polo, Chevrolet, fuck, còn có cả một chiếc Peugeot 307.

Cậu hai Tiểu Chu thấy mà thèm, hô to: “Cảnh sát giao thông đâu? Cảnh sát giao thông!”

Một người mang số hiệu 250 ngồi trong chiếc xe Chevrolet đằng trước kéo cửa kính xuống, đáp lời: “Các anh em, tôi là cảnh sát giao thông. Sao vậy?”

“Đỗ xe trái quy định!” Cậu hai Tiểu Chu đang cưỡi xe đạp chỉ vào một loạt xe cảnh sát ở đó, nghiêm khắc yêu cầu: “Đi phạt tiền đi!”

***

Chu Thiên Uyên chỉ vào thịt dê hấp được xắt ngon lành trên bàn, đau khổ vô cùng: “Cua hấp đậu hũ trắng đâu rồi?”

“Hả?” Vương Hoành ngớ người một lúc, nhanh chóng bình thưởng trở lại. “Soi mói quá rồi, món này cũng trắng(*) mà.”

(*) 白蟹豆腐/báixiè dòu·fu/: cua hầm đậu hũ trắng – 白切羊肉/báiqiē yángròu/: thịt dê hấp lạnh. Hai món này đều có chữ ‘trắng’.

Con bơi trong nước và con chạy trên mặt đất, kém xa nhau lắm đó, có biết không hả?

“Tôi không thích ăn thịt!” Gượng gạo cầm lấy đũa, hỏi Vương Hoành: “Anh có tâm sự hả?”

Trưởng ban Vương rất thành thật: “Không liên quan đến em.”

Cậu hai Tiểu Chu tiếc đứt ruột: “Nếu biết trước anh không làm cua hầm đậu hũ thì tôi đã ăn ở ngoài với Tiểu Liễu nhi rồi.”

Đũa của Vương Hoành hơi khựng lại: “Liễu Thời Phi tìm gặp em?”

“Đúng vậy.” Cậu hai Tiểu Chu nhăn nhó nhai cải trắng trộn dấm.

Trưởng ban Vương thong thả gắp rau. “Nếu nói vậy, lúc em ở trong cục thì chơi thân với bác sĩ Liễu nhất nhỉ.”

“Ha ha, hình như vậy. Ừm.” Chu Thiên Uyên cười khúc khích.

“Em có biết cậu ta tìm em có chuyện gì không?”

“Không biết.” Cậu hai Tiểu Chu cũng rất thành thật, hơn nữa còn khăng khăng với Trưởng ban Vương rằng: “Anh có tâm sự!”

Vương Hoành đặt bát xuống, hỏi cậu: “Bao lâu rồi em chưa về nhà?”

Cậu hai Tiểu Chu no rồi, buông bát nhảy xuống đất muốn chạy trốn: “Tôi đi thăm A Hoa.”

“Thăm đi, đi thăm đi.” Trưởng ban Vương ha ha cười lạnh: “Ngày mai anh sẽ bắt nó làm tiêu bản cho em xem!”

(Chu A Hoa: -_- Không liên quan tới em!)

Chu Thiên Uyên ủ rũ ngồi xuống ăn cơm tiếp.

Trưởng ban Vương tiếp tục dạy dỗ: “Ngày nào em cũng chơi với A Hoa, tại sao không về nhà thăm ba mẹ?”

Cậu hai Tiểu Chu biện bạch: “Ba mẹ tôi có đẹp bằng A Hoa đâu. Cả người A Hoa vàng vàng xanh xanh, ba mẹ tôi có sao?”

Vương Hoành cười: “Ba mẹ em không có vàng vàng xanh xanh, nhưng ông bà có thể trắng trắng hồng hồng.”

Chu Thiên Uyên cáu kỉnh: “Anh cũng biết bọn họ đóng vai phản diện hay nóng giận mà còn bảo tôi về nhà?” Lại thêm một Chu Cảnh Uyên hay lật lọng nữa, về nhà làm gì chứ? Muốn ăn đòn à?

Vương Hoành đắn đo xem nói với cậu như thế nào.

“Hôm nay Chủ nhiệm gặp anh nói chuyện, vì chuyện của em. Hai ông bà rất nhớ em. Hơn một năm nay em chỉ về nhà vào bốn dịp lễ lớn(*), em tưởng làm như vậy là an ủi được họ sao? Cụ nhà còn khóc lóc om sòm với Chu Cảnh Uyên nói rằng sinh nhật bà em cũng không thèm về, sinh em không bằng sinh một con heo!”

(*) 4 lễ lớn của Trung Quốc: Tết Âm lịch, Tiết Thanh minh, Tiết Đoan ngọ, Trung thu.

“Tôi là sói, không phải heo.”

“Em chính là một con sói mắt trắng(*)!” Trưởng ban Vương hiểu được suy nghĩ của bà Chu, nuôi một con heo làm thú cưng còn giá trị hơn so với nuôi Chu Thiên Uyên. “Em bớt vòng vo đi, Chu Cảnh Uyên nói nếu em không về thì cậu ta sẽ tự đến đón em, nhưng để cậu ta lôi cổ về thì đừng hòng bước chân ra khỏi cửa nữa. Cậu ta đã chuẩn bị nuôi em cho tới lúc chết rồi!”

(*) 白眼狼/báiyǎn láng/: sói mắt trắng = đồ vô ơn. Mình giữ nguyên là sói mắt trắng để nối tiếp ý của câu trên.

“Lạch cạch.” Đũa của cậu hai Tiểu Chu rơi xuống. “Anh ấy có nói hạn chót là ngày nào không?”

“Cuối tuần này.”

“Vương Hoành…” Chu Thiên Uyên đau khổ. “Anh nói xem, có phải bọn họ cũng hết kiên nhẫn rồi không? Tôi còn có thể làm cảnh sát nữa không?”

Vẻ mặt Trưởng ban Vương không thay đổi: “Chẳng phải em vẫn nhất quyết muốn làm cảnh sát sao?”

“Chính xác!” Cậu vẫn rất kiên quyết mà, nhưng: “Nếu ba mẹ thật sự không cho tôi làm thì chắc chắn tôi chẳng thể làm.”

“Cục trưởng cục chúng ta và Cục trưởng thành phố đều nói sẽ để em làm.”

Cậu hai Tiểu Chu lắc đầu, hai người kia còn lâu mới chịu: “Ba mẹ tôi có thể đi tìm Bộ trưởng.”

“Tiểu Thiên, em có từng nói với ba mẹ em vì sao em muốn làm cảnh sát chưa?” Trưởng ban Vương rất hoài nghi về vấn đề này.

“Nói rồi.”

“Em nói gì rồi?”

“Tôi nói với họ rằng, vì tổ quốc, vì đồng bào, vì thực hiện Chủ nghĩa Cộng sản – con muốn làm cảnh sát.”

…..

Trưởng ban Vương cầm bát cơm ăn tiếp.

Cậu hai Tiểu Chu chớp mắt, thấy người ta không để ý tới mình, cậu đành phải rướn cổ về phía người ta: “Vương Hoành, anh cũng biết mà, tôi hi hi ha ha với ba mẹ quen rồi, không nói được cái gì đứng đắn hết. Tôi nói tôi thi cảnh sát rồi, ông già nhà tôi chỉ cười hì hì rồi đá tôi ra khỏi nhà. Nếu ông ấy không thả chó cắn tôi, thì tôi còn tưởng rằng ông ấy đang đùa cợt với tôi thôi đấy!”

Trưởng ban Vương vẫn tiếp tục ăn cơm.

Cậu hai Tiểu Chu tiếp tục nói toạc hết mọi việc xấu trong nhà ra: “Còn mẹ tôi nữa, mỗi lần tôi về nhà, bà đều bày trò mèo ra thôi. Ngày mùng một tháng Năm, bà mặc quần áo của Hồng Vệ binh để đàn áp tôi; mùng một tháng Mười(*), bà ấy mở máy chiếu, chiếu phim “Nòng nọc nhỏ tìm mẹ”; Tết Nguyên đán, bà ấy ăn mặc theo kiểu mà ngay cả ba tôi cũng không nhận ra, không biết kéo được một gánh hát lưu động từ chỗ nào về nhà, hát vở “Tứ lang thăm mẹ” ở trong sân; đêm Giao thừa, tôi chỉ về muộn chút xíu, bà ấy đưa cho tôi một bát sủi cảo lớn, bên trong mỗi cái bánh đều có một đồng tiền xu, khiến răng tôi muốn rụng hết luôn.” Nói cách khác, đằng sau hình ảnh đôi vợ chồng họ Chu cao không ai với tới, nói năng nghiêm túc, thì cách để cân bằng và giải tỏa tâm lý của bọn họ chính là chơi đùa con trai út.

(*) Mùng 1 tháng 10 là Quốc khánh Trung Quốc.

Trưởng ban Vương ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa.

“Này này, anh nói gì đi chứ!”

Trưởng ban Vương nói: “Đi nói với bọn họ vì sao em muốn làm cảnh sát đi.”

“… Thì nói là tôi thích làm cảnh sát thôi. Anh xem anh có thể thuyết phục hai người họ không?”

“Vì sao lại thích?”

“Thích cũng cần lý do à?”

“Không cần lý do sao?”

“Cần sao?”

Vương Hoành chân thành hỏi cậu: “Có phải em cảm thấy anh đang nói vớ vẩn với em không?”

Thái độ của cậu hai Tiểu Chu đứng đắn ngay lập tức: “Không, không hề.”

“Cuối tuần về nhà cho anh, nếu không, không cần Chu Cảnh Uyên ra tay, anh sẽ đá em ra khỏi cục Công an.”

Cậu hai Tiểu Chu đứng dậy: “Anh nói thật hả?”

“Thật.”

“… Tôi đi thăm A Hoa đây.”

Chu Thiên Uyên chui vào căn phòng hướng Bắc rồi không ra nữa.

Trưởng ban Vương cầm bát đũa đứng cạnh bàn.

Hôm nay, quả thật Chủ nhiệm đã nói chuyện với anh, không liên quan đến cậu hai Tiểu Chu mà liên quan đến chính anh.

Chủ nhiệm rất vui mừng khi Trưởng ban Vương đã kế thừa được tư tưởng và kiến thức của mình. “Thầy coi trọng nhất một điểm ở con, đó là hiểu được thấy gió phải mượn đà, lợi hại đi đôi với nhau. Con nghiêm khắc, biết suy xét và xử lý mọi việc, giỏi quan sát lời nói và sắc mặt của người khác, có thể điều chỉnh phương hướng kịp thời, không bám theo một khuôn mẫu cố định. Về các mối quan hệ, chẳng những có ‘vòng quan hệ’ của mình, mà còn có thể chú ý được những chỗ có lợi trong ‘vòng quan hệ’ đó. Tuổi trẻ ấy mà, sẵn có tinh thần tốt đẹp là không từ bỏ cơ hội.”

Trưởng ban Vương nghẹn họng: “Thầy à, thầy chắc chắn mình đang khen con chứ?”

Chủ nhiệm đau đầu nhức óc: “Nhưng thái độ của con đối với Chu Thiên Uyên thì sao? Chẳng hề có cái gì gọi là hiệu quả và lợi ích! Chẳng những không lợi dụng hoàn cảnh gia đình của cậu ta để củng cố vị trí của mình, mà còn giúp cậu ta hết lần này đến lần khác.”

Trưởng ban Vương cười gượng: “Con quen biết Chu Cảnh Uyên mười mấy năm trời, đâu chỉ riêng mình cậu ấy.”

“Con và Chu Cảnh Uyên có chung mối quan hệ lợi và hại, lợi dụng lẫn nhau.” Chủ nhiệm phân tích một cách khách quan. “Chu Thiên Uyên thì khác. Thầy đồng ý để cậu ta ở đồn công an, cho dù ba cậu ta không đồng ý thì chỉ cần cậu ta vẫn là cảnh sát thì ông cụ vẫn sẽ quan tâm chúng ta hơn một chút. Nhìn bề ngoài, ông cụ rất chú trọng đào tạo con cả, nhưng thực tế thì con út mới là cục cưng của ông cụ, chứ không thì sao có thể để cậu ta muốn làm gì thì làm chứ! Ông cụ thương cậu ta! Chẳng phải lúc cậu ta ở phân cục, người ta cũng chưa thèm nói gì đó sao?”

“Muốn tìm cách để cậu ấy quay về sao?” Trưởng ban Vương biết rõ còn hỏi.

Chủ nhiệm già nên đã thành tinh rồi. “Lôi cậu ta đến đồn Thần Kinh là do thầy ủng hộ, nếu không cũng sẽ không thuyết phục được tất cả chúng ta một chút nào. Vì sao ư? Bởi vì ánh mắt con nhìn cậu ta đó. Người khác không nhận ra nhưng chẳng lẽ thầy cũng vậy sao? Con vừa vào phân cục thì thầy đã dẫn dắt con rồi, sắp mười mấy năm rồi đó!”

Vương Hoành không cười nổi nữa: “Chẳng gì lừa nổi thầy.”

“Thầy muốn nghe con nói, con đã ở cùng với cậu ta rồi. Con định làm gì bây giờ?”

“Không định gì hết.”

“Vương Hoành!” Chủ nhiệm sẵng giọng. “Con luôn biết bản thân muốn cái gì, cho nên hôm nay con mới có thể ngồi ở chỗ này, mục tiêu tiếp theo của con chính là ngồi trên vị trí của thầy khi thầy về hưu. Bây giờ con lại nói với thầy là con không có dự định gì sao?”

Vương Hoành im lặng thật lâu, gian nan nói: “Thầy để con tính toán đã.”

***

Cậu hai Tiểu Chu có một cái lưỡi mèo, thích ăn hải sản tôm cá, không có cá thì không vui.

Từ khi ở cùng với Trưởng ban Vương, Trưởng ban Vương vì muốn bày tỏ lòng hiếu khách bèn hỏi cậu: “Em muốn ăn cái gì?” Chu Thiên Uyên ngoan ngoãn nói rằng: cá mè sốt hình sóc(*).

(*) 松鼠桂鱼/sōngshǔ guìyú/: cá mè sốt hình sóc – phiên theo ý hiểu. Món này chỉ lấy thịt, bụng và da của cá mè (cũng có nơi làm từ cá chép), bỏ xương, tạo thành hình con sóc, nhúng vào trứng rồi chiên lên với dầu và nước tương, v.v. Nói chung món này nhìn khá ngon, mọi người cần biết thêm chi tiết có thể lên Baidu tham khảo hình ảnh. 

Sau đó, biến thành lệ thường, mỗi ngày cậu hai Tiểu Chu cứ thế gọi món, chi phí ăn uống trong nhà Trưởng ban Vương tăng chóng mặt – hải sản đắt lắm đó 

Một ngày nọ, Chu Thiên Uyên muốn ăn cá ngạnh Mỹ, bèn kéo Vương Hoành đến chợ cá, lòng vòng n vòng, không mua bán được gì.

Trưởng ban Vương hỏi cậu: “Em biết cá ngạnh dài ngắn thế nào không?”

Cậu hai Tiểu Chu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi tưởng anh biết chứ.”

Vương Hoành lắc đầu: “Anh không biết.”

Cậu hai Tiểu Chu xấu hổ: “Ở trong bát tôi thì tôi biết, chứ ở chợ thì tôi thua.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi