ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG VÔ NGHĨA

"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Nam phấn khích nắm chặt cả hai tay, đập lia lịa lên... đầu gối, như một đứa trẻ, gương mặt rạng ngời. "Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không? Thế là không gì có thể diễn tả nổi. Quá hay! Quá tuyệt! Bravo! Siêu cấp đại bác!"
"Thật tớ chẳng hiểu gì cả..." Minh Hà ái ngại thú nhận. "Duy có một điều tớ chắc chắn, là lần đầu tiên thấy cậu thế này..."
Vâng, chưa đầy một phần mười trong số các học sinh thông minh thanh lịch của Gallet là thường xuyên nghe hiểu nhạc cổ điển. Và trong con số ít ỏi đó, chỉ có duy nhất Hải Nam là bị chấn động đến mức ấy trước màn biểu diễn trong lễ hội trường của Nam Phương. Trong khi hơn nửa số con gái chỉ chăm chăm mơ màng nhìn vẻ đẹp thoát tục lẫn phong thái xuất thần cuốn hút của cậu ta bên phím đàn. Số còn lại, cùng lắm chỉ như Minh Hà ngẩn ngơ thưởng thức, chứ chẳng ai lại bị tác động đến mức "dư âm còn mãi" như Nam cả.
Vâng, "dư âm còn mãi" là một miêu tả chính xác. Bằng chứng là cậu ta ngồi trên thành lan can hành lang tầng một. Mặc xác những người khác dọn dẹp tàn dư của lễ hội. Tay nọ sờ tay kia, lại giơ cánh tay ra trước mặt Hà.
"Nhìn đây này! Nổi da gà!" Sau đó, cậu ta đá một phát vào tường. "Được xem Vũ Nam Phương biểu diễn miễn phí! Không thể tin nổi. Cảm ơn cậu đã khiến tớ thi vào trường này!"
"Ừ ừ..." Hà gật đầu lấy lệ. Hải Nam đứng trước mặt cô thật cứ như một con người khác hẳn.
Đang mơ mơ màng màng, cậu ta chợt bừng tỉnh. Đột ngột kéo tay Hà.
"Không được! Đi thôi! Kẻo muộn!" Giọng nghiêm trọng.
"Muộn cái gì?!" Cô trố mắt.
"Xin chữ ký!"
"Cậu điên à!" Hà giật ra, kinh hãi. "Ghê quá! Cậu bắt đầu giống mấy đứa con gái mơ mộng rồi đấy!"
"Cậu điên thì có!" Nam quả quyết, vẫn không hề có ý định buông tay Hà ra. "Cơ hội này là không thể có lần thứ hai. Đây sẽ là của hồi môn tớ tặng cho con!"
Minh Hà nhìn vẻ kiên định của Nam, dở cười dở khóc. Nếu có con gái, cô sẽ không muốn nó ngồi lảm nhảm, tay đấm chân đá, "siêu cấp đại bác" như ông bố tí nào.
"Được rồi, cậu muốn xin chữ ký cho con cũng được. Nhưng mắc gì phải lôi tớ theo." Cô ráng nặn ra một nụ cười hiền- hòa.
"Bởi vì cậu là chỗ quen biết! Sẽ khiến tớ dễ tiếp cận hơn." Mắt Nam sáng trưng.
"Trời đất! Quen chỗ nào?" Cô hoảng hồn, vội thu lại nụ cười. "Hôm trước tớ gặp cậu ta đúng một lần ở phòng học nhạc, lúc ấy thậm chí còn không biết là cậu ta..."
Cậu nhún vai, như thể câu trả lời đã được viết trên các vì sao.
"Cậu là bạn- gái- cũ của anh- họ Nam Phương. Thế coi như cũng có tí họ hàng xa..."

"Ôi! Hải Nam ơi là Hải Nam! Cậu là cái đồ... VÔ LIÊM SỈ, LỢI DỤNG BẠN BÈ!"
Minh Hà vừa đi vừa kêu la thảm thiết. Hải Nam hoàn toàn không quan tâm, cứ thế lôi xềnh xệch bạn mình đi... xin chữ ký thần tượng.
...
Nam vừa mạnh mẽ bước đi (bất chấp sự kháng cự quyết liệt của Hà) về hướng phòng nghỉ cho khách ở tầng hai, vừa thao thao bất tuyệt.
"Được gặp tận mắt Nam Phương. Đây không phải là đơn giản đâu. Cậu biết không. Người sở hữu ngón đàn thiên tài như vậy, đã thế tên lại có chữ Nam giống... tớ, chắc chắn phải là một trang hảo hán. Là nam nhi đích thực đứng ở trong trời đất... Ủa?"
Bài thuyết trình của Nam bị cắt ngang, khi vừa đến ngưỡng cửa phòng nghỉ, hai người đã đụng độ, không phải Nam Phương mà là một thằng nhóc đang chực đi ra.
"Ủa? Nam Phương sao lại hóa nhỏ thế này?" Nam ngơ ngác.
"Hóa nhỏ cái đầu cậu!" Hà bực mình dẫm mạnh lên chân Nam. "Đây là Nam Anh! Cậu bị mất trí nhớ ngắn hạn à?"
"Chị Hà!" Thằng nhóc rạng rỡ, ôm chầm lấy người quen.
Người quen.
Người quen.
Vâng, người quen. Bây giờ, bạn Minh Hà đã nhận ra chi tiết đó.
"Khoan đã!" Cô kinh ngạc, lần thứ n trong ngày. "Sao em lại ở đây hả Nam Anh?!"
"Em đi học thấy chán quá, nhân dịp Phương về Việt Nam thì bám theo chơi." Nhóc con tỉnh bơ, chớp chớp đôi hàng mi cong rợp.
"Không lẽ em... và Phương..." Hà lắp bắp. "Không thể... có chuyện trùng hợp như vậy..."
"Có đấy, em là em trai của anh ấy mà."
Hải Nam chỉ đứng đó, gật gù nhìn Nam Anh. Vẻ đắc ý hiện rõ. Xem ra cậu ta rất hài lòng về việc có thêm một mối dây quen biết với thần tượng. Đúng là trẻ con! Hà bĩu môi.
Nhưng Nam Anh lại không có vẻ gì là hài lòng. Thằng nhóc nhìn Nam bằng nửa con mắt, ngần ngừ nửa giây trước khi đặt câu hỏi.

"Sao hai anh chị lúc nào cũng dính lấy nhau thế? Yêu rồi hả?"
Minh Hà lập tức đỏ mặt, xua tay.
"Không! Tình cờ thôi mà! Chị đầy bạn, anh này chỉ là một trong số đó. Tình cờ những lúc gặp em thì anh chị lại đi cùng nhau thôi."
Trong lúc thằng nhóc còn nhìn từ đầu đến chân hai người, với một vẻ ngờ vực không hề giấu giếm, thì từ trong phòng, một giọng nói thanh lạnh vọng ra.
"Nam Anh! Ou est mon téléphone ?"
Lúc bấy giờ, Nam Anh mới rời khỏi vị trí chắn cửa, quay ngược trở vào phòng, thuận tiện mở đường cho cả Nam và Hà đi vào.
Thằng bé miễn cưỡng đưa lại chiếc di động cho anh trai đang ngồi trên sô pha.
"Em cũng có giống hệt mà. Cứ lấy của anh làm gì vậy?" Nam Phương nhàm chán hỏi. Hoàn toàn không để ý đến hai vị khách không mời đang ngần ngại đứng gần cửa.
Nam Anh chỉ nhún vai thay cho câu trả lời. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, nó kéo tay Minh Hà, mắt sáng trưng không kém gì Nam mới rồi.
"Anh Phương, mấy ngày tới cho em ở nhà chị Hà nhé!"
Lúc bấy giờ, Phương mới buồn ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với Hà và Nam. Tuy nhiên, cậu chỉ hờ hững trả lời.
"Không được. Ai lại làm phiền người lạ thế. Không muốn ở khách sạn thì đến chỗ anh Khanh chị Linh. Đợt này hai bác đi công tác, nhà chỉ có hai người họ thôi."
"Không thích!" Thằng nhóc hừ giọng. "Chị Linh nấu ăn dở lắm!" (?!)
"Bảo đầu bếp nhà họ nấu cho." Thản nhiên, lười nhác xem giờ trên di động.
"Không thích!" Nam Anh phồng má, bộ dạng rất đáng yêu. "Hơn nữa, chị Hà không phải người lạ mà là người quen của em. Đúng không chị?"
"Ơ..." Hà bị hỏi một câu khó trả lời, đành ngập ngừng. "Ờ ờ... có quen... Nhưng mà..."
"Nhưng gì?" Hải Nam đột xuất quàng tay qua vai Hà, điệu bộ vô cùng thân thiết. "Quen quá đi chứ! Đồng ý đi Hà. Dù sao cũng là người quen thân thiết, gần như chị em ruột thịt. Yên tâm, tớ sẽ góp tiền nuôi em ấy ngày ba bữa..."

HẢI NAM! CẬU LÀ ĐỒ VÔ LIÊM SỈ, BÁN ĐỨNG BẠN BÈ! Hà hét lên. Trong... tâm trí.
"Được không? Chị Hà?" Mắt đen thỏ con long lanh cầu khẩn.
"Ừ... Thôi được rồi..." Cô thật sự muốn đào một cái hố tự chôn mình ngay lúc này.
Phương nhìn Hà. Không có lý do gì lại không nhận ra vẻ miễn cưỡng của cô. Tuy vậy, gương mặt xinh đẹp vẫn nhếch lên một nụ cười xã giao.
"Cảm ơn."
"Ôi dào! Ơn nghĩa gì!" Hải Nam thừa thắng xông lên. Quyết chứng minh bản thân là người... kém duyên nhất trong phòng.
Cái gì đấy hả Nam? Tôi mới là người cho nó ở nhờ cơ mà? Cậu học đâu cái kiểu chiếm công trạng của người khác thế? Cậu là nhân vật nữ phản diện hay ăn cắp mẫu thiết kế trong phim Hàn Quốc à? Hà nghiến răng.
Rốt cuộc, từ đầu đến cuối cô cũng chẳng nói nên lời, đành tức nghẹn nhìn Hải Nam hăng hái đến bắt chuyện với Nam Phương. Toại nguyện rồi nhé. Họ trao đổi qua loa, rồi nói về nhạc cổ điển. Rốt cuộc, câu chuyện cứ kéo dài mãi mà Hà chẳng hiểu họ nói gì. Vì cô có biết tí nào về nhạc cổ điển đâu cơ chứ. Mặc dù xu hướng nghe nhạc của Hà cũng khá quốc tế, nhưng cô cùng lắm chỉ toàn nghe US- UKpop thôi.
Nam Phương có lẽ cũng đã nhận ra kiến thức hơn người của Nam về lĩnh vực này, không chút xa cách đã vui vẻ cho đi chữ ký...
Chữ ký.
Đến đây, Hà bất chợt nhận ra một chuyện (hơi) quan trọng. Cô lấy từ trong ba lô ra tấm khung lụa viền vàng.
"E hèm!" Cô hắng giọng, cắt ngang cuộc trò chuyện thân thiết của hai người con trai vừa mới gặp. "Chữ ký, cậu có thể ký cho cả tôi nữa không?"
"Cậu?" Phương cười, vẫn nụ cười nửa miệng hời hợt. "Riêng cậu thì... hơi khó..."
A, thì ra đây là cái mà người ta gọi là sao chảnh. Lần đầu trong đời bạn Minh Hà mới được diện kiến.
"Nam thì được mà tôi không được?" Cô bất mãn.
"Vì cậu ta rất am hiểu về âm nhạc của tôi. Còn cậu có không? Cậu lấy chữ ký vì lý do gì?" Giọng nói không có lấy một miligram thành ý.
Đã vậy, Hải Nam còn bật cười. Khiến cho Hà tức điên.
"Tôi xin cho bạn!"
"Vậy bảo bạn cậu đến đây." Nam Phương thấy mặt mũi Hà đã đỏ bừng, càng muốn đùa dai.
"Cậu thật quá đáng!" Cô thẳng thừng nhận xét.

"Thôi được rồi..." Phương nhấp một ngụm trong cốc nước tinh khiết đặt trên bàn, rồi nhìn thẳng vào Hà. "Tôi sẽ ký cho, với điều kiện, cậu làm cho tôi một chuyện. Đơn giản thôi."
"Chuyện gì?"
Phương chưa kịp trả lời, thì tiếng cửa sập rất mạnh đã cắt ngang đoạn hội thoại giữa họ. Người- thứ- năm xuất hiện trong căn phòng, cũng chính là người vừa sập cửa, hiện đang đứng lừng lững như một bức tượng được đúc bằng băng trước mặt cả Nam, Hà và hai anh em Phương.
"Lâu không gặp." Lần này, Phương là người lên tiếng trước, không quên kèm theo nụ cười hòa nhã nghiêng nước nghiêng thành. "Vẫn bất lịch sự như ngày nào."
Long không buồn nhìn vào Phương, chỉ quay sang Hà.
"Chiều nay tớ muốn về cùng cậu, có chuyện quan trọng cần nói."
"Xin lỗi?" Nam Phương lại điềm nhiên xen vào, vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự quý tộc. "Hình như là tôi đang nói chuyện với cô ấy, chứ chưa đến lượt cậu."
Bấy giờ, Long mới chuyển tầm mắt sang Phương, ánh mắt của cả hai đều lạnh tanh, không hề che giấu ý thù địch rõ ràng. Không khí nặng nề như đã hoàn toàn đông cứng, cho đến khi Nam bước lên, bình thản mở cửa phòng, lại mạnh mẽ kéo Long cùng bước ra ngoài.
Rốt cuộc, họ đi mất hút.
Minh Hà còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô nhìn quyển vở Lý của Nam để mở chỏng trơ trên bàn, trên đó vẫn còn nguyên chữ ký của Nam Phương chưa ráo mực.
Có lẽ bởi vì Nam Anh quá bé nhỏ, nên không ai để ý đến nó đã chuồn ra khỏi phòng từ khi nào.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.
"Nam Phương, cậu đã biết Bảo Long từ trước?" Một lúc lâu sau, Hà mới định thần lại và lên tiếng.
"Thì sao?" Phương thản nhiên, lại cầm lên cốc nước của mình. "Thay vì tò mò, cậu nên trả lời đề nghị của tôi."
So với chuyện Phương quen Long, thì lời đề nghị trao đổi "chữ ký" của cậu ta lại càng kỳ lạ đến độ ngớ ngẩn.
"Chuyện đó thì... tại sao nhất thiết, tôi lại phải..." Cô khó xử, ấp úng.
Đột ngột, di động của Nam Phương đặt trên bàn rung lên. Minh Hà rất nhanh nhìn thoáng qua màn hình, thấy một cái tên con gái, dù không có ảnh.
"Ái Vân? Bạn gái cậu hả?"
Phương hững hờ tắt máy, khóe môi đơn giản nhếch lên.
"Vớ vẩn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi