DÒNG CHẢY TÌNH YÊU


Sắc mặt anh u ám, nhẹ tay tháo giày cao gót cô ra.

Vì là quần xẻ đuôi nên không cần vén nó lên, anh bật đèn flash, nhìn vết ưng đỏ ở cổ chân cô.
Lúc anh chạm vào lại thêm một hồi đau đớn, Khúc Yên không ngừng lấy tay quạt quạt nó để giảm cơn đau, anh thấy cô kích động vậy cũng thấy mình đã đụng vào chỗ cô đau, bàn tay đặt cố định ở phần bắp chân cách chỗ đau cô không xa, trên cổ trắng trắng ngọc ngà xuất hiện vết đỏ đặc biệt khiến anh hơi cay mắt.
Miệng khẽ hỏi:“Có đau không?” Anh điều chỉnh lực tay xoay nhẹ gót chân cô, động tác vô cùng dịu dàng, sự đau đớn cũng không còn quá nhứt nhói.
Cô gật đầu:“Một chút, Á!” Cô vừa nói xong thì Thẩm Tây Thừa dùng lực mạnh để chỉnh khớp xương bị trật lại, động tác chuẩn xác một lần nữa dùng lực.

Lần này có vẻ cô nhịn đau được, đôi chân chỉ hơi thụt lùi lại chứ không kêu đau.

Nhưng Khúc Yên không thể thoát khỏi bàn tay rắn chắc như sắt thép ấy, chân cô hiện giờ đang rất đau, cô yếu ớt né tránh bàn tay anh nhưng không được.
Đôi mắt cô bị hai lần chỉnh khớp xương đã sớm ửng đỏ.

Vẫn là không thể chịu đau được mà khóc đây mà.
Anh không hỏi cô về cái gì, tháo luôn chiếc giày cao gót bên chân còn lại, đỡ lấy bả vai đỡ cô đứng dậy.

Cảm giác đau đớn vẫn còn đau âm ĩ ở chân, nhưng mà đã đỡ hơn khi nảy rất nhiều.

Cô khịt mũi, nhìn đôi giày cao gót của mình trong tay anh có chút ngại ngùng ửng đỏ mặt mà muốn đoạt lại, lại thấy cổ chân lại đau vì cô chuyển động đột ngột, bàn tay giơ lên từ từ hạ xuống.

Trên trán đổ tầng mồ hôi vì sự đau đớn ở chân.
“Đi nổi không?” Anh lạnh lùng, nhìn cô hỏi.
Cô mím môi, khi nảy cô chỉ mới hơi cong chân đã đau tới mức dừng hành động lấy lại đôi giày, cô thành thật gật đầu:“Không, không nổi ạ.”
Anh nhìn gương mặt cô nhợt nhạt, yết hầu trượt lên xuống muốn thông cổ họng đang khô khốc, nhìn mắt cá chân cô trầy một mảng làm anh đang khó chịu lại càng thêm bực bội.

Chân mài cứ cay chặt nảy giờ.
“Muốn tôi bế hay tôi cõng?” Anh lạnh lùng, sắc mặt vẫn không tốt hơn.
Khúc Yên:"…"
Cô hiểu lầm biểu cảm khó chịu của anh là vì chê cô phiền phức, gương mặt cô thiếu sức sống, đôi mắt có chút long lanh vừa mới khóc, mím môi lắc đầu.

Sau đó nhịn đau cúi người đoạt lấy đôi giày trong tay anh:“Cháu về đây, cha cháu sẽ lo mất.”
Định xoay lưng rời đi giọng nói anh từ phía sau đỉnh đầu cô truyền tới.
“Đêm nay đến nhà tôi ngủ đi.”
Khu hẻm này rất vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài chiếc xe máy chạy qua.

Ánh sáng nhanh chóng vụt qua bóng dáng một cao lớn mạnh mẽ, một bé nhỏ mềm mại.

Cô không quay lại chỉ lắc nhẹ đầu.
Lòng anh bỗng hụt hẫng đi một nhịp, tâm trạng anh lúc này phức tạp hỗn hoạn vô cùng.

Tại sao người bị thương là cô mà anh lại có cảm giác khó chịu thế chứ? Cảm giác vừa khó chịu vừa nhứt nhói ở nơi tim cứ như bị ai đó bóp nghẹn lại, vô cùng khó thở.
Quả nhiên, cô cứng đầu đi không được ba bước chân cô đã đau tới mức không đi nổi.

Cảm giác đau đớn vẫn không hề thuyên giảm.

Cô bất lực đứng yên tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn lại Thẩm Tây Thừa, đôi mắt cô khẩn khiết nhìn anh.


May mắn là anh vẫn chưa rời đi cứ đứng đút tay vào túi quần lẳng lặng nhìn cô.

Giống như xem cô nhóc nhỏ này chịu đựng được bao lâu.

Cơ thể cao to của anh càng lúc càng tiến gần cô.

Che hết những ngọn ánh sáng trước mặt Khúc Yên.
Anh hỏi cô:“Nói chung vì tôi mà cháu bị thương, tôi không thể bỏ mặc cháu được.”
Cô chớp chớp mắt:“Thế chú đưa cháu về nhà chú sao ạ?”
“Muốn đến khách sạn?”
Cô thất kinh, xua tay lắp bắp vội vàng giải thích:“Không không!”
Thẩm Tây Thừa không nói gì, thành thục cùng trầm ổn cởi áo vest ra choàng qua người cô, bao bọc cô trong âu phục của mình, mùi hương lài thơm mát sộc vào khứu giác cô.

Anh xoay lưng lại với cô, phần chân khuỵu xuống để lưng ngang với chiều cao cô, trầm giọng lên tiếng:“Tôi cõng cháu.”
Khúc Yên do dự hồi lâu, sau đó cũng nhẹ đặt tay lên vai anh rồi nhờ sức lực của Thẩm Tây Thừa mà cô đã yên vị trên tấm lưng ấy.

Thân ảnh nhỏ bé cô ở trên lưng anh có chút rộng.

Phần lưng bắt đầu đứng thẳng dậy, Chiều cao của anh làm cô hoa mắt, cảm xúc như đang đứng trên không, cũng tưởng mình đang nhập vai vào nhân vật cao trên mét chín, nhìn xuống mặt đất mà thầm nghĩ Thẩm Tây Thừa thật sự rất cao, dù sau cô cũng chỉ đứng tới vai anh.


Chiều cao này vẫn là lần đầu tậm mắt nhìn thấy.
Cô chợt suy nghĩ cũng muốn có bạn trai to cao như thế, cảm giác chắc sẽ rất an toàn, Khúc Yên thì bận suy nghĩ vu vơ.

Còn anh, bị mùi hương của cô làm cho ảnh hưởng, vành tai anh đỏ lên trong bóng tối.

Anh yên lặng cõng cô ra đường lớn nơi xe anh đậu.

Khúc Yên nhẹ hơn so với những gì anh nghĩ.

Giống như cô không có bất kì trọng lượng nào.

Nhẹ như không khí vậy.
Lòng bàn tay Thẩm Tây Thừa tiết ra mồ hôi lạnh, anh vẫn là lần đầu tiếp xúc da thịt gần gũi thế với người khác phái, mái tóc dài cô cứa vào cổ của anh như lông vũ mà ngứa ngáy vô cùng, trên người Khúc Yên có mùi hương ngọt ngào và thanh mát, anh cũng không vô duyên tới mức mà đụng chạm vào đùi của cô.

Chỉ có thể nắm chặt bàn tay lại, giữ hai đôi chân thon của cô bằng bắp tay cứng cỏi của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi