DÒNG CHẢY TÌNH YÊU


Trên sofa phòng khách, ông nghiêm túc hỏi cô:“Tiểu Yên, mẹ con bận lắm sao?”
Khúc Yên nhìn ông, thành thật đáp:“Đúng ạ, rất bận là đằng khác.” Cô cười híp mắt:“Khi còn nhỏ, con không quen khí hậu lạnh ở đó nên thường dễ bị cảm, nặng nhất là sốt cao.

Hên là lúc đó con có cô bảo mẫu chăm sóc.

Nếu không chắc có lẽ con chết thiệt rồi.”
Ông cau mày, hắng giọng:“Không cho phép con nói vậy!”
Cô nhìn ông:“Cha biết không? Hai năm trước con bị tai nạn, hên là vẫn chưa đến mức chết.” Đôi mắt cô trong suốt nhìn ông, bình thản trước cơn bão lòng, dửng dưng mà nói ra, giống như tâm đã hoàn toàn chết lặng.
Ông đưa tay xoa đôi mắt mình, ghì chặt bả vai cô, ép cô phải nhìn ông:“Tiểu Yên! Nếu sau này mà con còn lặp lại những từ như “chết” thì cha sẽ đánh con!”
Cô bật cười:“Xem cha kìa, con chỉ nói đùa thôi.


Không cần phải đặt nặng quá vấn đề đâu.”
Sắc mặt ông rất tệ, nhờ Thẩm Tây Thừa điều tra thì ông biết Khúc Yên rất ít khi gặp mẹ mình, muốn dùng tình cảm của một người cha bù đắp cho cô, thế nhưng hết lần này đến lần khác ông lại làm Khúc Yên nhớ lại những thứ không vui vẻ, có lẽ tình cảm chính là vết thương lớn nhất trong lòng Khúc Yên.
Ông từ từ buông tay ra, ngồi cạnh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô:“Sau này cha sẽ không nhắc tới chuyện không vui.

Mà tại sao con lại bị thương vậy?”
“Mang giày cao gót không cẩn thẩn bị té thôi ạ.” Cô giải thích.
Ông cũng không nghi ngờ, gật nhẹ đầu.

Khúc Yên lại giống như vừa nạp lại năng lượng vào, hớn hở nắm lấy tay ông:“Cha, cha giúp con cái này nhá?”
Cả một tuần sau tiếp Ôn Thành Uy không đến công ty, ở nhà chịu trách nhiệm giám sát không cho đôi chân cô chạy nhảy loạn khắp nơi, tuy cô rất buồn chán và hay phàn nàn việc này nhưng hình như sự quản thúc ấy lại giúp vết thương cô nhanh chóng khôi phục lại hơn.

Đến bệnh viện bác sĩ cũng đã nói vết thương của cô đã hồi phục rất tốt, đã không còn gì gây trở ngại.
Vì thế cô mới tránh khỏi ánh mắt theo dõi của cha mình, trở lại cuộc sống tự do như trước đây.
Khúc Yên đã rút kinh nghiệm, sẽ không chọn những đôi guốc quá cao để đi.

Cô đã chọn mang những đôi boot cao chân nhưng đế giày rất chắc, thật sự vừa tôn chân vừa giúp dáng cô sang hơn trước rất nhiều.
Vì vết thương ấy mà cô đã bỏ mất một cơ hội xem triển lãm tranh hiếm có, cũng có chút cô đơn vì không có bạn bè ở Trung Quốc.


Tình cờ cô đến ngồi trường cấp ba mà Ôn Thành Uy đã học, đứng gần lề đường nhìn bên trong ngôi trường không hẳn là vắng vẻ.

Có vài nam sinh bên trong mặc đồng phục bóng rổ, trên người còn mồ hôi, hơi thở tràn ngập thanh xuân tuổi trẻ tươi mát.
Khúc Yên thời cấp hai cũng đã từng mang năng lượng tràn đầy nhiệt huyết thế, nhớ lại năm đó tuy không mấy vui vẻ và hay bị trêu ghẹo nhưng ít ra cũng có một nam sinh mỗi khi nghe ai nói xấu cô đều sẽ đứng ra mắng nhiếc lại họ.
“Wow, xinh quá! Là nữ sinh trường mình sao ta?” Một nam sinh đang nghĩ mệt giữa trận đấu vô tình nhìn cô.
“Cậu bị hâm à? Xinh đẹp thế nếu là trường chúng ta đã nổi tiếng khắp trường rồi!” Một nam sinh khác nói.
“Đúng thế, đúng thế.

Mà chân đẹp quá đi.” Nam sinh vừa hỏi khi nảy thấy đúng liền không cãi lại mà phụ họa.
Tiếp đó là cả đám nam sinh trố mắt nhìn cảnh tượng phía trước mặt.
Đúng lúc này, sau lưng cô có một bóng người cao lớn.

Khúc Yên không để ý đằng sau, cũng chẳng quan tâm phía trước có vài nam sinh đang thảo luận về mình.


Nhìn góc cây cổ thụ phía xa, nơi mà cha cô nói mẹ Khúc nhiều năm về trước thường hay ngồi đó học bài.
Cô tự nghĩ, dáng vẻ của mẹ Khúc khi trẻ.

Chắc chắn sẽ là rất xinh đẹp.
“Khỏe lại liền quên lời hứa à?” Bỗng một giọng nói trầm ở trên đỉnh đầu cô vang lên.
Khúc Yên quay phất người lại.
Nhìn Thẩm Tây Thừa đang đứng rất gần mình.
Cô nhìn anh, kinh ngạc nhẹ giọng hỏi:“Sao chú lại ở đây?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi