ĐÔNG CHÍ CHƯA TỚI


“Cảm ơn.

Cậu cũng thế.

Lái xê về cẩn thận.”
Trịnh Lam ngượng ngùng nhìn Lương Đông, vừa nói vừa đưa tay muốn trở lại áo khoác cho anh ta.

Chỉ tiếc Lương Đông hoàn toàn không cho cô cơ hội này, trực tiếp xoay người cô, đẩy cô về phía trước rồi nói:
“Được rồi, tớ cũng phải trở về đây.

Cậu lên nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói rồi Lương Đông nhanh chóng chui vọt vào trong xe, khởi động xe rồi đạp chân ga mà phóng xe đi mất.
Trịnh Lam khẽ thở dài một hơi, lê cơ thể có chút mệt mỏi của mình đi vào trong thang máy, nhấn nút lên tầng ba mươi hai.
Ngày hôm nay thật sự cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, bây giờ cô chỉ nghĩ đến việc về nhà liền ngả lưng nằm xuống giường mà đánh một giấc thật sâu, để có thể nạp lại năng lượng cho cơ thể, ngày mai còn phải vui vẻ bắt đầu một ngày mới.

Trong lúc đợi thang máy, Trịnh Lam nhận được tin nhắn của Hải Ly.

Cô nhanh tay gõ dòng chữ “Tớ về đến nhà rồi” để hồi âm lại cô ấy, còn không quên gửi một sticker có hai cô gái đang cuồng nhiệt ôm ấp nhau.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Trịnh Lam cũng không chú ý nhìn đường, vừa nghịch điện thoại vừa di chuyển về phía căn hộ của mình.
“A.”
Bỗng nhiên đầu mũi cô có cảm giác nhói đau.

Trịnh Lam giật mình đến mức đánh rơi điện thoại trên tay xuống đất.

Cô nhanh chóng cúi xuống nhặt điện thoại cho vào lại trong túi áo, sau đó đứng phắt dậy, cúi gập người với người mà mình vừa đụng phải rồi cuống quýt nói:
“Thật xin lỗi.

Ban nãy tôi không chú ý lắm, anh không bị thương chứ?”
Nhìn vào đôi giày da màu đen bóng đang ở ngay trước tầm mắt mình, Trịnh Lam liền dễ dàng đoán được đối phương là nam nhân.

Chỉ là cô vạn lần không ngờ tới, người mà mình vừa đụng phải lại là Trác Diệu.
“Không bị thương.”
Thanh âm trâm thấp quen thuộc lọt vào trong màng nhĩ khiến Trịnh Lam giật phắt mình, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng mình đang được phản chiếu mập mờ trong mắt đối phương, cô liền hít một hơi sâu, đứng thẳng lưng lên rồi mới nói:
“Không có việc gì thì tốt.

Nếu anh không bị thương, vậy tôi đi trước.”
“Nhanh như thế đã thay đổi cách xưng hô rồi?”
Vừa đi được mấy bước, Trịnh Lam đã bị Trác Diệu nắm lấy cổ tay, buộc cô phải đứng lại.


Thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ của anh dội từ trên đỉnh đầu cô dội xuống, khiến Trịnh Lam cảm thấy rét run, da gà da vịt gì trên người cũng nổi lên hết cả.
“Xem ra em đã tìm được đối tượng mới rồi nhỉ? Thế nào, quyết định hẹn hò với tên họ Lương kia rồi à? Còn thân mật khoác áo của anh ta lên người mình như vậy?”
Mùi hổ phách thoang thoảng thoát ra từ người cô khiến Trác Diệu khó chịu chau mày.

Rõ ràng đây là hương thơm do tên họ Lương kia tạo ra, bình thường trên người Trịnh Lam đều là mùi hoa tuyết tùng nhẹ nhàng, mấy năm chung sống với nhau, cho dù anh không có tình ghi nhớ thì như một thói quen, não bộ anh cũng đã sớm quen thuộc với hương thơm độc nhất này của cô.
Càng nghe Trác Diệu nói, Trịnh Lam càng cảm thấy đầu mình rát đau.

Cô đưa tay lên bóp trán, sau đó thẳng thừng hất cánh tay Trác Diệu nắm lấy cổ tay mình ra rồi lạnh giọng phản bác:
“Còn anh thì bao năm vẫn không thay đổi tính tình nhỉ? Vẫn còn giữ sở thích bám đuôi người khác à?”
“Vì sao anh phải thay đổi? Tôi không thấy mình có điểm nào cần thay đổi cả.”
Trác Diệu bày ra thái độ tự nhiên như ruồi, cứ như “kẻ bám đuôi” mà Trịnh Lam đang nói đến hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.
Trịnh Lam hiện đang mệt muốn chết, cô không muốn lãng phí thời gian đôi cô cùng con người này, cho nên liền mặc kệ anh mà sải bước chân đi về phía phòng mình.
Nhưng cô đi một bước, người đàn ông này lại bám theo sau cô một bước.

Lửa giận khó nhịn, Trịnh Lam quay phắt người lại nhìn anh, nhíu chặt mày mà gằn giọng như đang quát tháo:
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Theo em?”

Trác Diệu cười ngả ngớn nhìn Trịnh Lam, sau đó trước con mắt ngỡ ngàng của cô, anh dùng thẻ từ mở cửa căn hộ ngay bên cạnh căn hộ hiện tại cô đang sinh sống, dùng giọng nói mang đậm sự khiêu khích mà híp mắt nhìn cô:
“Tôi chỉ đơn giản là đang về nhà của tôi thôi.

Trùng hợp thật, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm mới.

Từ nay mong cô hãy giúp đỡ tôi nhé, cô Trịnh.”
Trác Diệu nói rồi hiên ngang đẩy cửa bước vào nhà, còn thẳng tay đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
Hai tay Trịnh Lam siết chặt lại thành mình nắm đấm.

Cô mìm môi một lúc lâu, sau đó mới thở hắt ra một hơi rồi gằn giọng mắng:
“Trùng hợp cái con khỉ khô.”
Đến đồ ngu cũng biết đây là anh ta cố tình chuyển đến sinh sống ngay bên cạnh căn hộ của cô.

Nhưng Trịnh Lam nghĩ mãi cũng chẳng đoán ra lý do vì sao anh ta lại làm thế, chẳng lẽ là vì cay cú vụ bị cô ném đơn ly hôn vào mặt nên muốn tra tấn tinh thần nhằm trả đũa cô sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi