ĐÔNG CHÍ CHƯA TỚI


“…”
Thấy Trác Diệu không nói gì, Trịnh Vân liền bày ra bộ dạng ủy khuất, hai mắt ngân ngấn nước, cắn cắn múi môi, thanh âm cô ta phát ra có chút nức nở nói:
“Thôi ạ.

Nếu anh còn có việc bận thì không cần vì em mà ở lại.

Em xin lỗi hôm nay đã làm phiền anh, dù sao em đối với anh cũng không quan trọng đến thế.”
Lúc cô ta nói hết câu cũng là lúc hai hàng nước mắt lăn dài trên má Trịnh Vân.

Trác Diệu vốn đã định rời đi, nhưng thấy cô ta khóc lóc thế này, anh chỉ nghĩ đơn giản tốt xấu gì cũng từng là người nhà, mình không thể không chừa cho Trịnh Vân chút mặt mũi, nên liền sải bước đi đến cạnh giường, cầm tô cháo ấm lên, động tác nho nhã múc một thìa cháo đưa lên trước miệng Trịnh Vân:
“Tôi giúp em.”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Trịnh Vân đạt được mục đích giữ chân Trác Diệu lại, lập tức cô ta liền cong môi nở một nụ cười trông như đứa trẻ con vừa nhận được món đồ ăn vặt yêu thích.
Lúc ăn được một phần ba bát cháo kia, đột nhiên Trịnh Vân lại tự dưng than thở:
“Anh, em thật sự không hiểu chị gái của em nghĩ cái gì nữa, lại có thể lạnh lùng đưa ra đề nghị ly hôn với một chàng trai tốt như anh.

Nếu em là chị ấy, có một người chồng tốt như anh, em nhất định sẽ không bao giờ cãi lại lời anh ấy, đừng nói đến việc làm anh ấy mất hết sĩ diện trước mặt người khác.

Từ bao giờ lại có đạo lý vợ dám ném đơn ly hôn vào mặt chồng, không phải từ trước đến nay phụ nữ đều nên tuân thủ việc “xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” sao?
Trác Diệu vốn còn định bón cháo giúp Trịnh Vân, nhưng một tràng câu nói xa xả của Trịnh Vân mới vừa đây đã khiến cánh tay anh khựng lại giữa không trung.

Nghe thấy những lời này, Trác Diệu chẳng những không cảm thấy hả hê khi có người bênh vực mình mà trái lại, trong lòng anh nhộn lên cảm giác khó chịu như bị hàng ngàn con kiến chích.
Anh không thể không thừa nhận, anh không thích việc nghe từ miệng người khác những câu hạ nhục Trịnh Lam một chút nào.

Bất kể đối phương là ai, anh đều cho là họ không có quyền phán xét những gì cô đã làm là đúng hay sai.
“Cô…”
Trác Diệu còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bất ngờ bị đẩy ra.

Hai người bị thanh âm cửa mở làm giật mình, điều càng không ngờ tới hơn là người đang đứng trước cửa lúc này là Kiều Thư Vân.
“Bác… Bác gái.”
Khoảnh khắc nhìn thấy người vừa mới đẩy cửa bước vào phòng là ai, Trịnh Vân liền giật bắn mình lên một cái, sắc mặt của cô ta cũng dần trở nên trắng xanh.
“Một tiếng bác gái này của cô, tôi không dám nhận.”
Kiều Thư Vân nói rồi chậm rãi bước chân về phía trước.

Mỗi bước đi khoan thai của bà đều như đang dẫm lên tim Trịnh Vân, khiến lòng cô ta thấy nóng như lửa đốt.
Tốt xấu gì cũng đã là sui gia ba năm, cô ta không đui mù đến mức không nhìn ra được bình thường quan hệ giữa mẹ Trác Diệu với Trịnh Lam tốt như thế nào.

Trịnh Lam trước giờ luôn được Kiều Thư Vân che chở, bà thường khen Trịnh Lam hết lời trước mặt mọi người, luôn dùng thái độ thân thiết, dịu dàng đối đãi với con dâu, trái ngược hoàn toàn với sự xa cách, khách khí mỗi khi Kiều Thư Vân và Trịnh Vân đụng mặt nhau.
Cho nên khi bị Kiều Thư Vân phát giác ra mình mới nói những điều không hay về Trịnh Lam, Trịnh Vân liền không khỏi phát hoảng.
“Trác Diệu, lãng phí thời gian như thế là đủ rồi.

Con ngay lập tức trở về nhà cho mẹ.”
Sắc mặt Kiều Thư Vân hiện tại không được tốt, chỉ thông qua giọng nói cũng có thể nhận thấy bà đnag tức giận đến thế nào.
“Bác… Bác gái.

Bác đừng trách anh Trác Diệu, đều là tại con muốn anh ấy ở lại chăm sóc con.

Anh ấy quan tâm con, cho nên mới…”
“Quan tâm cô?”
Kiều Thư Vân vừa bật cười thành tiếng vừa thốt ra ba chữ này.

Bà không chừa cho Trịnh Vân chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần lời nói hàm hồ của cô ta:
“Có vẻ cháu hiểu nhầm cái gì rồi nhỉ? Đứa con trai này của tôi ấy, từ nhỏ đến lớn đã luôn dịu dàng với mọi người xung quanh.

Ngay cả mấy con chó mèo hoang bị bỏ rơi ngoài đường, nó cũng có thể mủi lòng thương xót bỏ ra chút thời gian cho chúng nó ăn một bữa đàng hoàng.

Nói là tính xấu thì không phải, nhưng cũng vì thế mà khiến cho nhiều người không biết thân biết phận, tơ tơ tưởng tưởng những chuyện không có thật.


Chó mèo thì cũng thôi đi, tôi cũng là người yêu thích chó mèo.

Nhưng người thừa nước đục thả câu, táy máy đồ của người khác chính là loại tôi đây ghét nhất, chết đi sống lại bao nhiêu kiếp cũng không thể ngấm nổi loại người này, chỉ vừa nghĩ tới thôi đã muốn nôn ra luôn rồi.”
“Còn làm gì thế?”
Kiều Thư Vân nói rồi liền vươn tay kéo Trác Diệu về phía mình, dùng ngữ khí như đang ra lệnh nói với anh:
“Mẹ bảo con về nhà.

Đừng để mẹ lặp lại thêm lần nữa.

Con biết rõ mẹ ghét nói đi nói lại một vấn đề nhiều lần mà.”
Trịnh Vân bị Kiều Thư Vân châm chọc đến mức sắc mặt cô ta dần trở nên trắng dã.

Đôi môi mỏng của cô ta mím chặt vào nhau, cúi gằm mặt nhìn xuống ga trải giường màu trắng, một giây cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ phải đối diện với gương mặt lạnh lùng, uy nghiêm cùng khí thế áp đảo người khác của Kiều Thư Vân lúc này.
“Cháu biết câu nói gì là tàn nhưng không phế không? Những người có cơ thể không lành lặn có ý chí vươn lên rất đáng khâm phục.

Còn những kẻ lành mà cố tỏ ra què để đổi lấy chút thương hại từ người khác chính là loại người muôn đời bị người ta phỉ nhổ.

Cháu xem ra không bị thương nặng lắm, chắc chưa đến mức phế cánh tay kia đâu nhỉ?”
Ánh mắt lạnh như băng của Kiều Thư Vân phóng thẳng về phía bàn tay đang được quấn băng trắng của Trịnh Vân, khiến cho cô ta nổi hết da gà da vịt.
“D… Dạ cháu không sao.”
“Không sao thì tốt.”
Kiều Thư Vân nói rồi kéo tay Trác Diệu rời đi.

Giỏ hoa quả bà đang cầm trên tay lúc đi qua thùng rác cũng bị Kiều Thư Vân thuận tay vứt vào.

“…”
Trác Diệu đi theo sau mẹ mình, một lời cũng không nói.

Anh không phải không biết mẹ mình là kiểu nữ cường độc lập, mạnh mẽ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Trác Diệu thấy mẹ mình mắng người ta hăng say đến thế, không chừa cho Trịnh Vân một giây nào để vuốt mặt.
“Mẹ, mẹ buông tay con ra được rồi.”
Bởi vì đang kích động, cho nên hai bàn tay của Kiều Thư Vân vô thức siết chặt lại.

Lực tay không hề nhỏ, khiến cho xương cốt Trác Diệu thậm chí còn cảm thấy có chút nhói đau.
“Hừ.”
Kiều Thư Vân dừng bước chân lại, thả tay con trai ra rồi “hừ” mạnh một tiếng.
“Ban nãy mẹ mắng người ta một tràng như thế, không nghĩ đến việc nể mặt Trịnh Vân là người quen sao?”
Trác Diệu thấy bộ dạng của mẹ mình hiện tại có chút buồn cười, liền không nhịn được muốn trêu chọc bà thêm một chút.
Kiều Thư Vân không chần chừ quá một giây, động tác nhanh như chớp khoanh tay lên trước ngực, thanh âm phát ra từ cổ họng mang theo sự chán ghét nồng đậm được cất lên:
“Phụ nữ thông minh thì đáng quý, nhưng phụ nữ tự cho mình thông minh thì đáng ghét.

Cô ta dám nói xấu con gái cưng của mẹ, mẹ chưa cho cô ta mấy bạt tai là còn có tình người lắm đấy.”
Mặt Kiều Thư Vân khi nói câu này như treo rõ một hàng chữ trên mặt: “Bà đây không có lỗi.

Là con nhóc kia gây cớ vô sự trước, tội gì bà đây phải để ý đến mặt mũi của cô ta?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi