ĐÔNG CUNG KIỀU TƯỚC

Trong mắt Châu Như lóe lên vẻ khinh thường: “Coi trọng? Nàng ta là người mẫu thân mua về từ chốn Vạn Xuân phường, một người có địa vị như Hầu gia, làm sao có thể coi trọng nàng ta được? Chẳng qua chỉ vì vẻ bề ngoài của nàng ta mà thôi.”

Nghĩ đến mấy ngày qua nàng ta phát hiện A Yên thường xuyên ở lại trong phòng Hầu gia, trong lòng lại dâng lên sự ghen tị và không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ? Ngoài tướng mạo thì nàng ta có gì không bằng, thế mà Hầu gia hết lần này đến lần khác phớt lờ nàng ta, nhưng lại rất quan tâm con tiện tỳ kia.

Cũng may Hầu gia vẫn chưa động vào A Yên, đợi nàng ta lên kế hoạch kỹ càng chuyện này, để A Yên trở thành người của huynh trưởng, xem nàng ta sau này làm sao câu dẫn Hầu gia.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Châu Như hiện lên chút ý lạnh, trầm giọng nói: “Kêu ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, cũng chỉ là một con tiện tỳ thôi, lẽ nào Hầu gia lại vì nàng ta mà ghen ghét Châu phủ chúng ta? Đừng quên, bên trên Châu phủ ta còn có Tư lễ giám.”

Đại Tương nghe vậy, biết là cô nương đã hạ quyết tâm, liền gật đầu đáp ứng.

Trời tờ mờ sáng, Đại Tương phái người đi đến Tử Vân quan, dùng rất nhiều tiền để làm chuyện đó.

Quán chủ kia tuy là đạo sĩ nhưng bên trong cũng chỉ là tục nhân, nhìn thấy một hộp thỏi bạc lẽ nào không phản ứng. Hơn nữa người thuê hắn làm việc là cô nương duy nhất của Châu gia, cũng chỉ là chọn cho huynh trưởng một nha hoàn xung hỉ, đâu phải chuyện gì quá đáng, sao hắn có thể từ chối.

Hơn nữa, nếu hắn không đồng ý mà đắc tội với Châu đại cô nương, sợ rằng sau này Tử Vân quan của hắn không thể ở lại Hoài An nữa.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết phải làm sao.

Chỉ là, thật đáng thương cho tì nữ A Yên này, loại xung hỉ này nếu thành công thì không sao, nếu Châu đại thiếu gia không tỉnh lại, sợ rằng nàng ta cũng gặp họa theo, không chừng Châu lão phu nhân tức giận sẽ để nàng ta bồi táng theo Châu đại thiếu gia.

Có điều trên đời này có biết bao người đáng thương, nếu ai hắn cũng thương tiếc, vậy đạo sĩ như hắn còn có thể tồn tại được không.

Có trách thì cũng chỉ trách nàng đã đắc tội với Châu đại cô nương.

Đạo sĩ thu lại suy nghĩ của mình, giấu chiếc hộp vào tủ dưới, đợi người của Châu gia đến.

Quả nhiên chưa đến nửa canh giờ sau, trước cửa đạo quán có một chiếc xe ngựa dừng lại, quản gia Đổng Tiền của Châu phủ từ trong xe bước xuống, được người dẫn vào Tử Vân quan.

Nói rõ ý đồ đến đây xong, chưa đến một lát sau đã dẫn theo quán chủ đi ra.

Khi xe ngựa đến trước cửa Châu phủ thì cũng đã đến trưa.

Đạo sĩ xuống xe, ngước mắt nhìn tấm bảng Châu phủ hồi lâu, sắc mặt ngưng trọng, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Đổng Tiền nhìn bộ dạng này của hắn, quả thật có chút kinh hãi, thầm nghĩ đạo sĩ kia thật sự có chút bản lĩnh, nhìn ra được gì sao? Thiếu gia nhà bọn họ có phải bị thứ gì đó xung đột nên mới hôn mê bất tỉnh không?

Vừa định mở miệng hỏi thì đạo sĩ kia nhấc chân tiến vào trong phủ, Đổng Tiền vội vàng đi theo.

Đạo sĩ kia căn bản không cần người dẫn đường, một mạch đi đến viện tử của Châu lão phu nhân.

Đổng Tiền có chút ngạc nhiên, càng thấy khâm phục hắn hơn.

Đợi lúc đi vào hồi bẩm, liền đem chuyện này nói lại với lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Có thật là như vậy không?”

Đổng Tiền vội nói: “Chuyện như vậy lão nô sao dám gạt người, quán chủ Tử Vân quan này quả thật có chút bản lĩnh.”

“Còn ngây ra đấy làm gì, mau mời quán chủ vào.” Lão phu nhân nói.

Đổng Tiền lĩnh mệnh ra ngoài, rất nhanh dẫn theo quán chủ bước vào trong phòng.

Châu lão phu nhân kể lại chuyện xảy ra tối qua với Châu Quần cho hắn nghe, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: “Lão thân đang muốn tìm một nữ tử xung hỉ cho Quần Ca, định sẽ là Giang nhị cô nương Giang Phù.” Lão phu nhân vừa nói vừa lấy một tờ giấy đỏ từ trong áo ra, “Trên đây là sinh thần bát tự của Quần Ca và Giang nhị cô nương, phiền đại sư xem xem có được hay không?”

Đạo sĩ cầm lấy tờ giấy, mở ra nhìn qua một cái, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, bấm bấm ngón tay, lắc đầu nói: “Nữ tử này mệnh cách không hợp với công tử, nếu cưỡng ép xung hỉ thì đối với công tử e là trăm hại mà không lợi, mệnh của công tử e là không được lâu nữa!”

Châu lão phu nhân và Chương thị nghe xong, ai nấy sắc mặt đều trắng bệch.

Chương thị run rẩy hỏi: “Vậy ý của đại sư là…”

Lời còn chưa nói xong, đạo sĩ đã đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

Sau đó hắn lại nhắm mắt lại một hồi lâu, thần sắc có chút phức tạp.

Chương thị lo lắng, vội vàng hỏi: “Đại sư đã tính ra cái gì rồi sao?”

Đạo sĩ kia nói: “Bên kia có một viện tử, trong đó có một nữ tử thân phận hèn mọn, nhưng lại có thể xung hỉ cho công tử.”

“Tuy nhiên, bần đạo nhẩm tính nữ tử này đến Châu phủ chưa lâu, nếu không phải đến Châu phủ thì bây giờ đang ở chốn trăng hoa.”

“Chuyện này có chút phiền phức, nếu nữ tử này là di nương mới nạp từ kỹ phường của lão gia, lại đem xung hỉ cho công tử thì không thỏa đáng.”

“Dẫu sao một nữ tử cùng hầu hạ phụ tử thì không hợp tình hợp lý, thứ nhất là truyền ra ngoài sẽ không tốt, thứ hai cho dù xung hỉ khiến công tử tỉnh lại, chuyện công tử đụng vào thiếp thân của sinh phụ cũng là tai họa, sớm muộn gì cũng đổ lên người công tử hoặc là đứa con nỗi dõi của công tử.”

Nghe những lời này của đạo sĩ, lão phu nhân cứng ngắc người lại, nào dám nửa lời không tin.

Nếu nói vừa rồi hắn tự tìm vào viện tử chỉ là trùng hợp, nhưng đây là lần đầu hắn đến Châu phủ, làm sao có thể biết người trong viện tử bên đó là nha hoàn mà Châu gia mới mua từ Vạn Xuân phường về.

Lão phu nhân sau khi nghĩ kỹ lại những chuyện này, trong đầu quả thực có chút kinh hãi.

Bà ta không tiện nói với đạo sĩ là hiện tại trong viện kia chính là Bình Tuyên Hầu, khách quý từ kinh thành tới, càng khó nói nữ tử mà Châu gia bọn họ mua trước đây là A Yên đã bị Chương thị đưa đến hầu hạ Bình Tuyên hầu rồi.

Lão phu nhân giấu nhẹm sự kinh ngạc của mình vào trong lòng, nói với đạo sĩ: “Lão thân hiểu rồi, làm phiền đại sư đã chỉ điểm.”

“Nếu lần này xung hỉ thật sự thành công khiến Quần Ca tỉnh lại, Châu phủ phải cảm tạ đại sư rất nhiều.”

Đạo sĩ chắp tay nói: “Lão phu nhân khách khí rồi, nếu như không có việc gì nữa, bần đạo xin cáo từ.”

Chờ tiễn đạo sĩ kia đi, Châu lão phu nhân mới quay ra nói với Chương thị: “Người đạo sĩ nói là A Yên mà chúng ta mua về từ Vạn Xuân phường.”

“Cũng khéo thật, Giang nhị cô nương mệnh cách không hợp Quần Ca, vậy mà một nô tì như nàng ta lại có thể xung hỉ cho Quần Ca.”

Lão phu nhân vừa nói vừa mỉm cười, chỉ cần có người xung hỉ thì đó là chuyện tốt.

Chương thị lại có chút do dự, bất an nói: “Nhưng mẫu thân, A Yên kia đã được đưa đến hầu hạ Bình Tuyên hầu, nếu Bình Tuyên hầu không chịu để nó đi, vậy phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, Châu lão phu nhân khó chịu trừng mắt nhìn Chương thị: “Nói ngươi không có não thật đúng là không có não mà! Cũng chỉ là một tiện tỳ, đã muốn về thì phải về thôi. Hơn nữa, hôm đó không phải ngươi nói giấy bán thân vẫn đang trong tay ngươi, chưa đưa cho Bình Tuyên Hầu sao? Nếu chưa đưa thì A Yên này vẫn là nô tì của chúng ta, đừng nói là để nó xung hỉ cho Quần Ca, thậm chí có đánh chết cũng là chuyện của Châu gia chúng ta.”

Đạo lý này Chương thị sao có thể không hiểu, nếu là bất kỳ một người nào đó ở Hoài An, bà ta đâu kiêng nể những chuyện này, ngay cả bây giờ dẫn người đi cũng được nữa là.

Nhưng ngặt nỗi bên kia lại là Bình Tuyên Hầu rất được Hoàng thượng sủng ái, giờ đã đưa người đến hầu hạ Hầu gia mà còn muốn đòi lại để xung hỉ cho Quần Ca, thật sự là đắc tội.

Vẻ mặt băn khoăn của Chương thị sao có thể giấu được lão phu nhân, mặt lão phu nhân trầm xuống, tức giận nói: “Dù hắn có là Bình Tuyên Hầu thì trong phủ ta không thể so sánh với Quần Ca được, nó là người hương hỏa duy nhất của Châu gia ta, ta dù có phải mạo hiểm đắc tội với Bình Tuyên Hầu thì cũng phải để Yên nhi xung hỉ cho Quần Ca!”

“Ngươi cho người đến gọi A Yên qua đây, đừng nói có chuyện gì cả. Tối nay để nó mặc hỷ phục rồi đưa đến phòng Quần Ca.”

“Nếu như Bình Tuyên Hầu biết chuyện, cùng lắm thì lão bà đây tự mình đi xin lỗi một tiếng. Đoán là hắn sẽ không vì một nha hoàn mà trở mặt với Châu phủ chúng ta và cả Tư Lễ giám đâu.”

Mặc dù Chương thị vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng chỉ có thể làm như vậy vì nhi tử của mình.

Cùng lắm thì bà ta lại ra ngoài tìm một mỹ nhân khác cho Bình Tuyên Hầu, coi như là đền bù.

Nam tử trước giờ vẫn luôn có mới nới cũ, có người mới đời nào còn nhớ đến người cũ như A Yên.

Nghĩ vậy, Chương thị liền dặn dò Mi nhi đi kêu A Yên đến đây một chuyến.

Trong tay vẫn còn có giấy bán thân của A Yên, nghĩ rằng nàng sẽ không có gan để từ chối.

Mi Nhi nghe rồi lĩnh mệnh mà đi, nhưng trong lòng lại có chút thương cảm cho A Yên.

Rõ ràng là hầu hạ cho Hầu gia, thế mà lúc này lại bị đưa đến xung hỉ với công tử đang hôn mê bất tỉnh, lần này không biết kết quả sẽ ra sao. Cho dù đại thiếu gia có khỏe lại, thì người có thân phận thấp hèn như A Yên lẽ nào lại được trở thành đại thiếu nãi nãi của Châu gia? Đó là điều không thể.

Cho nên với thủ đoạn của lão phu nhân và phu nhân, chờ xong việc, có lẽ sẽ không để cho A Yên một con đường sống.

Mi Nhi vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến chỗ A Yên.

Sáng sớm hôm nay Tạ Thận Chi đã xuất phủ ra ngoài,  nghe nói là tới tối mới trở về. Vì vậy A Yên cũng không tới tiền viện hầu hạ, đợi tối mới qua.

Thấy Mi Nhi đi tới, trong lòng nàng chợt thắt lại, hàng lông mày tỏ vẻ phòng bị.

Mi Nhi là người bên cạnh Chương thị phu nhân, nếu không phải Chương thị đang giữ giấy bán thân của nàng, thì đời này của nàng cũng không muốn có chút liên quan nào đến bà ta. Hết lần này đến lần khác Chương thị kêu nàng quyến rũ công tử, còn hỏi mỗi ngày bọn họ làm gì, thế nên khi nhìn thấy Mi Nhi trong đầu nàng liền có chút sợ hãi, sợ Chương thị lại hỏi công tử có muốn nàng hay không.

Nàng sợ nếu nàng nói không, Chương thị sẽ cảm thấy nàng vô dụng, sẽ một lần nữa bán nàng đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng A Yên càng thêm sợ hãi, thầm nghĩ nhất định phải lấy lòng công tử, tìm cơ hội “thành sự” với công tử càng sớm càng tốt, hoặc là to gan cầu xin công tử, để người đến chỗ Chương thị lấy giấy bán thân của mình, để không phải ngày đêm lo lắng Chương thị sẽ bán mình đi nữa.

A Yên nghĩ hôm qua công tử đã giúp nàng khi nàng bị Giang Thầm lôi kéo, đêm nay nàng quyết định lấy hết can đảm cầu xin, có lẽ công tử bây giờ có ấn tượng tốt với nàng, sẽ đồng ý giúp nàng xin khế ước.

Nghĩ đến đây, A Yên quay sang hỏi Mi nhi: “Mi Nhi tỷ tỷ đến đây có chuyện gì sao?”

Mi Nhi đáp: “Phu nhân cho gọi ngươi qua đó, chủ yếu là để hỏi chuyện ngươi và Hầu gia.”

“Mấy ngày nay bận lo thọ yến cho lão phu nhân nên phu nhân rất mệt, tối hôm qua còn đau đầu, tâm tình không tốt. Mau đi cùng ta, đừng để phu nhân chờ lâu.”

Mi Nhi vừa nói vừa kéo A Yên đi.

A Yên từ chối không được, đành phải đi theo Mi Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi