ĐÔNG CUNG MỊ


"Nhưng mà!" Từ thị vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật này: "Con đường đường là chi nữ hầu phủ, sao con phải sống trong bóng tối, sao lại phải giống như nữ tử ngoài kia, chịu đựng cảnh trượng phu đem lòng yêu người khác?""Vì sao?"Nghi Dương hừ lạnh một tiếng.


"Chẳng lẽ lúc trước không phải do con cứ nhất định phải gả cho hắn? Thẩm gia thất thế, tình trạng thất lạc đó của hắn, toàn bộ Thái Học viện có người nào không biết? Khi đó ta đã nói con, hắn không có khả năng một lòng một ý yêu con, con có nghe sao? Kiều Kiều, đường là chính con chọn! Con không phải tiểu hài tử, phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình!"Từ thị nở một nụ cười khổ sở, nhớ lại chuyện xảy ra năm đó.Năm đó Triệu Tử Nghi, Phan An Mạo, Tử Kiến Tài, bạch y nho nhã rung động kinh thành.Khi đó nữ tử chưa thành thân của toàn Trường An đều muốn gả vào Triệu gia, mà trong đó người nồng nhiệt táo bạo nhất chính là nữ nhi của trưởng công chúa Từ Vân Kiều.Vì có mẫu thân, Từ Vân Kiều có thể thường xuyên ra vào trong cung, mỗi lần đều đợi trước cửa Kim Mã, chỉ là để từ xa nhìn hắn một cái.Nhưng hắn mỗi lần đều cười nhạt một tiếng đáp lại: "Từ cô nương", rồi lại quy củ xa cách.Cứ tưởng rằng tính cách hắn chính là như vậy, mãi cho đến khi lão sư Thẩm Mục của hắn bị giáng chức trở về quê hương. Lúc đó đang là mùa mưa, Thái hậu lại bị tật ở chân, mẫu thân vào cung chăm sóc cho Thái hậu, Từ Vân Kiều lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa sau Trường Tâm cung với một chiếc ô, muốn đi vào Thái Thường Tự để tìm hắn như thường lệ.Trước cổng Thái Thường Tự có hai con ngựa bạch ngọc, Từ Vân Kiều núp sau lưng ngựa, lại nhìn thấy hắn quỳ thẳng trong sân, ngày đó hắn mặc một bộ trường bào màu lam, vai rộng eo hẹp, khiến Từ Vân Kiều mặt đỏ bừng tim đập mạnh.Mưa phùn bỗng nhiên chuyển thành mưa xối xả, hắn vẫn quỳ không nhúc nhích, Từ Vân Kiều gọi hắn: "Này, Triệu Tử Nghi, sao ngươi còn không đi!"Hắn không quay đầu, cũng không lên tiếng.Một cây dù xuất hiện ở đỉnh đầu, giữa thiên địa bỗng nhiên trở nên yên tĩnh."Này, ngươi không phải đệ tử Thẩm Thái Thường đắc ý nhất sao? Làm sao hắn lại phạt ngươi quỳ ở đây!" Nữ hài mười sáu mười bảy tuổi kiều diễm cười khúc khích, mi mắt sáng ngời.Triệu Tử Nghi hờ hững ngẩng đầu, đáy mắt ấy là hoang vu vô tận.Tim Hứa Từ Vân Kiều đập lỡ một nhịp, giống như mất mát cái gì đó.Trong ấn tượng của bà ta, hắn nho nhã, phong lưu, kiêu ngạo, tự tin...!Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn rơi vào trạng thái tuyệt vọng như vậy.Ngày ấy, hắn quỳ đến khi trời tối, Từ Vân Kiều cũng bung dù che cho hắn đến khi trời tối.Sau đó liền té xỉu ở trong mưa, trong lúc mơ màng chỉ nhớ có một đôi tay to ôm lấy eo mình, Từ Vân Kiều cười mãn nguyện.Khi tỉnh lại, Từ Vân Kiều bị sốt và liên tục gọi tên hắn.

Mẫu thân thở dài nói, thái hậu đã sớm nói qua với hoàng thượng, tứ hôn Từ Vân Kiều gả cho Triệu Tử Nghi.Mẫu thân còn nói, Kiều Kiều, nam nhân này con cần phải suy nghĩ thật kỹ, trong lòng của hắn không có con.

Con cũng biết hắn vì cái gì quỳ gối trong mưa? Bởi vì lão sư Thẩm Mục của hắn bị giáng chức quan rồi.


Con xem, con vì hắn dầm mưa mà phát sốt, hắn còn không nói cho con biết chân tướng sự việc, con cho rằng hắn sẽ đối tốt với con sao?Nhưng Từ Vân Kiều không tin, trả lời: Đây không phải bởi vì lão sư gặp nạn nên hắn khó chịu sao? Điều này cho thấy, hắn là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa!Mẫu thân nói: Nam nhân này tình nghĩa, còn phải xem tình nghĩa với ai, nếu không phải đối với con, thì hắn càng trọng tình, con sẽ càng thương tâm.Bây giờ, đúng như câu nói năm đó của mẫu thân.Từ Vân Kiều hồi tưởng đến chuyện trước kia, nước mắt lại lăn xuống.Bà ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Thế nhưng con không cam tâm.""Họ Thẩm kia tựa như một cái xương cá sắc bén, kẹt trong cổ họng con.

Người khác nhìn không thấy sờ không được, thế nhưng chỉ có chính con biết rõ, cây gai kia giấu ở trong thịt, con không nuốt vào được, cũng nhả không ra, nó mỗi giờ mỗi khắc đều ở đó khiến con đau nhói.""Lúc đầu con tưởng mình đã quen với nỗi đau này, cho đến khi nha đầu kia xuất hiện trước mặt con, tựa hồ toàn thế giới đều ở đây chế giễu con, rằng con là một nữ nhân thất bại, ngay cả trái tim trượng phu cũng không chiếm được...!Mẫu thân, chẳng lẽ cả một đời con phải chịu đựng sự thống khổ như vậy sao?""Chuyện đã xảy ra rồi, đứa bé kia không có khả năng biến mất, con cũng không có khả năng hòa ly, ngoại trừ việc tiếp nhận sự thật, còn có thể làm thế nào?" Nghi Dương càng nói càng nhức đầu.Từ Vân Kiều sụt sịt, vốn tưởng rằng trở về nhà mẹ đẻ sẽ được hỗ trợ, không ngờ lời nói của mẫu thân lại chặn đường ra của bà ta.


Nhưng nếu cứ như vậy xám xịt lại trở về Triệu phủ, bà ta lại cảm thấy quá mất mặt : "Con mặc kệ, dù sao con cũng không thể tiếp nhận nha đầu kia đạp trên đầu con!"Nghi Dương thở ra một hơi, liên miên trách mắng: "Đứa nhỏ con, tại sao lại ngoan cố như vậy!"Từ Vân kiều buồn bực che mắt."Hiện tại trên triều đình loạn lạc, không nói đến Thái hậu và Hoàng đế, ngay cả Thái tử cũng như tên đã trên dây, mấy phe thế lực đều phải dựa vào Triệu Tử Nghi đến hòa giải; Bùi quý phi trong hậu cung không an phận, cũng may có muội muội của Triệu Tử Nghi vào cung mới có thể trấn áp được; trấn Tây Lương Biên cũng lâm vào bế tắc, sống chết đều phải dựa vào đệ đệ của Triệu Tử Nghi.""Bệ hạ người yếu nhiều bệnh, Thái tử căn cơ bất ổn, lúc này con và Triệu gia xích mích, hậu quả như thế nào con có thể gánh chịu nổi không?"Từ Vân Kiều há to miệng, không biết cãi lại như thế nào.Thế nhưng bào bà ta cứ nhịn như vậy, bà ta lại làm không được, vì vậy chỉ có thể cắn môi không nói.Nghi Dương nói một hơi nhiều như vậy, áp lực trong lòng cũng thả xuống một chút, mềm giọng nói: "Nếu con thực sự chán ghét nàng ta, thì mau mau định hôn cho nàng ta đi, chẳng qua chỉ là thêm một phần đồ cưới thôi, đẩy nàng ta ra khỏi Triệu phủ con sẽ an tâm!"Từ Vân kiều vốn cực kì kháng cự việc này, nhưng vừa nghe tới câu dùng việc thành thân để đuổi Triệu Tích Vi ra khỏi phủ , vẫn cảm thấy có thể tiếp nhận.Nghi Dương nhìn sắc mặt của Từ Vân Kiều, biết là nữ nhi của mình đã bị thuyết phục, cũng nhanh thúc ngựa thêm roi tiếp tục khuyên nhủ: "Con yên tâm, lấy thân phận thứ nữ của nàng ta, tất nhiên không thể gả vào nhà nào tốt hơn Yến nhi được, nàng ta không có cơ hội đoạt danh tiếng đâu! Nhưng con cũng không thể làm quá khó coi, dù sao dòng dõi Triệu gia vẫn còn đó."Từ Vân kiều mặc dù không tình nguyện, thế nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, tròng mắt ừ một tiếng, không còn phản bác nữa.Nghi Dương bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn mền cho nữ nhi: "Không còn sớm nữa, con nhanh ngủ đi, đêm nay cũng không cần nghĩ tới những chuyện không đâu, nghĩ đến con cũng không sửa đổi được, chỉ có thể thương tâm khóc thầm! Con nhìn con đi, con mắt này đều sưng thành quả đào rồi!"Từ Vân kiều nhìn mẫu thân, chẳng qua mới hơn năm mươi tuổi, thái dương kia chẳng biết sinh ra mấy sấy tóc trắng từ khi nào.Trong lòng bà ấy khẽ động, kêu một tiếng mẫu thân, làm nũng nói: "Người ngủ cùng con, có được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi