ĐÔNG DƯƠNG NHIÊN THANH

Hiệu xuất làm việc của Trần Thanh Nhiên hôm nay đặc biệt thấp, vậy nên không có nhiều nhân viên phải tăng ca làm việc. Sắc trời dần dần tối sầm, ngón tay Trần Thanh Nhiên máy móc mà gõ bàn phím còn tâm trí lại rơi vào thế giới riêng. Cho tới khi trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bụng kêu.

Trần Thanh Nhiên đột nhiên phục hồi tinh thần, tay đẩy một cái kéo giãn khoảng cách giữa ghế và bàn làm việc, sau đó đứng lên đi tới ngồi cạnh Mộ dương trên ghế sôfa. Mộ Dương khẽ đặt tay lên bụng, mờ mịt mà nhìn Trần Thanh Nhiên.

Trần Thanh Nhiên tức khắc đau lòng, đặt bàn tay lên tay Mộ Dương:" Đói bụng rồi?"

Cậu gật gật đầu, có chút ngượng ngùng mà cúi xuống. Người luôn luôn nghiêm khắc và tận tâm với công việc như Trần Thanh Nhiên vậy mà quyết định đem công việc còn lại bỏ tới ngày mai, việc quan trọng nhất bây giờ là mang bé con đói bụng đi ăn cơm.

Sau khi hạ quyết tâm, Trần Thanh Nhiên lập tức dùng hiệu suất cao mà sửa sang lại văn kiện, tắt máy tính, thu thập đồ đạc, tắt điện văn phòng. Trước khi rời khỏi văn phòng anh còn chào một tiếng với các đồng nghiệp và sư muội, nhìn nụ cười đầy thâm ý trên mặt sư muội, Thẩm Thanh Nhiên đỏ mặt, kéo Mộ Dương rời đi.

Nhìn thân hình gầy gò của Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên liền quyết tâm chăm cậu béo lên một chút. Ừm, muốn ăn một chút gì đó lành mạnh, không bằng tự mình xuống bếp. Trong nhà còn có không ít đồ ăn, cũng còn thịt bò đông lạnh, không cần đi siêu thị nữa. vì thế hai người nắm tay trở về nhà.

Về đến nhà, anh cởi áo khoác ngoài rồi rửa tay. Trần Thanh Nhiên nói với Mộ Dương đang ngồi trên sôfa xem ti vi:" Bây giờ anh vào nấu cơm, chờ một chút, sẽ có đồ ăn ngay."

Hai mắt Mộ dương sáng rực lên, gật gật đầu.

Không giống những người đàn ông khác trong ngành kĩ thuật, tài nghệ nấu nướng của Trần Thanh Nhiên khá ấn tượng. Đồ ăn do chính tay anh làm, Mộ Dương hẳn là rất thích. Tuy rất tự tin với tay nghề bản thân nhưng Trần Thanh Nhiên vẫn vô cớ khẩn trương.

Một lát sau, mùi thức ăn bay vào mũi Mộ Dương. Cậu buông điều khiển từ xa xuống, đi vào trong bếp. Nhìn bóng lưng Trần Thanh Nhiên lộ ra nụ cười gần như hạnh phúc, sau đó từng bước một tới sau lưng người đàn ông đang bận rộn nấu cơm, từ phía sau ôm lấy anh.

Tay Trần Thanh Nhiên khựng lại, giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện, không chắc chắn mà gọi:" Mộ Dương?" Thanh niên sau lưng không buông tay ra, mà học bộ dáng Trần Thanh Nhiên, đáp lời anh:" Thanh Nhiên."

Trần Thanh Nhiên đem rau đã xào chín bỏ vào đĩa, hỏi cậu:" Làm sao vậy?"

Mộ Dương nói:" Em vừa xem trên ti vi, khi nấu ăn thì như vậy."

Trần Thanh Nhiên đột nhiên xoay người ôm lấy Mộ Dương, đem đầu chôn ở cần cổ cậu- Mộ Dương sao với anh còn cao hơn một chút. Mộ Dương giật mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Trần Thanh Nhiên giống như trấn an. Trần Thanh Nhiên hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, cười với Mộ Dương:" Cơm đã chín rồi, mau đi ăn cơm thôi, đừng để bị đói."

Mộ Dương ăn hết sức vui vẻ, dùng hết những từ dùng để ca ngợi mà cậu có để khen tay nghề Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên nghe xong rất thỏa mãn, nhưng một bữa cơm này ăn vẫn có chút thất thần. Anh thích người vừa mới quen chỉ được một ngày này sao? Là một người đàn ông? Anh bị cong rồi? Vô số vấn đề rối rắm như vậy trong đầu anh, Mộ Dương không để ý thấy Trần Thanh Nhiên thất thần, vẫn hứng thú bừng bừng mà tán thưởng đồ ăn anh làm.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh Nhiên bỏ bát đĩa vào trong bồn, bị Mộ Dương kéo đi xem phim truyền hình. Tuy Trần Thanh Nhiên không mấy hứng thú, nhưng anh vẫn đi bồi Mộ Dương. Trước mắt, xem tivi là một cách nhanh chóng để dạy Mộ Dương một vài thứ.

Trong ti vi, nữ chính ôm hôn nam chính. Trần Thanh Nhiên cảm thấy Mộ Dương đang nhìn chằm chằm mình, anh có chút xấu hổ hỏi cậu làm sao vậy. Mộ Dương hỏi:" Tại sao họ lại làm vậy?"

Trần Thanh Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời:" Đây là cách nhưng người yêu nhau dùng để bày tỏ tình cảm."

Mộ Dương thẳng lưng lên:" Em thích anh."

Hoàn toàn ngoài dự liệu của Trần Thanh Nhiên. Anh đưa mắt nhìn xuống đôi môi có độ cong diễm lệ của Mộ Dương, ngơ ngác nói: " Anh cũng thích em."

Sau đó anh ôm lấy gương mặt Mộ Dương và hôn cậu.

Đây là nụ hôn đầu của Mộ Dương, cung là nụ hôn đầu của Trần Thanh Nhiên. Tuy có hơi trúc trắc, nhưng lại hưởng thụ ngoài ý muốn.

Anh hẳn là thích cậu. Thích cũng tốt, không ai có thể giống Mộ Dương, khiến người khác không thể rời được mắt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi