ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Thiếu“ nam nhà lành bị đùa bỡn?”

Trong lúc não anh đang trống rỗng, thì cô gái trên giường đã tỉnh giấc.

“Túc Chinh…” Sau khi Yến Thanh Đường nhìn rõ anh thì cất tiếng, giọng nói mềm mại, mang theo nét ngái ngủ khi vừa tỉnh dậy.

Túc Chinh đứng bên cạnh cô, chạm phải ánh mắt của cô, nhất thời cảm thấy như làm ra chuyện đuối lý mà đột nhiên trở nên bất an.

“Anh đã thay tôi gửi lời đến A Á Lạp chưa?” Yến Thanh Đường ôm gối hỏi anh.

“Nói rồi.” Túc Chinh đi ra xa, ngồi xuống ghế sô pha lặng lẽ dời ánh mắt khỏi Yến Thanh Đường, “Con bé nằng nặc chờ chúng ta quay lại, sau khi biết chân của cô không nghiêm trọng thì vẫn còn có chút áy náy, nói rằng đáng lý ra nên ngăn cản cô cưỡi con ngựa trắng. Em ấy còn nói muốn đến thăm cô, đáng tiếc trong nhà bề bộn nhiều việc, phải chăn bò và dê, còn phải đến trường.”

“Con nít đúng là đa sầu thật đó.” Yến Thanh Đường cười cười, “Cũng chỉ nghỉ ngơi có một tuần, xem cô bé khó chịu thế kia, cũng may có anh giúp tôi gửi lời.”

Túc Chinh thầm nghĩ, Yến Thanh Đường lúc này nói thì nhẹ như mây, chắc đã sớm quên mất cái vẻ mặt của cô lúc ở trong trung tâm y tế như thế nào rồi.

Về phần con nít… anh thấy cô mới giống con nít hơn đó.

Hai mươi sáu tuổi, có thể là vì thời gian học quá lâu, mới bước chân ra ngoài xã hội không được mấy năm, không có ‘mùi con sen tư bản’, lại được ba mẹ chở che từ tấm bé, nuôi dưỡng nên tính cách hồn nhiên vô ưu của cô.

Thử hỏi trong xã hội hiện nay, được có bao nhiêu người có thể như Yến Thanh Đường đây, có thể sống cuộc sống của một đứa con nít chứ? Anh chìm trong sự hâm mộ, lại thêm cả thương tiếc.

“Đúng rồi, anh đã ăn cơm ở bên ngoài rồi sao?” Yến Thanh Đường đột nhiên hỏi.

“Không có, sao vậy?” Túc Chinh đáp, quả thật nhà A Á Lạp có giữ anh lại ăn cơm chiều, nhưng anh chỉ lo cho Yến Thanh Đường, nói xong liền ngựa không ngừng vó gấp gáp quay về.

“Ồ, không có sao hết.” Yến Thanh Đường ngồi trên giường, ám chỉ cho Túc Chinh hay, “Tôi đói rồi.”

Câu nói này, ý chính là một câu lệnh uyển chuyển.

Túc Chinh biết mình nên làm gì, gọi điện thoại cho lễ tân của nhà nghỉ, đặt dịch vụ ăn cơm.

Nhà nghỉ B&B có nhiều khía cạnh thật ra vẫn yếu kém hơn so với những khách sạn năm sao mà Yến Thanh Đường hay ở. Nhưng nó được xây nhằm lấy quang cảnh, cũng xem như là nhập gia tùy tục vậy. Về phần nhân viên làm việc rất tốt, cố gắng hết sức thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, điều này cũng xem như là tăng tính nhân văn. Bữa cơm được mang đến là món Quảng Đông, đồ ăn cũng khá phong phú, tay nghề nấu nướng và hương vị không tệ lắm, rất hợp miệng Yến Thanh Đường.

Về phần Túc Chinh, anh không hề soi mói kén ăn, dường như từng trải qua cuộc sống quân ngũ trước kia nên ngưỡng ăn uống của anh rất cao.

Chờ dùng xong bữa tối, trời hãy còn sớm, Túc Chinh nhàn nhã ngồi trong phòng Yến Thanh Đường, thi thoảng tán gẫu đôi ba câu đỡ nhàm chán.

Thường thì no da bụng sẽ trùng da mắt, hôm nay Túc Chinh lại lái xe lâu như vậy, không đi ngắm cảnh thì cũng là đến trung tâm y tế, thân thể mệt nhọc, nhìn Yến Thanh Đường đang ngồi trên sô pha ở gần cửa sổ sát đất vừa xem phim, anh nhắm mắt lại, ủ bụng nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sau đó đã mê mang chìm vào giấc.

Chừng nửa tiếng sau, anh nghe thấy có mấy âm thanh ‘thịch thịch’.

Giấc ngủ của Túc Chinh xưa nay rất nông, bấy giờ đã mở mắt, nhìn Yến Thanh Đường nhảy lò cò bằng một chân đi sang phòng khác, có lẽ là không muốn quấy rầy đến anh.

Anh vội đi đến, hỏi cô: “Muốn đi đâu? Tôi đỡ cô đi.”

“Không cần, tôi tự đi được rồi.” Yến Thanh Đường không trả lời lại, mà chỉ kiên trì tự mình mò mẫm, dường như có nỗi khó xử khó nói.

Túc Chinh nhận ra ngay, mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng không nói toạc ra, chỉ ôn tồn nói: “Đỡ cô đến cửa.”

Thấy cô vẫn còn khó xử, anh lại nói: “Đáng nhẽ nên lấy gậy chống ở trung tâm y tế cho cô, vậy thì cô không cần phải nhảy lò cò rồi.”

“Tôi không cần gậy chống đâu nhé.” Yến Thanh Đường nhíu mi, “Làm gì mà khoa trương thế.”

“Đúng vậy, mà nó còn cứng nữa, so ra vẫn kém thứ có sẵn đây.” Túc Chinh đứng bên cạnh cô còn bắt đầu buông lời bông đùa, anh nâng cánh tay của mình lên, chính là ‘thứ có sẵn’ mà anh vừa nói.

Yến Thanh Đường cười, cũng bước xuống từ bậc thang anh đưa, tiếp nhận sự chủ động của anh, đặt tay mình lên trên cánh tay của anh.

Phòng vệ sinh rất gần, Yến Thanh Đường được Túc Chinh giúp đỡ, đi chưa đến mấy bước là tới, trước khi đi vào, cô đột nhiên quay đầu lại nói một câu: “Sao tôi cảm giác cánh tay anh cũng cứng thế, so với gậy chống thì cũng không thua kém mấy đâu.”

Túc Chinh: “…”

Sau khi Yến Thanh Đường đi vào phòng vệ sinh, anh lùi ra sau vài bước đứng chờ, trong lúc chờ đợi, anh lại không nhịn được véo véo cánh tay của mình.

Hình như đúng là không mềm thật, các cơ của tay mang đến cảm giác cứng ngắc khi chạm vào.

Yến Thanh Đường ngại phiền, chân cô tạm thời không thể dính nước nên không tắm được, chỉ có thể đi vào trong phòng tắm dùng khăn lau qua loa.

Chờ đến khi Yến Thanh Đường đi ra, đúng lúc bắt gặp Túc Chinh đang soi gương véo cánh tay mình, cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp: “Anh làm gì thế?”

“Không có gì.” Túc Chinh thả lỏng tay, vội vàng đi đến đỡ lấy cô, còn giúp cô mở vòi nước.

Sau khi Yến Thanh Đường rửa mặt xong thì lại được anh đỡ về lại phòng ngủ.

Sau đó Túc Chinh còn nghiêm túc dặn dò cô: “Muốn lấy đồ gì, muốn đi đâu, đều có tôi ở đây, đừng tự làm lấy, đụng đến vết thương thì rất khó lành.”

Yến Thanh Đường bỗng nổi hứng trêu ghẹo anh, ra chiều bất lực hỏi han: “Nhưng sắp đến giờ đi ngủ rồi, buổi tối một mình tôi ngủ thì phải làm sao bây giờ?”

Về vấn đề này, Túc Chinh vẫn chưa suy nghĩ sâu xa cho lắm. Đến khi cô nhắc nhở thì Túc Chinh mới thật sự lâm vào rối rắm, đoạn, anh nghe thấy giọng nói mang ý đề nghị nhỏ nhẹ của Yến Thanh Đường: “Anh ở lại chăm sóc tôi, được không?”

“Chuyện này e là không ổn lắm…” Túc Chinh chưa kịp nghĩ ngợi đã từ chối ngay.

Yến Thanh Đường để ý thấy hành động lùi lại lén lút của anh, càng thêm phần hứng thú, ngửa đầu nằm trên giường: “Ò, buổi tối anh mặc kệ tôi, vậy tôi vẫn phải nhảy lò cò đấy thôi? Còn dặn dò tôi làm gì.”

Câu này quả đúng là thế, Túc Chinh không phản bác được.

Thứ nhất là nam nữ có sự khác biệt rất lớn, thứ hai là anh chưa từng có khoảng cách gần gũi thân mật như vậy với chủ bao gờ, muốn anh ở lại phòng của Yến Thanh Đường, thú thật trong lòng anh vẫn hằng nỗi băn khoăn.

Túc Chinh không đáp lời, như thể đang đấu tranh tư tưởng.

Yến Thanh Đường thu hết mọi rối rắm của anh vào trong đáy mắt, sẵn sàng thêm dầu vào lửa, cô quả quyết đứng dậy, nhảy lò cò trước mặt anh đi lấy nước tinh khiết uống.

Túc Chinh nhìn cái bộ dạng khó khăn đó của cô, rốt cuộc cũng không nhịn được, ngăn cô lại: “Ở lại cũng được, tôi ngủ trên sô pha là được.”

Phía đầu chiếc giường đôi của Yến Thanh Đường có một cái ghế sô pha nằm đối diện cách đó không xa, cũng khá là rộng rãi, anh ngủ qua đêm ở trên đó cũng không phải là không được.

Vả lại ở điều kiện khó khăn hơn thế anh cũng từng trải qua không ít, huống hồ chi đêm nay còn được nghỉ lại trong phòng nghỉ có giá bốn ngàn tệ một đêm.

“Được, vậy anh về thu dọn đồ đến ngủ ở sô pha của tôi đi.” Yến Thanh Đường cười khanh khách nhìn anh.

Trên gương mặt anh không còn vẻ bất lực như vừa nãy, dường như tâm trạng vô cùng tốt, dù sao thì cô cũng đã mãn nguyện.

Mà Túc Chinh sau khi đã đồng ý rồi thì không còn kiên trì muốn quay về phòng mình nữa, anh cầm theo vài món đồ dùng cá nhân đơn giản quay lại phòng của Yến Thanh Đường.

“Có muốn đi tắm không?” Yến Thanh Đường hỏi anh với vẻ không chút khách sáo nào, “Vừa nãy nước vẫn còn nóng đó, đêm qua thì khá là lạnh.”

Túc Chinh cúi đầu, không dám nhìn cô, chỉ để lại câu ‘ừ’ rồi trốn vội vào trong phòng tắm.

Nhìn phản ứng này của anh, Yến Thanh Đường như thể đã phát hiện ra một chuyện trọng đại.

Người đàn ông cao lớn và thô kệch, dường như không chịu được những lời nói và hành động thân mật, chỉ ghẹo một xíu thôi mà đã mất tự nhiên quá chừng. Cô nhìn là lại muốn cười, cảm thấy rất thú vị.

Nhìn anh quần quật ở trong phòng tắm mãi không đi ra, Yến Thanh Đường mơ hồ cảm thấy, thời gian dưỡng thương một tuần tới đây, cô đã có chuyện khác cần làm, tuyệt đối không nhàm chán chút nào.

Phòng ngủ rất im lặng, Túc Chinh cố tình mày mò đến tận bấy giờ, đoán chừng là Yến Thanh Đường đã ngủ.

Túc Chinh đi ra phòng tắm, nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt xong, sau đó nằm xuống sô pha. Với góc nhìn của anh, phần lưng cao của ghế sô pha đã che khuất tầm nhìn của anh. Trên thực tế thì anh không thể nhìn thấy được Yến Thanh Đường nằm trên giường ở gần đó. Sau khi nhắm mắt lại, anh vẫn không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, nghĩ đông nghĩ tây.

Cũng có thể là do anh nghĩ nhiều, anh có cảm giác Yến Thanh Đường hôm nay đang lẳng lặng quan sát và đánh giá anh.

Yến Thanh Đường tắt đèn trong phòng đi, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ, trong hoàn cảnh tối tù mù này, anh cảm giác cả cơ thể bị căng cứng, hô hấp nặng đi, rất khó để thả lỏng người xuống. Vì anh không biết khi nào thì Yến Thanh Đường sẽ lên tiếng, khi nào thì cần anh.

“Túc Chinh?” Đến tận khi anh có chút buồn ngủ, Đại tiểu thư lại bắt đầu phân phó.

“Chưa ngủ, sao thế?” giọng Túc Chinh khàn khàn đáp lời.

Ở cùng một phòng với một cô gái, đúng thật là gian nan. Còn phải tỏ ra bình thản không gợn sóng, nói chuyện và hành động phải đúng mực.

“Không có gì.” Yến Thanh Đường nhịn lại cơn buồn cười, đáp.

Không có gì? Trong lòng Túc Chinh khẽ tức giận, không có gì mà lại gọi anh.

Giây tiếp theo, dưới ánh trăng mờ ảo, anh nghe được tiếng cô gái: “Ngủ ngon nhé, Túc Chinh.”

Không hiểu sao mà cô lại làm việc nghi thức thế, nói những lời này….

Túc Chinh cũng không định đáp lại, nhưng lại nghe cô tiếp tục khe khẽ nói: “Hôm nay đã vất vả cho anh rồi.”

Ánh sáng tối tăm thế này như thể tạo điều kiện cho thính giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Túc Chinh nghe lọt tai, trong lòng cũng ấm áp, trả lời cô như một loại bản năng: “Ngủ ngon.”

Sau nhiều ngày ở Tân Cương, Yến Thanh Đường về cơ bản đã thích ứng được với nơi này, cũng khôi phục lại giấc ngủ ngon và sâu.

Tuy rằng xuất phát từ tâm tư đùa dai muốn Túc Chinh ngủ lại sô pha, còn dặn dò kỹ lưỡng phải chăm sóc vào buổi tối, thế nhưng cô ngủ thẳng cẳng đến tận bình minh, cả một đêm không hề bị thức giấc.

Yến Thanh Đường không mệt mỏi gì, hiếm khi có buổi sáng thức dậy còn sớm hơn cả Túc Chinh.

Cô ngồi dậy từ giường, rề rà nhấc người đến đầu giường, vừa vặn đủ để nhìn thấy Túc Chinh ở cách đó không xa.

Túc Chinh nằm trên cái ghế sô pha kia nom khá là chật hẹp, trên người đắp một chiếc chăn nhung khá mỏng, vóc người anh cao, chân không duỗi thẳng được nên trông có vẻ ấm ức.

Tư thế này vừa nhìn đã thấy sẽ không thể ổn được, quả nhiên không bao lâu sau, Túc Chinh hơi nghiêng mình, chiếc chăn kia liền trượt xuống.

Yến Thanh Đường không rõ anh có lạnh hay không, quan sát thêm một hồi, thấy anh chau mày, nhất thời có chút đáng thương, cô bèn xuống giường chầm chậm lết người đi đến bên cạnh Túc Chinh, đi vài bước đã đến, cô cúi người nhặt tấm chăn lên, chuẩn bị đắp lại lên người Túc Chinh lần nữa.

Túc Chinh không mang áo ngủ, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi chất mềm, cúc áo không được cài đàng hoàng, hoặc là khi ngủ đã bị bung ra, tóm lại lúc này đã mở toang hoác cả ra, lộ nguyên một vùng cơ bụng, thậm chí còn có cả tuyến nhân ngư bên dưới…

Vóc dáng của người này đẹp thật đó.

Yến Thanh Đường nhìn một hồi, tự giác dời mắt đi, nâng tay lên định đắp chăn cho anh.

Nào ngờ vừa mới chạm vào anh đã tỉnh dậy.

Đầu tiên anh nhìn Yến Thanh Đường, rồi sau đó cúi đầu nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch quần áo bung xõa của mình, dường như còn đang mơ màng.

Yến Thanh Đường nghĩ rằng mình cần phải nói gì đó, thế là khách sáo: “Dáng người không tệ.”

Nghe đến đây, Túc Chinh mới hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt ngay lập tức trở nên mất tự nhiên, anh quay mặt đi không nhìn Yến Thanh Đường nữa, chỉ một mực nhăn mày, rúc người vào trong ghế sô pha, tay phải kéo áo sơ mi, hai tay thoăn thoắt cài áo hết cúc áo lại, tốc độ nhanh khỏi nói.

“Anh đang phản ứng cái kiểu gì thế?” Yến Thanh Đường quan sát anh, Thiếu“ nam nhà lành bị đùa bỡn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi